Naraku vẫn luôn đi theo phía sau nàng, nhưng không giống như nàng chật vật cuốc bộ dưới đất mà là thảnh thơi bay theo trên không……
“ Xin lỗi đã làm phiền, cho hỏi đường đến thôn Kaede là đường nào?”
Không biết đây là lần thứ mười mấy nàng gõ cửa hỏi đường rồi. Naraku cũng không nghĩ tới nữ nhân này thực sự sẽ gõ cửa từng nhà một để hỏi đường, hơn nữa không có một tia oán giận một lòng muốn trở về thôn. Rõ ràng một khắc trước khi nghe được câu nói kia của hắn, trong mắt nàng đã hơi dao động, nhưng vì cái gì vẫn kiên quyết muốn về thôn?
Kikyo và yêu quái luôn là kẻ địch, mà nàng thân là yêu quái lại cứ một mực đòi về thôn của con người, rõ ràng chính nàng cũng không thực sự tin Kikyo chào đón mình, vậy thì vì cớ gì lại cố chấp như vậy?
Nàng là yêu quái, nhưng từ đầu đến cuối Naraku đều chưa từng nhìn thấy nàng sử dụng yêu pháp tấn công ai bao giờ, cho dù là công kích hắn cũng không dùng đến. Yêu khí trên người nàng không hề thấp hơn bất kì đại yêu quái nào, thậm chí năng lực của nàng so với tưởng tượng của hắn còn có thể mạnh hơn rất nhiều, nhưng không hiểu sao trước mặt hắn – một bán yêu, nàng lại là một nữ nhân run như cầy sấy ……
“A? Đi nhầm hướng rồi hả?” Sau khi nghe được đáp án Long Thất liền gào lên,“ Lại phải đi ngược trở về, a, đại thẩm nhà kia đúng là dối trá, hại ta đi sai đường lâu như vậy!”
Kết quả là đi ngược lại, Long Thất nhìn sao mai ở phía chân trời thì biết trời sắp sáng, nàng giơ tay lau mồ hôi trên trán, vô tình quay đầu lại thì‘Phanh’ một tiếng đυ.ng vào một mặt tường thịt.
Ngẩng đầu, đôi mắt màu tím dưới đêm đen phát ra quang mang dịu dàng xen lẫn mệt mỏi, nhìn rõ người trước mắt rồi mới trừng lớn đầy ngạc nhiên,“Naraku? Sao ngươi lại tới đây?”
“Làm yêu quái, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra dọc đường bị yêu quái liên tục đùa giỡn lừa gạt?” Naraku đối với hành vi ngu ngốc của nữ nhân này thực sự là không còn gì để nói, nàng bị một yêu quái biết biến thành nhiều hình dạng khác nhau, hiện ra dưới nhiều thân phận khác nhau lừa gạt nàng, hại nàng tới tới lui lui mãi vẫn không thấy đường về. Đi tới lui lâu như vậy lại không nhận ra chỗ kì lạ, Naraku hắn chưa từng gặp qua người nào ngốc như vậy.
“Có sao?” Nàng giống như phi thường cố gắng nhớ lại , đột nhiên, mí mắt khẽ nâng, nhỏ giọng hỏi,“Naraku, ngươi biết ta bị yêu quái đùa giỡn suốt đường sao? Có phải bởi vì…… Ngươi vẫn đi theo sau ta sao?”
Vẻ mặt lấy lòng cùng cao hứng của nàng làm Naraku khẽ nhíu mày, nữ nhân này…… Từ lúc nào quan hệ giữa nàng và tốt đến mức này? Thế mà lại ở trước mắt hắn bày ra bộ dáng thoải mái vô tư như vậy?
Kì thực dụ dỗ Long Thất rất dễ, chỉ cần tỏ ra ấm áp quan tâm một chút là nàng sẽ lọt hố không chút nghi ngờ, bởi vì điểm yếu của nàng chính là quá khao khát được sự quan tâm từ người khác. Long Thất biết Naraku là người xấu, nhưng cũng chỉ là một người vì quá hâm mộ Kikyo nên nhất thời mê muội làm ra nhiều chuyện xấu mà thôi, nói cho cùng người như hắn ……
Kỳ thật Long Thất vẫn muốn học sự quyết đoán của hắn, chỉ cần muốn thì sẽ chẳng có ai lay chuyển được, không giống nàng……
Đêm nay đã làm nàng nhớ lại một vài chuyện quá khứ đã qua , nàng rốt cuộc xuyên đến nơi này là vì cái gì chứ?
Chỉ là vì tránh cho kẻ mang cô tinh chi mệnh là nàng khắc chết người trong Long tộc thôi sao?
Naraku không nói gì, mày nhíu một chút, sau đó xoay người hướng tới một con đường khác mà đi ……
“Uy! Chờ ta một chút!” Long Thất không chút suy nghĩ liền đuổi theo phía sau hắn.
Người phía trước đi quá nhanh, Long Thất đành phải chạy theo sau……
Tiếng bước chân ‘bịch bịch’ gấp gáp vang lên, thấy hắn đi quá nhanh, Long Thất vươn tay bắt được góc áo của hắn, Naraku cũng không có quay đầu lại mà tiếp tục đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Hai người chạy một lúc sau Naraku mới lên tiếng hỏi ,“Nếu thân thể cũng đã tìm được, nguyền rủa cũng được giải trừ, ngươi hẳn cũng nên về nhà ?”
Bàn tay đang nắm lấy vạt áo hắn run lên một chút, giây sau truyền đến tiếng cười ha ha, Long Thất có chút ngây ngốc nói,“ Nào có…… Ta là bị chính người nhà vứt ở đây, không trở về được, không tìm ra được đường về nhà ……”
“Ta đã từng nghe qua Long tộc, chỉ cần ngươi muốn về thì sẽ không thể không có nơi để quay về!” Mày kiếm nhướng lên, coi như không quá thích dáng vẻ cười ngây ngốc của nàng.
“Long tộc mà ngươi nói không phải là tộc của ta……” Long Thất đắc ý nở nụ cười ,“Long đứng đầu vạn thú, đầu giống như bò, sừng giống như lộc, mắt giống như tôm, tai giống như voi, thân giống như xà, tâm giống như xà, vảy giống như cá, trảo giống như phượng, chân giống như hổ, đó là đặc điểm chung thôi. Long tộc của ta trên lưng có tám mươi mốt lân (vảy ), hai bên miệng còn có râu dài, dưới cằm có minh châu, dưới yết hầu có nghịch lân, bộ tộc của chúng ta nhiều năm sinh sống dưới nước, có cung điện riêng của mình”
“Ta chưa từng nghe qua long cũng sẽ có nhiều chủng loại khác nhau……” Naraku nhìn thoáng qua vẻ mặt hưng phấn khi giới thiệu thân thế của mình ,“Hơn nữa, ta cho tới bây giờ từng nghe qua sẽ có loại long yếu đuối như ngươi……”
Long Thất còn đang đắc ý dạt dào bỗng nhiên bị hắn dội một gáo nước lạnh liền im bặt, nàng sờ sờ đầu, cười gượng,“Có mạnh thì sẽ có yếu, vừa hay ta lại là con rồng yếu nhất trong Long tộc, là con rồng không có tiền đồ nhất……”
Miệng thì nói như vậy nhưng trong đôi mắt hoàn toàn không hề có một tia không cam lòng vì sự yếu đuối của mình, Naraku tùy ý nhìn nàng một cái, không rõ nữ nhân này vì sao lại có thể cười được khi nói như thế, giống như mặc kệ gặp chuyện gì, cho dù ở giữa ranh giới sống và chết thì nàng vẫn lạc quan, cười vui vẻ như vậy.
Không hiểu, phi thường không hiểu……
Nàng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày nàng và Naraku lại hoà hợp được như này, hai người có thể vừa đi vừa nói, hắn lại còn vì nàng mà đi trước dẫn đường, càng không nghĩ tới sẽ có một ngày hơi thở của hắn lại ổn định an toàn như thế, làm cho nàng ở phía sau hoàn toàn không cảm thấy được lệ khí, Long Thất rất thích bầu không khí này, nàng cẩn thận thử thăm dò,“Naraku, quên khế ước với Onigumo đi, sau đó hãy để cho Kikyo và Inuyasha cứ như vậy mà sống vui vẻ bình yên có được không……”
Naraku dừng lại bước chân, ánh mắt không có cảm xúc gì nhìn về phía Long Thất,“Ngươi làm sao có thể khẳng định người và yêu thì có thể thật lòng yêu nhau, ngươi cho là có khả năng sao? Huống chi nàng ta còn là vu nữ, ngươi hẳn là biết chức trách của một vu nữ? Vốn là hai kẻ không chung đường, làm sao có thể nói chuyện yêu đương?”