Kế Hoạch Hoàn Lương Naraku

Chương 61: Vị hôn thê của Naraku

P/S : Chương này đọc xong mình mới hiểu, thì ra Long Thất tỷ chỉ có nguyên thần là xuyên, còn thân thể vẫn ở Long Cung. Nhưng vừa hay thân thể mà chị đang dùng lại là long, anh Na hiểu lầm đây là “thân thể thật” của chị, sorry mọi người a @@

Inuyasha và Kagome cùng nhau lên đường tìm mảnh Ngọc Tứ Hồn , Long Thất tế bái Kikyo xong cũng rời đi, mà Kaede đối với việc này cũng hết sức giữ kín, đem tin tức về nàng giấu đi sạch sẽ, bởi vậy Long Thất trở về vô thanh vô tức ngoài Kaede thì chẳng còn ai biết. Cuộc chiến tranh đoạt ngọc đã bắt đầu, nhiệm vụ tìm mảnh ngọc giao cho Inuyasha và Kagome lo là đủ, nàng già cả không cần phải xen vào làm gì.

Long Thất trong lòng hờn giỗi, thực giận, nàng đường đường long nữ nhưng từ lúc xuyên đến cái nơi này vẫn luôn phải rón ra rón rén, chưa từng được nở mày nở mặt lần nào. Việc như vậy nàng cũng thôi không so đo, nhưng nàng không có cách nào tha thứ cho Naraku kia đã gây nên tội ác tày trời, ép nàng vào trong ngọc Tứ Hồn cũng thôi đi, còn để nàng nhìn thấy một màn đau lòng như thế rồi để nàng tự sinh tự diệt suốt năm mươi năm ròng rã. Kikyo đã chết, nhưng rõ ràng Long Thất nàng còn sống mà, Naraku kia hỗn đản…… Cho dù thất vọng rồi cũng không thể thấy chết mà không cứu chứ ?

Tâm của nàng càng lúc càng lạnh, làm cách nào cũng không thoải mái lên được. Năm mươi năm trước hắn ôn nhu làm nàng bật khóc, sau đó làm nàng hôn mê ném vào trong ngọc Tứ Hồn, đến khi tỉnh dậy thì mọi sự đã rồi, trong phút chốc nam nhân kia cho nàng một loại ảo giác, nàng vậy mà thật sự tin tưởng hắn, tin hắn đối xử ôn nhu với nàng là thật ? Thời thời khắc khắc đề phòng, cuối cùng lúc mấu chốt thì lại không cảnh giác ……

Rốt cục, nữ nhân vô lương như nàng đây chịu đãi ngộ thê thảm như vậy là đã quá đủ rồi, quyết định phản động !

Nàng ngẩng đầu nhìn lên thiên không, miệng hơi mở ra, hai tay đặt ở trước ngực lấy ra long châu từ trong đan điền, Long châu mang theo ánh sáng rực rỡ không kém phần ngọc Tứ Hồn dần dần xuất hiện trước mặt nàng. Đối với người và yêu ở thời kì này thì chỉ biết đến Ngọc Tứ Hồn, biết đây là thứ có lực lượng vô cùng cường đại , nhưng chỉ có nàng biết viên ngọc trong tay nàng đây cũng chẳng phải là hạt châu bình thường.

Nàng đeo Long châu lên cổ, sử dụng pháp thuật nho nhỏ che đi ánh sáng bức người của nó khiến người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ đây là một hạt châu bằng lưu ly bình thường mà thôi. Tay cầm long châu, bị ép buộc xuyên đến đây, phong ấn trên người nàng do đám lão già kia hạ hình như đã yếu đi rất nhiều ? Thiên đế xa xôi không biết nên để mặc bọn họ tiêu dao khoái hoạt, lại càng không biết nàng đây là long nữ của một quốc gia lại bị bọn họ hành hạ thành cái dạng gì rồi !

Nàng đã dùng máu kí khế ước với Long châu, nay quyền sử dụng nó chỉ có duy nhất một mình nàng, người khác nếu cầm nó thì cũng chẳng thể làm gì được. Nếu bây giờ nàng mượn dùng lực lượng của nó phá tan phong ấn trên người, khôi phục lại sức mạnh của mình thì có khi đấu với Naraku sẽ càng có thêm nhiều phần thắng. Trải qua năm mươi năm, lực lượng của hắn có lẽ đã mạnh hơn trước rất nhiều, vì thế, mỗ nữ quyết định tìm một nơi an nhàn nào đó làm thử một chút.

Suy nghĩ của nàng cũng khác với người bình thường cho nên nữ nhân nào đó đã lựa chọn nơi để phá phong ấn chính là… ở trên trời. Nàng ngồi trên mây cúi mắt nhìn xuống bốn kía, chỗ duy nhất mà yêu quái hơn con người chính là không chịu sự hạn chế của thiên địa, muốn bay đi đâu thì bay đến đó, tự do!

Yêu khí bay quanh quẩn bên thân, phong ấn khiến khắp người nàng như bị đè nén không thể tùy tâm sở dục, mỗi lần muốn sử dụng lực lượng của chính mình thật sự là lực bất tòng tâm. Nàng nếu biết đám lão già kia hạ phong ấn gì trên người thì mọi chuyện đã tốt đẹp rồi, bây giờ bởi vì không biết nên mới không dám làm xằng. Lúc trước nàng không thích phép thuật của mình chút nào, hiện tại mới thấy nuối tiếc cỡ nào ……

Nơi cấm địa của Long Cung, một con rồng màu kim sắc vòng lại thành một đống nằm trong nước, đôi mắt nhắm chặt, trên người bị thi cấm thuật. Thầy tướng số một thân áo đen nhìn chằm chằm vào ‘thi thể’ kia, chỉ có hắn mới biết cách làm cho nguyên thần rời khỏi người long thân mà vẫn sống được, bởi vậy dù đã đẩy nguyên thần của nàng đến thế giới khác, đây vẫn là cơ thể sống, chỉ là không có nguyên thần nên không hoạt động được thôi. Lá bùa vàng dán trên người con rồng kia động đậy liên tục như muốn phá ra để giải phóng lực lượng….

Thầy tướng số đứng một bên thở dài, Long tộc thất công chúa khi còn bé bỗng nhiên mất đi phép thuật trời cho liền dần dần mất đi lạc quan, trầm luân trong vui chơi, tùy hứng đến quên đường về, từ đó về sau rất ghét phép thuật, ngoại trừ ở ngoài phải dùng lúc cần thiết, thất công chúa đối pháp thuật căn bản là không hề để bụng .

Mà nay nàng lại muốn triệu hồi lực lượng của chính mình, hắn kìm lòng không đậu cười cười, kỳ thật hắn chưa từng phong ấn lực lượng của nàng, chỉ là dùng một chút đặc thù ngôn linh ngăn cản thôi. Nếu trong lòng nàng vẫn bài xích lực lượng của chính mình thì không thể tùy tâm điều động, hơn nữa hắn cố ý làm khó một chút, nếu như nàng không phải thiệt tình thành ý chờ mong lực lượng trở về, như vậy lực lượng cũng sẽ không đáp ứng lời triệu hồi của nàng., Lực lượng như này…… Bao nhiêu người cầu còn không được, mà nàng có lại không thích dùng ……

Mặc dù cho tới bây giờ hắn vẫn không đọc được nội tâm của nàng công chúa kiêu ngạo này, nhưng hắn lại cảm thấy dường như nàng biết tất cả, tuổi còn nhỏ đã biết tất cả lại thông minh giấu đi, cho nên mới phản xạ có điều kiện xa lánh người nhà của mình, bằng không……

Lần này hẳn là nàng đã gặp chuyện thật rồi nên mới phải miễn cưỡng triệu hồi phép thuật của mình, thứ phép thuật mà nàng ghét từ khi còn nhỏ…… Bình thường cũng không có xài đến phép thuật bởi vì lòng tự trọng của nàng không cho phép, nay rốt cuộc cũng chịu bỏ qua tất cả những rào cản của suy nghĩ mà sử dụng đến rồi ……

Căn cứ vào hảo tâm, cũng căn cứ vào lời hứa hẹn với Long vương, hắn tiến lên phía trước, nhẹ nhàng tháo lá bùa kia xuống, thì thào tự nói,“Thất công chúa, giờ thì tùy ngươi lộng hành rồi ……”

Tay vừa kéo lá bùa xuống, lực lượng mạnh mẽ hóa thành tia sáng bao quanh long thể của nàng, áp lực đè nén sức mạnh cũng biến mất, hắn cong khóe miệng cười đầy ẩn ý,“Cô tinh đối đầu với cô tình sẽ là kết quả gì nhỉ? Công chúa chính là công chúa, ánh mắt chọn người quả nhiên không giống người thường, chỉ là…… rắc rối cũng nhiều lắm thay……”

Thầy tướng số nào đó tuy có lòng hảo tâm nhưng lại làm cho bạn nào đó chưa chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ ăn quả đắng. Long Thấg căn bản cũng không nghĩ tới hay lo lắng về việc sau khi thoát khỏi phong ấn sẽ bị chính sức mạnh của mình phản phệ nếu không có chuẩn bị tâm lý chu đáo, rốt cuộc kết quả là bị đánh cho rớt từ trên trời xuống, miệng phun máu tươi, tràn đầy không cam lòng kêu rên,“ Mòe, trời muốn tru diệt ta sao!”

Thiên địa ơi, nàng còn chưa kịp tìm Naraku tính sổ thì bị chính sức mạnh của mình đập cho hộc máu nội thương, vậy chẳng phải đến tìm hắn sẽ càng chết sao? Thật sự là không tưởng tượng được Long Thất nàng cũng có ngày thê thảm thế này! Phong ấn kia…… Sao lại có thể dễ giải quyết đến thế ? Nàng còn chưa động thủ mà!

Một vật nặng “phịch” một tiếng rơi xuống đất, đám quạ đen bị kinh động mà bay ra khỏi rừng cây đầy hỗn loạn, mỗ nữ trợn mắt trắng dã nghiến răng nghiến lợi, nhất định, nhất định là Naraku nguyền rủa nàng, bằng không nàng làm sao có thể gặp chuyện xui xẻo như này?

Mà lúc này, đám thị vệ gần đó thấy tiếng động lớn như vậy cũng hoảng hốt, nhìn thấy nữ nhân bất tỉnh gần đó lại càng kêu to ,“Tìm công chúa điện hạ , mau bẩm báo vương đi!”

Mỗ nữ đang mơ màng cũng nghe thấy tiếng huyên náo, nghĩ hẳn là yêu quái tấn công, miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy là con người thì mới an tâm, chân chính ngất đi, chỉ cần không phải yêu quái là tốt rồi, nàng cũng không muốn trở thành bữa tối của yêu quái đâu!

*************************

Naraku đang ở bên trong tòa thành thì nghe cấp dưới bẩm báo,“Thành chủ, trưởng công chúa của Lâm Phong quốc – Phong Xảo điện hạ đã tới đang đứng ở ngoài, bây giờ đang chờ lệnh mở cổng thành của người.”

Naraku hơi hơi híp mắt,“Phong Xảo?” Tên này có chút xa lạ, lục lọi lại một lượt trong kí ức của thân thể này mới biết , đó là công chúa Lâm Phong quốc đã có hôn ước từ nhỏ với Hitomi Kagewaki.

“Đúng vậy, lần này nghe nói công chúa điện hạ phụng mệnh phụ vương đến bái kiến thành chủ!” Thị vệ kia trước sau như một cung kính đứng ngoài bẩm báo. Naraku trong lúc nhàn rỗi đến nhàm chán liền chiếm lấy thân thể yếu ớt của thành chủ Kagewaki, thay hắn làm thành chủ của thành Hitomi, như vậy Naraku có thể tùy ý sai khiến người khác dễ dàng. Cho tới bây giờ số việc hắn tự mình động thủ rất ít, có thể lợi dụng liền ra sức lợi dụng, không lãng phí nhân lực tài lực.

“ Mau mở cửa nghênh đón.” Naraku ôn hoà phân phó một tiếng, không thèm thay đồ hay chuẩn bị bất cứ gì, cứ như vậy mà đi thẳng ra ngoài. Hắn đối việc này căn bản là không để tâm, chỉ là tạm thời hắn không muốn lật bài với Lâm quốc nên tiếp đãi công chúa kia là chuyện không thể tránh, dù sao lúc này rảnh rỗi, có thể làm chút việc gϊếŧ thời gian cũng tốt.

Ngoài cửa thành, đứng trước đoàn người là một cỗ kiệu màu xanh hoa lệ, đi theo sau là hơn trăm hạ nhân, khí thế tự nhiên cũng không nhỏ, vừa nhìn đã biết là người có tiền, trên cỗ kiệu kia còn có ký hiệu hình “gió”, dấu hiệu độc đáo lại đặc trưng khiến người khác nhìn vào là biết đây là người của Lâm Phong quốc, mà lúc này phía trên cổng thành có người hô lớn “Mở cửa thành!”

Cửa thành lập tức mở ra, đại đội nhân mã chậm rãi tiến vào, mọi người vây xem cũng đi vào theo hóng náo nhiệt. Biết là công chúa của Lâm Phong quốc giá lâm, người nào người nấy dĩ nhiên rất háo hức muốn xem dung mạo của nàng. Người bên trong kiệu yên lặng cụp mắt, rất nhu thuận ngồi ở đó, hai tay có chút khẩn trương đặt trên đầu gối, tấm vải lụa lắc lư qua lại ……

Cỗ kiệu không nhanh không chậm đi tới , không lâu sau liền nghe thấy tiếng ai hô lớn, ánh mắt xa xăm lấy lại vẻ điềm tĩnh, cỗ kiệu dừng lại, thị nữ nhanh chóng vén rèm lên, nàng cầm lấy cái nón màu đen bên cạnh đội lên đầu, che khuất toàn bộ mặt, nàng khom người bước xuống kiệu, vải lụa màu đen xung quanh nón che đi dung mạo của nàng khiến mọi người một phen xuýt xoa tiếc nuối.

Trước thành, loáng thoáng nhìn thấy thân ảnh nam tử cao lớn, hắn cất giọng vừa có chút khiêm tốn vừa xen lẫn chút kinh ngạc bối rối không biết làm sao ,“Công chúa điện hạ đến sao không phái người thông báo một tiếng để ta cho người chuẩn bị thật tốt tiếp đón nàng mới đúng!”

“Thành chủ đại nhân khách khí , Phong Xảo cũng chỉ là gặp dịp tốt nên quyết định ghé sang thành Hitomi thôi , không nghĩ lại tạo ra động tĩnh lớn như thế nên mới không cho người đi thông báo cho người một tiếng, đã quấy rầy rồi, mong thành chủ thứ lỗi ……” Phong Xảo thanh âm ôn nhu như nước, dễ nghe, ôn nhu động lòng người khiến người ta vừa nghe liền muốn nghe mãi không thôi, nàng hơi hơi khom người, hướng Naraku thi lễ, nhưng lại hậu đậu đạp vào vạt váy nên có chút lảo đảo.

Một đôi tay rắn chắc kịp thời đỡ lấy nàng, nàng hơi hơi sửng sốt, cũng may là có cánh tay này đỡ nàng, nếu không khẳng định sẽ ngã sấp vô cùng mất mặt ngay tại đây. Thân thể ổn định lai xong, nàng hơi hơi lui ra phía sau né tránh tay hắn, lại khom người nói lời cảm tạ,“Đa tạ thành chủ đại nhân giúp đỡ, Phong Xảo vô cùng cảm kích.”

Hơi hơi bài xích ý làm cho Naraku luôn đọc được cảm xúc của người khác cảm thấy rất nghi hoặc, đôi mắt hơi nhíu, hắn nhớ rõ đây là lần đầu tiên Kagewaki và Phong Xảo gặp nhau , không hiểu vì cái gì nàng lại có ác cảm với mình? Làm những chuyện tiếp cận nhân loại như này Naraku cũng không muốn để chính mình thất thố, nhanh chóng giấu đi nghi hoặc trong mắt, lấy tư cách là thành chủ mở tiệc khoản đãi Phong Xảo công chúa. Cho đến khi vào nhà chính, Phong Xảo mới bỏ cái mũ trên đầu xuống, quỳ lạy hai cái hành lễ với thành chủ.

Lúc đầu, Naraku thờ ơ đáp lễ, cũng không để bụng, cho đến khi nàng chậm rãi ngẩng đầu, tràn đầy ý cười nhìn Naraku,“Phụ thân nhờ ta nói với ngài, hôn sự là do phụ thân ta chủ trì, chỉ cần ngươi và ta yêu nhau thật thì có thể.”

Naraku thất thần, đôi mắt xẹt qua một tia rối ren khó hiểu, chú tâm đánh giá khuôn mặt của nàng vài lần, Phong Xảo thấy hắn không nói gì liền có chút không rõ nên hỏi,“Thành chủ đại nhân, Phong Xảo đã làm gì không thỏa đáng sao ?”

Nàng xấu hổ mang theo khϊếp sợ nhìn hắn, giống như có chút ngượng ngùng trước hành động nhìn chằm chằm của hắn, bất quá vẫn lớn mật như trước nhìn thẳng vào hắn .

Thời khắc nàng ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt xinh đẹp thanh tú, có chút khẩn trương lại có chút vui vẻ nhìn hắn, trong mắt không có một chút dấu vết quen thuộc, nhưng cơ hồ lại muốn hắn vừa gặp đã khắc sâu vào lòng. Trên khuôn mặt nổi bật lên đôi mắt to tròn có thần nhìn hắn không chớp, trên cái cổ nhỏ nhắn trắng mịn còn đeo một cái hạt châu giống như Ngọc Tứ hồn nhưng lại có màu lam, Naraku có một lúc bắt đầu hoài nghi nữ nhân trước mắt là Long Thất, nữ tử khùng khùng điên điên lại lạc quan kia, nhưng cử chỉ thì lại không giống. Nữ nhân kia tuyệt đối không có dáng vẻ ôn nhu thế này, tuy rằng ánh mắt sáng ngời giống như trước, bộ dáng cũng hao hao, nhưng cử chỉ và khuôn mặt vẫn có chút khác …

Trong lòng tuy có nghi vấn, nhưng Naraku dù sao cũng là Naraku, nhanh chóng thu lại tâm tư của mình, miệng hắn bất giác mỉm cười, có chút ảo não nói,“Trong lúc nhất thời nhìn đến ngây người mà thôi……”

Bàn tay đặt trên đầu gối của nàng nắm chặt lại, trên mặt nặn ra ý cười như gió xuân làm cho Naraku mày nhíu vài phần, nàng cười khẽ,“Thành chủ đại nhân thật biết nói đùa, Phong Xảo cho tới bây giờ chưa từng nghe ai nói thế cả”

Ánh mắt kia trong sáng không chút tâm cơ, tựa hồ cũng không câu nệ cái gì, muốn cười liền cười, một chút cũng không để ý đến chuyện gì khác, Naraku không khỏi cảm thấy mình đã nhìn thấy ảo giác. Nàng lớn mật mà lại rõ ràng, rất giống với nữ nhân ngu xuẩn kia, bất quá nữ nhân này lại có khí chất hơn…… Bởi vì diện mạo quen thuộc cho nên Naraku cũng để ý đến Phong Xảo nhiều hơn, vừa rồi Kagura đi thăm dò không hề tìm thấy nửa điểm tin tức về Long Thất , ngoại trừ Ngọc trở về thì không còn gì khác, ngọc rõ ràng đã nát, nàng rốt cuộc ở đâu?

Hơn nữa, năm mươi năm sau sẽ có bô dáng như thế nào? Là bộ dáng xinh đẹp thế này sao ?

Naraku nâng chén trà từ trên bàn lên, phi thường thân thiết nói,“Ta chỉ là nói thật mà thôi, công chúa có mỹ mạo xinh đẹp hiếm có, bằng không sao vừa mới vào thành đã có nhiều người nóng lòng đi theo muốn diện kiến dung nhan như vậy.”

“ Mỹ mạo chính là cha mẹ ban tặng, vật ngoài thân mà thôi, tuy rằng đây là sự thật, nhưng so với thành chủ đại nhân Phong Xảo tự thấy hổ thẹn nhiều lắm , thành chủ đại nhân so với Phong Xảo càng khiến người ta không muốn rời mắt” Khi nàng nói lời này, đôi mắt càng lóe sáng đáng yêu, giống như lẽ dĩ nhiên, vốn là như thế.

Naraku hơi hơi nhíu nhíu mày, cái gọi là công chúa nói chuyện chính là tự cho mình đúng như thế? Hắn nhìn Phong Xảo không chuyển mắt, giống như muốn nhìn thấu nữ nhân này, nàng cũng không chịu thua nhìn thẳng hắn, một chút cũng không luống cuống, thái độ cũng thoải mái không câu nệ tiểu tiết, làm cho Naraku không khỏi có chút thất thần.

Phong Xảo nhìn thấy Naraku biểu tình có chút hơi hơi thay đổi, mặt mày vừa chuyển, hơi hơi có chút thở dài, lộ ra thần sắc mệt mỏi,“Gần đây đều ở bên ngoài bôn ba, có chút mệt mỏi……”

“Công chúa nếu mệt mỏi thì mau vào trong nghỉ ngơi một chút, một đường bôn ba, ta đã cho người chuẩn bị phòng xong rồi,” Naraku phân phó cho thị nữ một tiếng,“Mang công chúa về phòng nghỉ ngơi thật tốt.”

Phong Xảo đứng lên, thập phần ngại ngùng nói,“ Thật có lỗi, ngày mai sẽ lại ghé qua nói chuyện tiếp với thành chủ.”

“ Nghỉ ngơi cho tốt……” Naraku gật đầu, ngoắc tay ra hiệu thị nữ dẫn nàng đi.

Người vừa đi, khuôn mặt tươi cười của Naraku biết mất, vừa nãy hắn quan sát kĩ cử chỉ của nữ nhân kia, rõ ràng là bộ dáng của một tiểu thư khuê các…… Thuận mắt nhưng lại có một loại tự nhiên không nói thành lời.

Phong Xảo ngoan ngoãn đi theo thị nữ về phòng, thị nữ kia đưa nàng đến phòng cũng không nán lại lâu “ Công chúa điện hạ, mời ngài nghỉ ngơi……”

“Ừ, lui ra đi……” Phong Xảo gật gật đầu.

Đóng cửa lại, ánh mắt xinh đẹp của Phong Xảo liền nhíu lại thành một đường chỉ, thật là sởn cả da gà, tên kia giờ lại còn biết giả bộ ôn nhu lễ độ nữa cơ à!

Mỗ nữ hung hăng giơ chân đá một cái vào cửa gỗ,‘rầm’ một tiếng làm thị nữ vừa đi đã vội vã quay ngược trở lại, tràn đầy kinh hoảng nói,“Công chúa điện hạ, ngài thế nào rồi ?”

“Không có việc gì không có việc gì……” Mỗ nữ nhân điềm đạm đáng yêu nói,“ Vừa rồi không cẩn thận làm rơi đồ, ngươi đi xuống đi……”