Thu Phục (NP)

Chương 7: Nín nhịn

Tuy vậy, cô vẫn không có nội y, điều duy nhất khiến cô cảm thấy may mắn là bộ quần áo này không trong suốt, mặc dù hai điểm trên ngực vẫn thấu ra ngoài.

“Đi với tôi.” Người đàn ông thản nhiên thay áo sơ mi và quần tây rồi đi ra ngoài.

Cô không dám hỏi gì thêm lập tức bước chân đất đi theo, dọc đường gặp đủ thứ ánh mắt khinh bỉ hoặc coi thường, cô cũng gặp vài người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, váy xẻ hông cao, trang điểm đậm hay còn có cả những váy ngắn cũn cỡn.

Theo suy luận của cô, quần áo của những người phụ nữ này đều là quân nhu phẩm do các binh sĩ ở các trại khác nhau cung cấp.

Thật đáng sợ.

Không, cô nên thương cảm cho chính mình bởi cô thậm chí còn không có quần áo, chẳng lẽ những vị "tiền bối" không có quần áo của riêng mình và luôn mặc quần áo mà trại cung cấp?

Anh đưa cô đến căng tin của doanh trại, người đàn ông có đôi chân dài đi trước còn cô cứ lon ton chạy theo sau anh, đi chân trần trên sàn, vừa lạnh lại vừa đau.

Cô muốn có một đôi giày, cô đã sống hơn 20 năm vậy mà muốn có một bộ đồ hay một đôi giày cũng phải đợi sự bố thí của người khác, cuộc sống sao lại khó khăn đến vậy?.

Một người phụ nữ trang điểm đậm ôm lấy cánh tay của một người đàn ông đang liếc nhìn bộ ngực nhỏ của cô ta với vẻ khinh thường, sau đó vô tình chạm nhẹ vào bộ ngực bóng rổ như sắp nổ tung trong lớp áo của cô.

Tại sao phải xấu hổ khi nữ nhân ai cũng là quân nhu phẩm kia chứ? Cốc Miên Liên bị một người đàn ông không lớn không nhỏ coi thường.

Người đàn ông ngồi vào bàn ăn dùng bữa.

Một phần ...

Cô nhìn xung quanh, những người phụ nữ khác đều cùng đàn ông ăn một phần ăn, cô lại nhìn anh, cảm thấy anh chắc chắn sẽ không ăn cùng mình.

Quả nhiên người đàn ông phớt lờ cô, thẳng thẳn ăn phần ăn của mình. Nói về điều này, đã lâu rồi cô không được ăn một bữa tử tế. Các bữa ăn của nhà tù đều có vị chua nồng nặc và mùi thối rữa, khó nuốt.

Đột nhiên, bụng cô reo lên, cô đói ...

“Tóc xoăn, tôi đói rồi.” Cô nhìn ngọn tóc ngắn hơi xoăn của anh, bất giác nói.

“Tóc xoăn?” Người đàn ông dừng bộ đồ ăn trong tay và nói, “Cô đang nói với tôi?

Khi mọi chuyện kết thúc, Cốc Miên Liên bàng hoàng, biết mình nói sai nên cũng không đáp lại anh, e rằng nói lại sai thêm nên liền im lặng.

“Cô đói không?” Người đàn ông lại bắt đầu ăn.

"Có" cô ấy đáp.

"Ngồi ở phía trước."

Cô run rẩy ngồi đối diện với anh, những ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông đang linh hoạt cắt miếng bít tết mềm và ngon ngọt với nước sốt hành thơm phức, nhìn thôi đã thấy ứa nước miếng rồi, cô không kìm được mà nuốt nước bọt.

"Cô có thích bít tết không?"

Khi con dao được rút ra, rất nhiều nước thịt tiết ra từ miếng thịt cháy đỏ chảy xuống đĩa trắng.

"Ừm."

Cô cảm thấy nước miếng của mình không thể giữ được nữa.

Sau khi người đàn ông hỏi cô, anh ta không dừng lại và tiếp tục chia miếng bít tết. Ngay sau đó, miếng bít tết dày đã được ăn hết, chỉ để lại một nửa quả cà chua, hai củ khoai tây và một lát ngô trên đĩa cơm chiên.

Anh lấy khăn ăn lau đôi môi mỏng của mình một cách duyên dáng, sau đó đẩy đĩa thức ăn thừa lạnh lẽo đến trước mặt cô.

"Ban đầu, tôi luôn nghĩ bít tết ở đây khó ăn, nhưng nhìn bộ dạng thèm khát đến chảy nước miếng của cô, nó có vẻ không còn khó ăn như vậy nữa."

Người đàn ông này, cô thật sự muốn gϊếŧ anh ta, còn có khuôn mặt đẹp trai chẳng ra gì, cô ta tức giận đến mức muốn đập cái đĩa trước mặt vào mặt anh ta.

Mặc dù đã nghĩ cách nhẫn nhịn, nhưng vẻ mặt vẫn lộ ra sự tức giận.

“Nếu cô không muốn ăn thì không cần ăn, tôi không ép.” Nam nhân quay đầu nhìn cô.

Cốc Miên Liên hít một hơi thật sâu mà không nói lời nào, nhặt bộ đồ ăn đã dùng lên, quét sạch những thức ăn thừa còn sót lại.

Lưu được núi xanh còn sợ chi không có củi đốt, một ngày nào đó nhất định cô sẽ khiến anh đẹp mặt.