Thu Phục (NP)

Chương 41: Hơi mặn

“...?”

Thiếu nữ khó tin ngẩng đầu nhìn anh, kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được.

"Tôi tức giận, cô phải dỗ tôi."

“...?”

Một giây sau, đôi môi bị hung hăng hôn lên, đầu lưỡi lớn mang theo máu tươi mạnh mẽ xông vào khoang miệng nho nhỏ của cô, cuốn lấy nước bọt ngọt ngào bên trong.

Cốc Miên Liên bị nụ hôn bất ngờ dọa sợ, cả người run lên, thoáng cái bị anh hôn đến mơ màng, gần như không hô hấp được, theo bản năng lùi về phía sau, nhưng mà cô càng lui về phía sau, anh hôn cô càng sâu.

"Ừm..." Mũi đυ.ng vào mũi cô, người đàn ông đột nhiên dừng lại, đau đớn che mũi mình.

"Ai bảo anh thô lỗ như vậy." Cốc Miên Liên trách cứ anh, kéo tay anh ra kiểm tra cẩn thận một phen, lại kề sát vào anh, hướng về phía mũi anh: "Được không?”

Khuôn mặt đen thui kia chợt đỏ lên.

"Trở về đi." Toàn bộ căn phòng có mùi nước khử trùng khó chịu, cô nắm lấy tay anh, muốn rời khỏi đây.

"Không được, tôi không thoải mái." Người đàn ông ngồi yên.

"Vậy tôi đi tìm bác sĩ."

Cốc Miên Liên buông tay anh ra, muốn đi ra ngoài gọi người, lại bị anh trở tay bắt lấy.

“......?”

Khóe miệng người đàn ông nhếch lên, ánh mắt dừng trên đũng quần đang phồng lên của mình.

Cô nhìn sang.

Rõ ràng, anh đã cứng rồi...

Lại nói tiếp, anh còn chưa thật sự vào trong cô, cũng đến lúc rồi.

"Nơi này có glycerin phải không?" Cô hỏi, sau đó tự giác cởi nút áo.

"Tìm glycerin làm gì?"

Hẳn là hòng y tế không có chất bôi trơn, glycerin cũng có thể dùng đỡ, so với cái gì cũng không mạnh hơn, đâm vào thật sự sẽ xảy ra án mạng.

"Chất bôi trơn, sẽ dùng tới." Cô không cảm thấy anh sẽ lương thiện đưa cô về ký túc xá mà làm, nhìn tủ thuốc, tìm kiếm đồ có thể thay thế.

Chớp mắt, cô liền cởi sạch áo khoác cùng với đồ lót.

Nếu không có glycerin, cô thấy chất bôi trơn...

May mắn thay, cô quay lại để lấy nó.

"Không cần." Anh ngăn cản.

Cô sợ hãi nhìn anh, toàn thân nổi da gà nổi lên: "Không được, tôi sẽ chết mất.”

"Dùng miệng."

Cô có may mắn như vậy không?

Người đàn ông đứng dậy từ giường và chờ đợi hành động tiếp theo của cô.

Đương nhiên cô sẽ không ngốc đến mức hỏi anh vì sao ngay bây giờ, nghe lời cởϊ qυầи anh, bỏ quần dài xuống, cự vật bên trong độn qυầи ɭóŧ thể thao màu trắng sắp nứt ra, qυầи ɭóŧ vừa kéo xuống, cự vật kia lập tức mạnh mẽ nảy lên một chút, lại dán lên bụng.

Thực sự, nó lớn đến đáng sợ.

Vì nhân nhượng chiều cao của nàng, anh quay lại ngồi lên mép giường, bảo cô quỳ gối giữa hai chân hắn, sờ đầu tóc cô, Cốc Miên Liên trời sinh nhỏ nhắn, rõ ràng tuổi cũng không nhỏ, lại có một khuôn mặt thiếu nữ.

Người đàn ông đổ mồ hôi, trộn lẫn với chất lỏng do vận động tiết ra, mùi vị càng thêm nồng đậm, không phải cô chưa từng ngửi thấy mùi mồ hôi của người đàn ông khác, vừa mặn vừa thối.

Cô tiến lại gần ngửi ngửi, thật kỳ lạ, cô lại cảm thấy không khó ngửi.

"Làm sao vậy, rất khó ngửi à?"

Anh đè lêи đỉиɦ đầu cô, lạnh lùng đẩy hông, đâm cự vật của mình vào khoang miệng cô, má thiếu nữ lập tức căng phồng.

Cự vật vừa to vừa nóng, miệng đầy mùi vị của anh, người đàn ông nắm tóc cô, nhấp vài cái, thiếu nữ bị cự vật của anh nghẹn đến mặt đỏ bừng, nuốt khó khăn, nước bọt chảy ra từ khóe miệng.

Dù cố gắng thế nào thì thiếu nữ cũng chỉ có thể nuốt được phần đầu cự vật của anh, anh thấy không có ý nghĩa gì liền buông cô ra, cự vật mới từ trong miệng cô ra liền đập vào bụng, khí phách cao ngạo đứng thẳng.

Thiếu nữ chẹp vài cái, nếm thử hương vị trong khoang miệng, rút ra một kết luận: "Hơi mặn.”