Mạt Thế Hắc Tử Và Lương Nhiên

Chương 17: chiến đấu

Hắc Tử đem thân thể gã đàn ông cúi đầu không còn run rẩy dựa tại góc tường, kéo tấm chăm nhiễm máu che trước mặt hắn, dưới ánh đèn mờ mịt, trông người nọ giống như ngủ say. Lúc này Cường Tử đi dọc theo biệt thự thám thình tình hình một lần. Hai người trước sau tiến vào biệt thự thông qua con đường nhỏ sau vườn hoa. Cường Tử ra hiệu, tầng trên có ba người, ngoài cổng có 1 người, trong phòng bảo mẫu có hai người, đại sảnh nằm bốn người, còn một người không tìm được, đoán chừng có thể hắn ở dưới tầng hầm. Hắc Tử cau mày, không thể xác định chính xác vị trí kẻ địch là một tối kỵ, bất kỳ sơ sẩy gì cũng có thể trở thành nguyên nhân thất bại. Nhưng bây giờ là thời cơ tốt nhất để hạ thủ, sau khi trải qua phóng túng, chính là thời điểm đàn ông mất cảnh giác nhất, hiện giờ chỉ có thể cẩn thận hành động!

Canh gác trước cửa chính là gã đàn ông thấp bé cường tráng tên gọi Tài ca, hắn bọc chăn tìm ngay góc khuất gió dựa vào tường ngồi xuống. Hôm nay, chính mình phải gác đêm, hắn cũng không tình nguyện. Có điều vừa rồi cũng không quá tệ, cũng làm được mấy lần, con nhỏ dữ dằn dám cắn tay hắn, thật con mẹ nó dễ chịu! Hiện giờ hắn chỉ vừa nghĩ vẻ mặt cô gái đó thống khổ vặn vẹo, cùng đôi mắt rực lửa liền nhịn không được muốn đứng lên! Fuck! Để lão đại chơi chán ngấy cô ta, nhất định hắn phải làm cô ta đến thoải mái! Gã đàn ông dâʍ ɭσạи thấp giọng thở hổn hển hai tiếng, không nhịn được bắt tay duỗi xuống đũng quần vuốt ve một phen. Bỗng nhiên hắn thấy trên mặt tuyết cách đó không xa có vật gì đó không ngừng phát quang, vừa vặn chiếu vào tầm mắt của hắn:

- "Ủa? Cái gì đây?"

Hắn tò mò ném chăn đứng dậy đi qua xem một phen, hắn vừa thấy đó là một chủy thủ vô cùng sắc bén đang nằm yên tĩnh trên mặt tuyết, đồ quý hiếm! Thế mà lại để hắn nhặt được! Gã kích động lập tức muốn tiến lên phía trước hai bước nhặt lên xem, đột nhiên vai bị vỗ vỗ, hắn tức giận xoay người: - "Ai..." Chữ "đó" còn chưa nói ra lời, một nắm tuyết lạnh lẽo nhét thẳng vào miệng hắn, ngay sau đó hắn chỉ cảm thấy ngực đau đớn! Hắn không dám tin cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một con dao bén nhọn lóe lên ánh sang lạnh đâm vào ngực chính mình, rút ra một dòng máu tươi trào ra như suối! Sinh mệnh của hắn giống như cũng tuôn trào ra, hắn sợ hãi mở trừng hai mắt há mồm muốn kêu to, lại "phập" một tiếng, con dao kia lại đâm thẳng vào miệng hắn xuyên qua gáy, nhất thời hắn không thể phát ra một chút âm thanh nào! Cường Tử thu hồi lưỡi dao, hướng trên mặt đất vẩy một chút, trên mặt tuyết nhanh chóng vẩy ra một đường máu. Cường Tử cúi người nhặt thanh chủy thủ trên mặt đất, nhét vào bên hông mình, hắn đem thi thể kéo trở lại góc tường, vẫn như trước dùng chăn che giấu, sau đó ẩn vào bên trong biệt thự tiếp ứng lão đại.

Ngay lúc Cường Tử ở bên ngoài giải quyết kẻ canh cửa cổng, Hắc Tử đã từ phía sau hành lang ẩn vào tầng một, đến gần phòng bảo mẫu, nơi này cách nhà chính hơi xa một chút, nằm ở giữa nhà bếp và chỗ phơi quần áo, cửa riêng biệt. Bên trong truyền đến tiếng thở dốc kịch liệt của đàn ông cùng tiếng kêu thảm cầu xin tha thứ của cô gái. Thoáng chốc Hắc Tử tránh sau cánh cửa, hắn nín thở tựa vào góc tối bên tường, giống như hòa thân thể vào đêm tối, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong. Trong phòng một mảnh hơi thở, chỉ có một cái giường, trên giường có ba người, cô gái bị đặt dưới thân gã đàn ông giống như cá chết, ánh mắt đã dại ra, gã đàn ông trên thân thể cô va chạm điên cuồng khiến thân thể cô không ngừng lay động, một gã khác nữa quỳ bên cạnh, một tay không ngừng vuốt ve sờ soạn da thịt cô gái, tay còn lại vuốt ve phía trước chính mình, không ngừng thở hổn hển. Trên thân trần trụi đều là mồ hôi, hai người đều đã nhanh đến thời khắc bùng nổ, ngay cả khi Hắc Tử nhẹ nhàng tiến vào đều không hay biết. Gã đàn ông đang phập phồng trên người cô gái, dần dần bình tĩnh lại sau một trận thoải mái, cùng thời khắc đó tay trái Hắc Tử tung lưỡi dao giống như tia chớp đâm vào huyệt thái dương của hắn! Đồng thời tay phải vung chủy thủ chọc thẳng vào cổ họng gã khác! Sau đó hắn nhảy lên giường, đưa tay che miệng cô gái đang chuẩn bị thét lên thất thanh!

Cô gái vô cùng hoảng sợ, một bộ phận cứng rắn của gã đàn ông vừa chết vẫn ở trong cơ thể cô, cả người không còn hơi thở đổ ập xuống thân thể cô, dòng máu ấm áp không ngừng chảy xuống thân thể trần trụi của cô. Cô lại bị bịt kín miệng không có cách nào thét lên, cô cho rằng chính mình cũng sẽ chết. Vì thế chỉ có thể chảy nước mắt dùng ánh mắt cầu xin người đàn ông mặc đồ đen vô cùng đáng sợ này đừng gϊếŧ cô. Lúc này cô chợt nghe giọng nói mát lạnh của người này:

- "Đừng sợ, tôi đến cứu các cô."

Trong phòng bảo mẫu, cô gái một bên tay chân run rẩy tìm quần áo chính mình mặc vào, một bên nghe người đàn ông kia phân phó. Chỉ chốc lát, Hắc Tử đưa cô gái rời khỏi phòng bảo mẫu, trong bóng đêm lần tìm đến đại sảnh. Hắn đã ở trong này hơn nửa năm, cho dù nhắm mắt cũng biết rõ đường đi nước bước. Sau khi ngang qua nhà bếp, hắn nghiêng tai nghe ngóng tình hình, không có tiếng hít thở của người nào, trong không khí lại tản ra mùi vị tanh hôi, đoán chừng có người nào trên thân vẫn còn dính máu của zombie. Hắc Tử nhíu mày, rất nhanh đi qua cánh cửa nhà bếp đang khép hờ, ẩn nấp tiến dần đến chỗ cầu thang, góc này là nơi giao nhau của cầu thang lên tầng hai và xuống tầng hầm. Từ chỗ cầu thang nhìn qua, nơi đại sảnh có bốn gã đàn ông cùng ba cô gái, trên bàn trà có đặt một chiếc đèn, giờ phút này mấy gã đang nằm ngủ say sưa trên sofa, tiếng ngáy đinh tai nhức óc, ba cô gái bị trói tay sau lưng túm tụm trong một góc, thỉnh thoảng vang lên tiếng nức nở. Hắc Tử ôn hòa nói với cô gái luôn run rẩy sợ hãi sau lưng:

- "Làm theo lời tôi vừa nói, sau đó tìm một chỗ an toàn trốn đi."

Cũng vì giọng nói ôn hòa của hắn, vì ánh mắt cổ vũ của hắn, cô gái cố gắng ổn định tinh thần, gật nhẹ đầu. Sau đó đứng lên khẽ nấc một bên tập tễnh đi vào phòng khách, lúc đi ngang qua sofa cô có chút nao núng, nhưng vẫn nhẹ nhàng đi lên trước xách chiếc đèn đi. Sau đó cô đến góc ba cô gái đang bị trói, ba cô gái có chút kinh ngạc nhìn người không bị trói buộc cầm đèn đi đến gần rồi đem đèn tắt đi. Trong đại sảnh thoáng chốc lâm vào một mảnh tối đen, cô gái tới gần các cô, một bên giúp các cô cởi bỏ dây thừng, một bên nhỏ giọng bên tai các cô nói vài câu.

Trong không gian yên tĩnh, trong đại sảnh mấy gã đàn ông đang ngủ khò khò, bị hai người Hắc Tử che miệng cắt đứt yết hầu. Sau đó hai người không dừng lại, nhanh chóng chạy lên lầu hai. Lúc này ở trong cùng một góc, các cô gái mới dám phát ra vài tiếng nấc nghẹn, không biết vì bất hạnh của chính mình hay là thấy may mắn vì lúc này bọn họ đã được cứu trợ.

Lầu hai, thời điểm bão tuyết tiến đến đã phá tan vài phòng, chỉ có hai phòng hướng vào mặt núi người vẫn còn có thể ở. Tình hình trong phòng gã đàn ông cao lớn đen thui người Quảng Đông cũng tương tự như ở dưới phòng bảo mẫu, khác nhau duy nhất cô gái trong phòng bọn hắn đang ra sức lấy lòng hai gã đàn ông trước mặt, gã đàn ông A Bưu nữa người tựa vào đầu giường, nhìn cô ả trước mặt đang ra sức phun ra nuốt vào tính khí dữ tợn của mình, thỉnh thoảng hắn phát ra tiếng thở dốc từ khoang mũi, gã đàn ông phía sau giữ chặt thắt lưng cô ả dùng sức ra vào, thẳng đến khi đem cô ả bị đâm thỉnh thoảng phải phun ra vật dữ tợn trong miệng, dùng đôi mắt lưng tròng nước mắt quay sang nhìn hắn thầm oán, chọc cho gã phía sau ha ha cười lớn, bàn tay to lớn vỗ vỗ lên cặp mông trắng noãn của cô ả. Hơi thở thối nát khiến cho hai thanh niên vừa mò đến đồng thời tắc nghẽn, mặt hai người đều có chút đỏ lên, đối diện với chuyện này cả hai không tự giác quay đầu lại, yên lặng đổi mới vũ khí trong tay...

Hai người xông vào, mỗi người một phòng, Cường Tử một chân đá văng một gã, một tay giơ súng bắn một phát vỡ đầu A Bưu. Ở bên này, Hắc Tử đồng dạng xong vào phòng bên cạnh, nhưng hắn không ngờ rằng, động tác của hắn nhanh chóng, gã đàn ông trên giường phản ứng cũng không kém. Gã cũng không quay đầu, nhanh chóng túm cô ả dưới thân xoay người một cái, dùng thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô gái che chắn cho bản thân! Cô gái bị hắn bắt làm bia đỡ đạn, chính là người bị đánh gãy cánh tay, toàn thân đều có dấu vết bị làm nhục, lộ rõ trên làn da tuyết trắng, tản mát một hơi thở vừa tàn khốc lại vừa xinh đẹp. Hắc Tử không khỏi nhắm chặt hai mắt. Cách vách bên cạnh vang lên tiếng hét sợ hãi của cô gái. Cường Tử sau khi hoàn thành nhiệm vụ chạy đến cũng sững sờ, hai người cùng giơ súng vào gã, trong lúc nhất thời không dám nổ súng. Gã kia giống như rất có kinh nghiệm, tận lực dấu mình phía sau cô gái, với tay về phía sau lấy súng đặt ở dưới gối đầu, cô gái bị gã nắm giữ phía trước cố ngẩng đầu, không tiếng động nói với hai người:

- "Bắn đi!"

"Pằng!" Viên đạn xuyên qua vai cô gái, bắn vào thân thể gã đàn ông phía sau cô, gã đàn ông gọi là Chính ca kêu thảm một tiếng. Nhưng phản ứng của gã không giống người bình thường buông cô gái ra, ngược lại gã dùng sức đẩy mạnh cô gái này về phía Hắc Tử! Sau đó gã nhảy lên bệ cửa sổ từ trên đó nhảy xuống phía dưới!

Hắc Tử đưa tay đỡ lấy thân thể cô gái, hắn nhanh đưa cô gái qua cho Cường Tử:

- "Cứu người trước!" Sau đó Hắc Tử cũng nhảy từ cửa sổ xuống, nhanh chóng đuổi theo. Cường Tử không tự chủ đón được cô gái vẫn còn đang hôn mê, hắn còn chưa lấy lại tinh thần, đột nhiên dưới lầu truyền đến một tiếng thét hoảng sợ chói tai!

Gã đàn ông kia trần trụi chạy trốn, tốc độ rất nhanh, nhưng khi hắn nhảy xuống mới phát hiện nơi này là mặt sau biệt thự. Gã có chút hốt hoảng khi không chọn đường lui, lúc này Hắc Tử cũng nhảy xuống đến nơi, gã không thể không xoay người đối mặt với Hắc Tử đang từng bước từng bước đi đến gần gã. Gã không biết bản thân như thế nào lại chọc đến sát tinh này, trên thực tế nếu không phải Lương Nhiên trọng sinh, gã đàn ông tên là Dương Chính sẽ không ở nơi này gặp Hắc Tử. Đội ngũ gã mang theo bên người sẽ ngày càng lớn mạnh, không chuyện ác nào không làm. Nhưng hiện giờ, đối mặt với người đàn ông cả người tràn đầy sát khí trước mặt này, gã chỉ có thể cầu xin tha thứ.

- "Người anh em! Có chuyện gì từ từ nói!" Hắn thở phì phò, kiệt lực muốn thuyết phục Hắc Tử, tay ôm miệng vết thương trên vai, máu từ cánh tay rơi xuống mặt đất: - "Cậu muốn phụ nữ? Lương thực? Hay xe? Tất cả đều cho cậu! Chỉ xin cậu cho tôi một con đường sống!" gã "Bùm" một tiếng liền quỳ trên mặt đất.

Hắc Tử trầm mặc lắc đầu, giơ thẳng súng vào gã, người này tâm ngoan thủ lạt, co được dãn được, quyết không thể lưu.

Ngay trong lúc hắn còn giữ cò súng, trên mặt gã đàn ông đang quỳ tràn đầy sợ hãi, đồng thời phía sau đột ngột xuất hiện một trận gió lạnh! Lập tức Hắc Tử thấy hướng bên cạnh chợt lóe.

Một con zombie cả người hư thối, trực tiếp nhào đến gã đàn ông đang quỳ trên mặt đất kia, nhất thời gã hét lên tiếng kêu sợ hãi đầy thảm thiết! Trong nháy mắt, con zombie đã cào nát ngực gã khiến gã huyết nhục mơ hồ, rồi vùi đầu thưởng thức bữa tiệc lớn, tiếng kêu rên khiến cho lông tơ dựng thẳng đứng trên người. Hắc Tử bắn một phát súng "Pằng" kết thúc thống khổ của gã, sau đó cho con zombie đang cầm một đống nội tạng, miệng đầy máu tươi một phát súng nữa.

Lúc Hắc Tử chạy về đại sảnh, thấy Lương Nhiên đang quỳ trên mặt đất khẩn cấp sơ cứu cho cô gái bị trúng đạn ở tầng trên, trong đại sảnh có hai thi thể cô gái chết rất thê thảm.