Thu Phục (NP)

Chương 12: Thời điểm hắc ám

Không nhìn lầm, người đàn ông bước đến thùng rác, cởi lần lượt hai bαo ©αo sυ rồi ném chúng vào trong và đi vào phòng tắm.

Ba người đàn ông còn lại thờ ơ theo dõi trận đấu, coi như không có chuyện gì xảy ra rồi uống bia.

Cô hơi cử động thân thể, mỗi cử động nhỏ đều liên quan đến thần kinh khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, cô vươn tay nắm lấy tấm chăn mỏng bên cạnh định quấn lấy cơ thể không mảnh vải che thân của mình.

"Đừng đυ.ng vào nó”. Liệt không thích người khác đυ.ng vào đồ của mình.

“Đứng dậy." Người đàn ông tóc dài lạnh lùng đi theo vừa rồi liếc cô và lạnh giọng cảnh cáo.

Qủa địch không lại bọn họ, cô gồng mình với khó khăn, dưới thân cô là chiếc khăn tắm vừa nãy, trên đó có một chút vệt đỏ, dường như nhắc nhở cô rằng cơ thể mà cô muốn để lại cho người đàn ông thân yêu của mình đã bị người khác chà đạp.

Cô phải quấn mình trong chiếc khăn tắm dính máu. Vài người đàn ông ngồi trên hai chiếc ghế sofa. Người đàn ông phá cô lại ở trong phòng tắm, và cô không còn nơi nào để đi.

Hai chân cô đau đến mức không thể khép lại, đầy vệt nhờn và máu của chính cô, thời điểm cô đứng lên liền chảy xuống đùi.

Mỗi bước đi của cô đều vô cùng đau đớn, dù cuộc sống không hề suôn sẻ, ngoại trừ ngày cô bị kết án tử hình thì hôm nay là ngày đen tối thứ hai trong cuộc đời của cô.

Trên đời này, thứ duy nhất có thể để cô đặt vào chính là cái ghế dài nhỏ ngoài sân, một bên là cây dẻ rơi cùng những bông rẻ quạt nở rộ.

Xung quanh có nhiều loại hoa và cây cối cao thấp khác nhau, nhiệt độ hơi thấp, nhưng không có muỗi.

Cũng may băng ghế gỗ rất rắn chắc dù trải qua thời tiết khắc nghiệt, cô xếp lại áo choàng tắm, cẩn thận nằm trên đó.

Trong không khí thoang thoảng hương hoa, như thể đó là một loại thuốc ngủ tự nhiên, cô từ từ nhắm mắt lại.

Cuộc sống sao mà khó khăn quá.

Đêm thật dài, thật dài, cô ước khi tỉnh dậy chỉ là một cơn ác mộng.

"Dậy dậy."

Cô dụi dụi đôi mắt mơ hồ của mình, Thái Sơn đã thay quần dài và áo sơ mi trắng, đứng trước mặt cô, hai tay ôm lấy cô.

“Có chuyện gì vậy?” Cô trầm giọng hỏi, sợ rằng anh sẽ khó chịu liền đau khổ đứng dậy.

"Cô đi cùng tôi."

Cốc Miên Liên lập tức làm theo, còn chưa kịp cất bước, chân liền đau nhức, chất bôi trơn dính trên đó đã khô lại, da thịt khó chịu dị thường.

"Mỗi ngày sau khi chúng tôi thức dậy, cô có trách nhiệm dọn giường cho chúng tôi, vệ sinh ký túc xá, giặt quần áo và mọi thứ. Nếu chúng tôi không hài lòng, tôi có thể yêu cầu thay thế cô. Nếu cô bị thay thế ba lần trong một hàng chúng ta phải quay lại và thi hành bản án ban đầu. "

Thái Sơn vừa nói vừa đi về phía trước, anh ta rất cao, Cốc Miên Liên đã chạm đến ngực anh, một bước của anh bằng hai bước của cô.

“Cho tôi một bộ đồ được không?” Cô trầm giọng hỏi anh, trên người quấn một chiếc khăn tắm dính đầy máu, chiếc váy trắng lúc trước đã mất tích.

Thái Sơn bước đến tủ và lật chiếc áo sơ mi trắng lót cho cô.

"Vài ngày nữa, Liệt sẽ ra ngoài nghỉ ngơi và lấy cho cô một ít đồ. Cô trước tiên có thể lấy quần áo tùy thích, nhưng không được đυ.ng vào bất cứ thứ gì của Liệt."

"Liệt là ai?"

“Người đàn ông hôm qua cô gặp.” Sau đó, chỉ vào giường bên phải cửa sau, quay lưng về phía người đàn ông vẫn còn đang ngủ, “Đương nhiên, cũng không thể đυ.ng vào.”

“Tôi biết.” Cốc Miên Liên thấp giọng đáp lại.

Sau đó anh lại bước vào phòng tắm và mang cho cô một bộ đồ vệ sinh cá nhân mới trong tủ.

"Tôi không thích phụ nữ có mùi cơ thể."