Người đàn ông bất mãn mở to mắt, ánh mắt chìm xuống, Cốc Miên Liên giật mình, cơ thể theo bản năng lùi về phía sau, sợ rằng không biết anh sẽ làm gì với cô lần nữa.
Anh đột nhiên ôm lấy eo cô, cô vì thế mà mất trọng lượng liền ngã vào ngực anh, chân tâm trước mặt liền bị khóa miệng anh hung hăng quét đến khiến cô bất giác run rẩy, tiểu huyện lập túc tuôn ra đống dâʍ ŧᏂủy̠. Bàn tay bé nhỏ của cô cũng vô thức mà đặt trên ngực anh
Cô mím môi để ngăn mình không hét lên.
"Đừng, nhẹ một chút..."
Sau khi vân vê một lúc lâu, cô cảm thấy hoa huyệt của mình bắt đầu đau nhức, nhưng người đàn ông dường như cố tình chống lại cô, vê càng lúc càng nặng, cô chịu không nổi.
Nhưng cô cũng không dám cầu xin lòng thương xót, kẻo anh lại hành hạ mình nhiều hơn.
Anh đột ngột dừng lại và rút ra khỏi cô khiến cô cảm thấy âʍ đa͙σ của mình bỏng rát và đau nhức
Vừa rời khỏi cô, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© dày cộp của anh lại nảy lên và dựng đứng lên cao.
“Dùng tay lấy ra cho tôi.” Người đàn ông ra lệnh, rồi lại phóng xuống bể và uống cạn ly rượu vang đỏ.
Dươиɠ ѵậŧ ngửa lên cao trong nước, cô ngượng ngùng đưa tay ra cầm lấy, người đàn ông hơi chùng về phía sau, chiếc dươиɠ ѵậŧ vẫn còn dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ chưa tan trong nước tắm, chỉ cần chạm là thấy ấm nóng và trươn trượt.
Đây là lần đầu tiên cô chạm vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của một người đàn ông, các đường gân trên đó đang đập nhẹ. Cô đã học theo cách mà người phụ nữ trong phim làm, đó là xoay vòng chữ "8" lên xuống. Cái đó của anh thực sự rất dài. Nó còn dài hơn lòng bàn tay của cô.
Rất nhanh dâʍ ŧᏂủy̠ liền bị tan ra, và sự ma sát giữa cơ thể với cơ thể trở nên rõ ràng, người đàn ông nheo mắt mãn nguyện, l*иg ngực phập phồng và miệng anh vẫn không ngừng rêи ɾỉ khe khẽ.
Bàn tay cũng không nhàn rỗi mà nhào nặn đóa hoa bên dưới.
"Nhanh lên."
Cốc Miên Liên ngoan ngoãn tăng tốc độ chuyển động của bàn tay, mặc dù thứ này to và cứng nhưng cũng dễ xoa bóp. Đột nhiên cô dùng tay quét qua đỉnh dươиɠ ѵậŧ khiến cơ thể anh run lên khẽ phát ra thứ âm thanh dung tục. Một chất lỏng màu trắng đặc trào ra khỏi dươиɠ ѵậŧ, trôi trong làn nước tắm trong suốt.
Sau đó, anh liền đứng dậy khỏi bể, lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh phần thân dưới và bước ra ngoài, Cốc Miên Liên nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt nước kéo chiếc đai áσ ɭóŧ lên vai.
Chiếc váy trắng nhỏ nhắn đã ướt đẫm, nước chảy khắp người, cô không dám bước ra khỏi cửa phòng tắm vì sợ sẽ làm nơi này ướt và khiến anh phật ý.
"Quần áo của tôi ướt rồi, anh có thể đưa khăn cho tôi lau được không, tôi không có quần áo."
Người đàn ông đang lật quần áo trong tủ bỗng nhìn về phía cô rồi ném chiếc khăn tắm dưới hông cho cô.
“Nhưng tôi không có quần áo để thay.” Cô bắt lấy khăn tắm, quần áo ướt đẫm nước.
"Ở đây, tất cả chi phí ăn uống và quần áo thuộc quân nhu phẩm đều do trại cấp. Các quân nhu phẩm sẽ thuộc sở hữu tư nhân của trại trong thời gian phục vụ, vì vậy chúng tôi cung cấp tất cả đồ ăn, thức uống và quần áo cho cô”
"Quân nhu" là tên gọi tao nhã của những gái điếm trong quân đội ở đây.
"Cho nên tôi sẽ đưa cô quần áo mặc"!
Cốc Miên Liên bấm bụng ai oán nhưng không dám phàn nàn gì. Người đàn ông nán lại một lúc, sau đó lật một chiếc áo sơ mi từ trong tủ ra và ném cho cô.
Thật ra, cô muốn hỏi, theo lý mà nói, cô không phải là quân nhu phẩm đầu tiên nên sẽ phải có đồ của người trước để lại. Thế nhưng nhìn nửa ngày cũng chẳng thấy có đồ dùng của phụ nữ ở đây.
Cô lau khô người và tóc, mặc áo sơ mi của anh. Anh khá cao, ước chừng tầm mét tám nên áo sơ mi trên người dài đến đùi cô.