“Kikyo, ngươi đang làm gì?” Long Thất sau khi khôi phục dáng vẻ của người trưởng thành cũng thay đổi cách xưng hô. Nàng nửa đêm tỉnh lại thấy hơi khát nước, vô tình nhìn ra ngoài thấy đèn đuốc còn sáng liền mơ mơ màng màng tiêu sái đến gần nơi phát ra ánh sáng thì thấy Kikyo đang bận rộn làm gì đó. Nàng đi đến cầm lấy một hạt châu nhỏ tinh xảo như mã não đang được xỏ vào trong sợi tơ, bên cạnh còn có vài cái trang sức được làm từ vỏ sò rất đẹp, Long Thất ngồi xổm xuống nên mới thấy rõ, thì ra là dùng sợi tóc để xỏ vòng, nàng kinh hô,“Đây là muốn làm cái gì ? Thứ này nhìn đẹp quá!”
“ Sao giờ này còn chưa ngủ?“Kikyo thấy vẻ mặt hứng thú của nàng lập tức lắc đầu, trước hết giải thích để tránh nàng hiểu lầm,” Này…… Không phải cho các ngươi !“
“Ai? Ta còn nghĩ món quà này là tặng cho ta và nha đầu Kaede cơ……” Long Thất nũng nịu la lên, sau khi thất vọng cũng không quên trêu chọc Kikyo,“Không phải tặng cho ta cũng không phải tặng cho Kaede, vậy có thể cho ai đây nhỉ?”
Thanh âm bướng bỉnh quái dị của Long Thất khiến mắt Kikyo đều trợn tròn lên, bất đắc dĩ nói,“ Tám phần là nha đầu ngươi lại nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì phải không?” Kikyo có cảm giác giống như bị Long Thất hiểu lầm liền vội vã giải thích ,“ Không phải lần trước ngươi đã nói rồi sao? Inu Yasha trời sinh tính không tốt, tính cách lại dễ xúc động, không trị được hắn khiến mọi người rất đau đầu, ta lại không thể lúc nào cũng đi theo hắn, cách tốt nhất là tìm một phương pháp nào đó hạn chế hắn không phải sao? Thế mà như thế nào lại từ trong miệng ngươi ra lại… lại bất chính như vậy!”
Long Thất gật gật đầu xem như đã hiểu, đợi đến khi cái vòng hoàn thành nằm yên vị trong lòng bàn tay Kikyo mới tràn đầy tò mò hỏi,“Ngươi muốn cho ‘hắn’ mang xích chó sao?” Trong đầu nàng đột nhiên hiện lên hình ảnh con chó thường hay bị chủ lấy một cái vòng đeo lên cổ ở hiện đại, lâu lâu còn gắn một cái dây lên vòng đó rồi kéo đi, thứ gì đó trong tay Kikyo vừa hay khiến nàng nhớ đến cái xích chó kia. Trong đầu tưởng tượng ra dáng vẻ thê thảm của Inuyasha khi bị đeo lên người cái xích chó, bị người ta kéo đi bán …… mặt Long Thất nhanh chóng đỏ ửng vì nhịn cười, trời ơi, nàng sắp nhịn đến nội thương luôn rồi ……
“Ngươi lại đang nghĩ cái gì bậy bạ đó?” Kikyo đau đầu nhìn Long Thất đang điên cuồng cười bên cạnh, ảo não than,“ Trong não của ngươi rốt cuộc là chứa cái gì vậy?” Nàng phát hiện Long Thất đúng là càng ngày càng tinh nghịch đến cổ quái, càng ngày càng không thể hiểu được.
“Ha ha ha……” Long Thất nhịn không nổi đành trực tiếp cười thật lớn, tiếng cười như vậy phát ra trong đêm khuya thực sự rất khủng bố, nàng cười đến mức không thể đứng dậy nổi, mếu máo nói,“Kikyo, nếu dùng dây thừng đeo lên cổ hắn dắt đi thì đảm bảo muốn chạy cũng không dám chạy, hắn mà có gan chạy thì ngươi chỉ cần lấy tay kéo dây thừng lại là được rồi, ha ha……”
Kikyo dở khóc dở cười đáp,“Inu Yasha nếu biết ngươi đánh chủ ý kinh khủng đó lên người hắn, kiểu gì cũng sẽ đại chiến ba trăm hiệp cho xem!”
“Nhưng là…… Hắn nếu biết người có ý định ‘trị’ hắn là tỷ, nhất định sẽ ngoan ngoãn hai tay dâng chính mình lên đó!” Long Thất chơi đùa hạt châu trên tay, trong lòng không khỏi có chút ngưỡng mộ, Inu Yasha nếu biết…… cái đuôi chó của hắn sẽ lắc ba ngày ba đêm mất! Bởi vì Đây chính là kiệt tác mà Kikyo đã dành bao nhiêu tâm huyết để làm ra đó a!
Kikyo hé miệng, nghe xong lời nói của Long Thất liền cười thập phần vui vẻ, nha đầu này đúng là cái gì cũng dám nghĩ ,“Chỉ cần đem ngôn linh châu đeo trên cổ hắn là được, đâu có phức tạp như ngươi nghĩ!”
Kikyo vươn tay đem ngôn linh châu từ trong tay Long Thất đoạt về, mục đích chính là không muốn để Long Thất làm hỏng mỹ cảm của nó, dùng dây thừng dắt Inu Yasha? Thực mệt Long Thất nghĩ ra……
“ Chỉ đơn giản như vậy ?” Long Thất ngạc nhiên hô lên, cảm thấy cứ thiếu thiếu cái gì đó, đúng, là kí©ɧ ŧìиɧ, không đủ kí©ɧ ŧìиɧ !
“Cái này không giống với hạt châu bình thường đâu, đây chính là ngôn linh châu, đeo cho hắn rồi thì không sợ hắn không nghe lời muốn làm gì thì làm……” Kikyo cúi đầu, ý cười trên môi càng đậm, giống như đang nghĩ đến vẻ mặt của Inuyasha khi đeo nó ……
Đây chính lễ vật mà Kikyo muốn tặng hắn. Nàng ánh mắt nhu hòa nhìn ngôn linh hạt châu, nhẹ nhàng vuốt ve nó.
“Hử? Trên cái vòng đó đã sử dụng chú ngữ gì có thể khiến hắn nghe lời vậy ?” Nàng muốn nhìn thấy dáng vẻ Inuyasha bị chà đạp dưới chân lắm rồi!
“Này……” Kikyo há miệng thở dốc, sau khi thành công khơi mào sự hứng trí của Long Thất liền khép miệng lại , quay đầu đi,“Chỉ có ta biết……”
Đúng, chỉ có nàng biết chú ngữ đó ……
“ Lẽ nào…… Tỷ tỷ muốn một mình trói buộc Inu Yasha sao?” Long Thất không thuận theo nói,“Uy, Kikyo, nếu là ngươi ra ngoài hay không để ý đến hắn, Inu Yasha kia không phải sẽ vô pháp vô thiên sao? Ít nhất cũng nên để cho ta và Kaede biết chứ ?”
Kikyo cũng thật rất hi vọng sẽ biết cách để chế trụ hoàn toàn Inuyasha, nhìn Long Thất chăm chú nhìn ngôn linh châu trong tay mà khẽ thở dài, nàng cũng muốn một lần khiến Inuyasha bại dưới tay nàng……
Tiểu Thất, điểm ấy, ngươi lại giống với Inuyasha ……
“Tiểu Thất, ngươi thấy nếu đem Inuyasha biến thành nhân loại thì thế nào?” Đang lúc Long Thất thèm nhỏ dãi nhìn ngôn linh châu thì Kikyo đột nhiên đăm chiêu mở lời.
“Inu Yasha biến thành nhân loại? Hắn không phải bán yêu sao?” Long Thất trong lòng cả kinh.
“ Đúng vậy, cho nên…… Nếu sử dụng ngọc Tứ Hồn thì không những có thể khiến cho Inuyasha hoàn thành tâm nguyện mà còn có thể làm cho đám yêu quái lúc nào cũng rình rập muốn trộm ngọc mất hi vọng, làm cho viên ngọc đã khiến cả người lẫn yêu đều vì nó mà tranh đoạt đến mất mạng biến mất, mà ta……” Kikyo hạ mi mắt, đối với Long Thất mỉm cười, trong mắt mang theo một tia nho nhỏ mong chờ khiến Long Thất có chút xao động. Một người toàn tâm toàn ý bảo vệ ngọc Tứ Hồn như Kikyo rốt cuộc cũng có ngày nảy sinh ý niệm muốn làm cho ngọc biến mất, điều đó cũng có nghĩa là … không hoàn thành chức trách của một vu nữ. Long Thất vốn muốn ngăn cản Kikyo nhưng cuối cùng lại không nói nên lời ……
“Như thế nào? Sợ rồi ?” Kikyo thấy nàng đột nhiên im lặng liền lấy tay thúc nhẹ một cái, đẩy đẩy Long Thất còn đang thất thần.
Long Thất lắc đầu,“Kikyo, ngọc Tứ Hồn …… Thật sự có thể làm cho Inu Yasha biến thành nhân loại sao?” Ít nhất…… Nàng chưa từng tin tưởng điều này, hơn nữa…… Ngọc Tứ Hồn hẳn là không có tác dụng kia ……
“Nếu không có nó thì đám yêu quái kia cũng sẽ không vọng tưởng, tranh đoạt, nhóm trừ yêu sư cũng sẽ không vì lo lắng nó xảy ra biến cố mà giao cho ta. Chính hay tà cũng chỉ là một ý niệm mà thôi ……”
Gần đây linh lực càng ngày càng yếu, Kikyo rất rõ sức mạnh của mình, gần đây đối phó yêu quái luôn luôn cảm thấy lực bất tòng tâm, nếu không phải có Inu Yasha hỗ trợ sợ là đã sớm không ứng phó nổi ……
“ Nhưng dù sao đó cũng chỉ là một truyền thuyết mà thôi……” Long Thất nóng vội lên tiếng, nói xong mới phát hiện Kikyo buồn cười nhìn nàng.
“Tiểu Thất, ngươi có lẽ chưa từng thấy qua nhưng ta đã từng thấy nó bị một yêu quái nuốt vào, sau đó yêu quái kia liền trở nên rất cường đại, người chết chỉ cần có được nó sẽ dễ dàng sống lại, gặp người xấu có sức mạnh cường đại thì sẽ càng cường đại hơn, bởi vì lực lượng của nó quá mức cường đại cho nên mới không thể đem nó ra làm chuyện xấu, ta muốn mượn lực lượng của nó, chỉ cần dùng nó đúng chỗ, ngọc có thể chính thức biến mất……”
Nhưng mà Kikyo à…… Ngọc Tứ Hồn không biết đã từng qua tay bao nhiêu là người và yêu, cũng từng thực hiện rất nhiều ý nguyện, cũng có người mượn dùng lực lượng của nó, nhưng nó chưa hề biến mất ……
Long Thất rất muốn đem chuyện mà mình biết nói ra, muốn nói cho Kikyo không cần tin tưởng ngọc Tứ Hồn , nữ chiến binh kia vẫn còn đang không ngừng chiến đấu với yêu quái ở bên trong ngọc , ngọc sẽ căn cứ vào người nắm giữ nó mà trở nên tốt hay xấu, nhưng rõ ràng nó đang ở chỗ của Kikyo vẫn có thể can thiệp vào thế giới của tiểu Naraku, điều đó cho thấy, ngọc Tứ Hồn không hề đơn giản .