Hắc Oa

Chương 10: Nhiệm vụ đột xuất.

Đồn cảnh sát cách tiểu khu Nhất Trung cũng gần, đi bộ mười phút là tới, phải nói đây là cái kiến trúc xấu xí nhất huyện thành này vì gần như là kiến trúc duy nhất chẳng có nổi một cái cây xanh ra hồn, bên ngoài là tường xi măng hàng rào sắt, bên trong chia làm bà phần, trước là sân nhỏ, sau là sân lớn dùng làm nơi đỗ xe cảnh sát trong đồn, chính giữa là ngồi nhà hai tầng vuông vuông vức vức, có tường trắng treo biển xanh viết bốn chữ "Công an nhân dân" chính là chỗ đi làm nhận lương, không có tấm biển, người ta còn tưởng nhà tù.

Mười tám giờ là giờ giao ban.

Vừa mới tới nơi Giản Phàm chú ý rồi có cái xe cảnh sát đỗ ở sân trước, mang biển Đại Nguyên, vào trong đồn phát hiện hiệp cảnh và cán bộ cảnh sát đều tới, đoán chừng có chuyện khẩn cấp, nếu không chẳng triệu tập toàn bộ mọi người. Giản Phàm đi nhanh tới cuối hàng ngũ hiệp cảnh.

Hiệp cảnh và cảnh sát khác biệt rõ ràng, đó là chất lượng cảnh phục chênh lệch hẳn, cái thứ vải rẻ tiền nhũn nhẽo này có là cũng chẳng thẳng nổi, mặc ra ngoài còn dọa người ta được, đứng cùng đám cảnh sát thật thì mặc thứ cảnh phục hàng nhái này thì chẳng khác gì dân thất nghiệp.

Mọi người xì xầm bàn tán, trong văn phòng có một cảnh sát nữ đi ra, trên dưới bốn mươi, vừa đi vừa hô:

- Các đồng chí, hôm nay tình huống đặc thù mới triệu hồi mọi người về, phấn chấn lên một chút, đừng như quân bại trận như thế. Nghiêm!

Chưa thấy người đã thấy tiếng, giọng nói có sức xuyên thấu còn mạnh hơn chuông vỡ.

Nữ cảnh sát này không xem thường được, họ Đài, tên Thủy Tiên, là chỉ đạo viên trong đồn, vị trí chỉ kém đồn trưởng. Mặc dù tên là Thủy Tiên, nhưng tướng mạo và vóc dáng kém thủy tiên xa lắm. Là điển hình trên phẳng lỳ, dưới chẳng uốn lượn, không khác cây hành lộn ngược. Vậy mà còn thích trang điểm, thích chửi mắng, đám hiệp cảnh, cảnh sát không ra cảnh sát, dân không ra dân này.

Trong đồn bốn mươi người, nghe khẩu lệnh của chỉ đạo viên đứng thẳng tăm tắp nhìn về phía trước.

Giản Phàm hồi hộp, không phải là bảo mọi người làm chuyện đen tối gì chứ? Gặp phải mấy chuyện như giải tỏa, kêu oan, thành quản đánh người hoặc là thành quản bị đánh, tệ hơn nữa là đâu đó phát hiện người chết, hoặc là lãnh đạo đồn muốn đi gây

phiền toái cho ai đó, chắc chắn kéo hiệp cảnh theo chịu tội. Lần trước vớt được thi thể dưới mương, Giản Phàm trông coi cả ngày, tới khi đội cảnh sát hình sự tới, trông cả ngày chẳng sao, cơ mà ác mộng thì cả tháng.

Y như rằng, chỉ đạo viên bắt đầu động viên tiền chiến:

- Các đồng chí, thời gian qua mọi người biểu hiện không tệ, cần tiếp tục phấn đấu, cần giữ tinh thần cảnh giác một trăm hai mươi phần trăm, nghiêm phòng tử thủ, tuyệt đối không thể để tội phạm phá hỏng tình thế hài hòa ổn định, tuyệt đối không thể để phần tử phá hoại làm hỏng trị an tốt đẹp. Đồn chúng ta liên tục sáu năm đơn vị ưu tú, tuyệt đối không thể để vinh dự này mất trong tay chúng ta ... Ngày hôm nay chúng ta phối hợp với đại đội cục điều tra hình sự làm một nhiệm vụ đặc biệt! Mọi người có lòng tin không!

- Có!

Giản Phàm cùng đám hiệp cảnh hời hợt hô, nghe đã nhụt chí:

Uống rượu gây sự, trêu ghẹo em gái nhà lành còn được, theo cảnh sát đi làm tiền mấy sàn nhảy, bắt tiểu thư thì ai cũng muốn, theo đại đội điều tra hình sự làm nhiệm vụ, vừa nguy hiểm vừa chẳng có béo bở gì, ma mới thích.

- Nói to lên, có tự tin không?

Chỉ đạo viên rất bất mãn với trạng thái tinh thần này:

- Có!

Ân thanh đề cao vài phần:

- Tốt .. Nghỉ, tiếp theo đội trưởng Tần sẽ an bài nhiệm vụ cho mọi người.

Chỉ đạo viên nói xong từ trong văn phòng có ba người đi ra, vị đi đầu mặc thường phục nhưng vóc người hùng tráng vô cùng, lông mày thẳng rậm, da đen, hung hãn như thổ phỉ, Giản Phàm cao ngót mét 8 mà phải ngước mắt, ắt phải cao mét chín, so với hai người một nam một nữ mặc cảnh phục đằng sau thì cao hơn cả cái đầu.

- Trước tiên phát mọi người, mỗi người một phần.

Người cao lớn nói một câu, hai người phía sau cầm xếp giấy đi phát.

Người phát giấy cho Giản Phàm là nữ, mặt trái soan, mũi nhỏ nhắn, thái độ nghiêm túc lãnh đạm nhưng không mất quyến rũ của nữ nhân, nếu chẳng phải mặc nam trang, cố ý che dấu dung mạo, chắc chắn là mỹ nữ.

Đây mới là hoa khôi cảnh sát, Đài Thủy Tiên thực sự không thể cùng một đẳng cấp. Giản Phàm tinh mắt chú ý lông mày hoa khôi có một cái nốt ruồi nhỏ, tóc dài cuộn vào trong mũ rồi, nhưng Giản Phàm không hoài nghi nếu thả xuống sẽ rất có phong tình. Oa, không biết có mang súng không, cầm súng quay đầu cười, không, không! Quay đầu nổ súng thì không ai chống nổi ... Nếu là tóc dài phất lên, hai súng cùng bắn, Giản Phàm tích tắc tưởng tượng ra Lara trong Tomb Raider, lại nhìn hoa khôi, môi dày mắt to, oai hùng mà tỏa ra sự quyến rũ, đúng là vài phần giống Tomb Rider.

Ế, hôm nay có phúc thật, liên tục gặp mỹ nữ. Giản Phàm ảo tưởng, mắt không thật thà nhìn xuống, quần dài ổng rộng, giày da, tiếc thế không nhìn ra vóc dáng, thất quá là vọng.

Nữ cảnh sát đã phát hiện ra ánh mắt Giản Phàm, chồng giấy phất qua đầu hắn, làm Giản Phàm giật mình, cô gái giọng lành lạnh chỉ tờ giấy trong tay, khẽ mắng:

- Nhìn kỹ kẻ hiềm nghi, đừng nhìn tôi.

- Vâng ...

Giản Phàm hơi xấu hổ thu hồi ánh mắt, khϊếp thật, bản lĩnh tia gái của y đã luyện tới xuất thần mà bị người ta phát hiện, không dám nhìn ngang ngó dọc nữa. Mở giấy ra xem, là lệnh truy nã, bốn trong ảnh môi sứt mắt lé, một thì trọc đầu một tóc dài hai tóc ngắt, một như củ cải mập, hai giống khoai tây bóc vỏ, tên còn lại mặt như thịt trâu già phơi khô:

Chớp mắt đã đem ấn tượng bốn người này so với thức ăn mình am hiểu, tăng cường thêm trí nhớ, ở phương diện nhận diện người, Giản Phàm theo thói quen so sánh với rau củ thịt cá trong quán ăn, gần như tới trình độ liếc mắt qua là nhớ. Đây cũng là bản lĩnh của đầu bếp, một số khách hàng quen mà quên mất tên tuổi thì không ổn lớn.

Cả đám người vừa xem vừa bàn tán, chẳng phải là lần đầu phố hợp với cục công an thành phố, khi điều tra đại án, công thu thập manh mối kỳ thực đều do đồn công an cơ sở làm, có điều tới mức đυ.ng dao đυ.ng súng thì đám cảnh sát hình sự chân nhân bất lộ tướng ra tay. Mọi người nhìn cảnh sát hình sự mặc thường phục, không khỏi có chút tôn kính.

Bên này nhìn, bên kia cảnh sát cao lớn nói:

- Các đồng chí, bức ảnh trong tay mọi người là kẻ hiềm nghi bốn ngày trước cướp tiệm vàng kimberly của thành phố Đại Nguyên, năm kẻ hiềm nghi đã có một tên sa lưới, bốn tên trong hình đang lẩn trốn. Theo như tin tức mà chúng tôi nắm được, bốn tên này đã thoát khỏi phạm vi phong tỏa của tỉnh thành, trong đó có hai tên nguyên quán Ô Long, bọn chúng rất có khả năng men theo đường quốc lộ hoặc là đường cấp hai xuyên qua huyện Ô Long rời tỉnh. Nhiệm vụ của các đồng chí là lập trạm gác ở những tuyến đường định sẵn, ôm cây đợi thỏ. Tôi nhấn mạnh một chút, bốn kẻ hiềm nghi này đều có mang súng, khi cướp tiệm vàng đã khiến hai người bị thương, các đồng chí phát hiện kẻ hiềm nghi hoặc gặp tình huống khẩn cấp mau chóng báo cho trung tâm chỉ

huy cục công an

huyện, không được tự ý hành động, nghe rõ chưa?

- Rõ.

Đám hiệp cảnh hô qua loa, đều bực tức thầm mắng chửi, không phải mắng kẻ hiềm nghi, mà là mắng đội điều tra

hình sự, đêm nay khỏi về rồi.

- Tốt, chuẩn bị xuất phát.

Chi đội điều tra an bài nhiệm vụ xong là đi. Chỉ đạo viên Đài trải bản đồ chỉ mười chín điểm lập chốt trong khu quản hạt của đồn cảnh sát Thành Quan, phân cho đội hiệp cảnh bốn chốt, chọn một cái, dẫn bốn người nhảy lên xe cảnh sát xuất phát.