Sau Khi Chị Của Nam Chính Trọng Sinh

Chương 26: Món quà của Tưởng Thiên

Điều khiến Tưởng Thiên thật sự ngạc nhiên, không phải chuyện cp của mình và Thẩm Tích Nhược, vì khi đăng Weibo thanh minh, nàng cũng đã lường trước phóng viên nhất định sẽ biết đó là nhà ai.

Điều khiến nàng kinh ngạc chính là Thẩm Tích Nhược là người phát hiện ra tin cp này, còn lấy cho nàng xem......

"Em xem hiểu rồi?"

Kinh ngạc hơn là Thẩm Tích Nhược còn cố ý hỏi nàng như vậy.

Cái này ai xem mà không hiểu! Vì sao còn phải hỏi, nàng xấu hổ muốn xỉu.

Tưởng Thiên cầm ly nước trên bàn cổ, một hơi uống cạn.

"Khụ khụ khụ! Sao, sao lại là rượu!"

Hết cách, rượu gạo của Nhật Bản thoạt nhìn không khác nước thường, nàng lại uống quá nhanh, chỉ có thể an ủi.

Kết quả càng làm càng mất mặt trước Thẩm Tích Nhược.

Xấu hổ quá đi.

Thẩm Tích Nhược khẽ vỗ lưng nàng, không biết làm sao, người phục vụ bỗng bước vào, trên tay là khăn đã khử trùng.

Thẩm Tích Nhược cầm khăn ấm, lau mặt giúp Tưởng Thiên đang rất xấu hổ.

Độ ấm từ khăn lông trên mặt khiến rượu gạo vừa uống cũng dịu lại không còn cảm giác.

Tưởng Thiên nhận lấy khăn lông trong tay Thẩm Tích Nhược, che mặt, lúc này nàng chỉ muốn che mãi không thôi.

Mất mặt quá! Nếu có một cục tẩy ký ức, nàng nhất định sẽ mua nó về, tẩy đi cảnh tượng xấu hổ vừa nãy của mình trong đầu Thẩm Tích Nhược!

Vì sao nàng cũng là người xuyên thư mà không có hệ thống hay bàn tay vàng như người khác! Hiện tại nếu có thể gặp tác giả của cuốn tiểu thuyết này, nàng nhất định phải lý luận với tác giả một phen!

Tác giả ơi là tác giả cô nhìn xem tôi có giống nữ chính có bàn tay vàng không? Giống không?

"Em có sao không?"

Giọng Thẩm Tích Nhược vẫn bình tĩnh như thường tựa như không bị chuyện xấu hổ ban nãy ảnh hưởng.

Nhưng Tưởng Thiên vẫn cảm thấy giọng điệu kia mang theo chút ý cười.

"Em ổn."

Tưởng Thiên đờ đẫn đáp, cảm thấy bỏ mặc tất cả đi, dù sao cái gì của mình mà đối phương chưa thấy qua, đây cũng không phải lần đầu tiên mình xấu hổ, mất mặt.

"Đồ chị đưa em nhìn dọa em sao?"

"Cũng không hẳn."

"Khi phát hiện siêu thoại này chị cũng rất khϊếp sợ, hiện tại cư dân mạng thật là...."

Thẩm Tích Nhược cười khẽ, không nói hết.

Tưởng Thiên tự động bổ sung nửa câu còn lại: "Thật là hỏa nhãn kim tinh, ai ngủ với ai mọi người chỉ cần nhìn sơ thôi đã biết."

"Haha." Nàng chỉ có thể mỉm cười.

"Thật ra..... chị cũng cảm thấy vậy không tốt lắm nhưng chị cũng không có xử lý được, chỉ có thể cố gắng đừng để mọi chuyện khuếch tán ra ngoài." Thẩm Tích Nhược nghiêm mặt nói.

"Hửm? Vì sao không tốt?" Tưởng Thiên ngơ ngác nghĩ sao hỏi vậy.

Thẩm Tích Nhược giật mình, cẩn thận hỏi nàng: "Em không cảm thấy chuyện này tổn hại đến danh dự của mình sao?"

Tưởng Thiên thật sự..... không cảm thấy vậy..........

Tưởng Thiên định tâm lại, cảm thấy lời của Thẩm Tích Nhược có ẩn ý.

Thẩm Tích Nhược được xem là một trong những người trung tâm nhất của truyện, nhiều năm nay chưa từng có bất kỳ tai tiếng nào, chị chắc chắn rất kiểm soát về chuyện tai tiếng của mình.

Cho nên, hiện tại bị mình kéo vào chuyện này, dưới góc nhìn của Thẩm Tích Nhược hẳn sẽ có chút khúc mắc trong lòng.

Đã vậy còn có cái siêu thoại như này.

Tưởng Thiên bỗng phát hiện, bản thân đang liên lụy Thẩm Tích Nhược, nói cách khác, mình và Thẩm Tích Nhược có cp hẳn đã tổn hại đến danh dự của Thẩm Tích Nhược.

Thẩm Tích Nhược uyển chuyển nhắc nhở mình chớ quên lần trước đã nói sẽ cố gắng giấu mối quan hệ trước mặt công chúng.

"Em biết rồi." Tưởng Thiên cúi đầu, gật đầu nói: "Em..... cũng không biết khống chế thế nào để dư luận không khuếch tán."

Quả nhiên, Tưởng Thiên vẫn...... không thể chấp nhận.

Dù nguyên liệu nấu ăn tươi mới, cao cấp, hương vị cũng rất ngon nhưng khi ăn vào miệng, Tưởng Thiên vẫn cảm thấy vô vị.

Hai người có tâm sự của riêng mình, không tiếp tục trò chuyện, chủ đề chỉ là những câu "tôm này tươi thật", "ừ, cá hồi cũng ngon nữa."

Cơm nước xong, Thẩm Tích Nhược đưa Tưởng Thiên về trường, xe chạy đến trường, nhìn con đường xa hoa và những cặp sinh viên yêu nhau tới lui, Tưởng Thiên bỗng không muốn xuống xe.

Nàng ngồi ở ghế sau, Thẩm Tích Nhược ngồi bên cạnh, dọc đường không trò chuyện, không khí trong xe hơi kỳ lạ.

Ai cũng không mở lời, Thẩm Tích Nhược quay mặt nhìn Tưởng Thiên, Tưởng Thiên lại nhìn tay đặt trên đùi của Thẩm Tích Nhược.

Tưởng Thiên nói: "Em làm xong chuyện trong trường, sẽ dọn đến tiểu khu của bên chị."

Thẩm Tích Nhược gật đầu: "Ừ, đến lúc đó chị tìm công ty chuyển nhà giúp em."

Tưởng Thiên lắc đầu: "Cũng không có gì cần dọn, những thứ ở ký túc xá đã cũ, em sẽ bán hoặc ném chúng đi."

Thẩm Tích Nhược lại nói: "Vậy em phải sắm vài thứ khác rồi, đến lúc đó hãy gọi chị."

Tưởng Thiên nghĩ rồi thử dò hỏi: "Em cảm thấy cứ gọi chị đến giúp mãi cũng rất ngại. Em nghĩ..... sau này vẫn nên tự mình làm sẽ tốt hơn."

Nàng ngẩng đầu, cố gắng tươi cười xán lạn, nói: "Dù sao hiện tại em cũng chỉ là một minh tinh nhỏ, chút chuyện này sao có thể không biết xấu hổ luôn làm phiền Thẩm tổng được."

Thẩm Tích Nhược nhìn nàng thật lâu, sau đó hỏi: "Tưởng Thiên, có phải em có ý kiến gì với chị không?"

Tưởng Thiên: "Haha, sao vậy được......"

Thẩm Tích Nhược nhìn nàng thật lâu, không nói lời nào, trong mắt có cảm giác áp bách còn mang theo sự u buồn khó phát hiện. Khóe môi cô hơi cong lên như đang làm nũng, lại như muốn hôn.

Cứ nhìn Tưởng Thiên như thế khiến cả người nàng nóng lên cùng với mở điều hòa đang mở làm người nàng hơi ra mồ hôi.

Tưởng Thiên lại không muốn dời mắt nhưng như vậy chẳng phải chứng thực nàng có ý kiến với Thẩm Tích Nhược sao.

Nàng cứ thế nhìn Thẩm Tích Nhược, bình thản cười đáp: "Có thể.... là vì chuyện của em chị."

Thẩm Tích Nhược bỗng dừng lại, sắc mặt thay đổi, cả người tràn ngập sự lạnh băng, ánh mắt lạnh lùng không còn vẻ kiều diễm ban nãy.

"Không phải em nói không có quan hệ với nó sao?"

Giọng nói tràn ngập vẻ cường đại khiến Tưởng Thiên hỏi run.

"Em đương nhiên không có quan hệ với anh ta! Nhưng không phải chị là chị của anh ta sao? Hiện tại em cảm thấy, em làm cho anh ta bị cư dân mạng mắng như vậy, có phải sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa chị và người nhà không?"

Tưởng Thiên nhanh chóng giải thích mà nàng cũng thật sự nghĩ vậy.

"Nếu chỉ là vậy thì em đừng lo." Cơ mặt Thẩm Tích Nhược giãn ra, dịu dàng nói: "Chị với nó trước nay như lửa với nước, người trong nhà ai cũng biết nên sẽ không quản chị."

Nói rồi cô hơi dừng lại, sắc mặt ảm đạm, mỉm cười nói: "Nó mới là gia chủ đời sau của Thẩm gia, còn chị, đã ra khỏi Thẩm gia rồi."

Tưởng Thiên hơi đau lòng, có người cha như vậy còn đáng thương người không có ba mẹ như nàng, ít nhất nàng còn có thể một thân nhẹ nhàng nhưng Thẩm Tích Nhược hẳn có rất nhiều lời oán hận với gia đình.

"Vậy em yên tâm rồi, em chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến chị." Tưởng Thiên gật đầu đáp, vì an ủi đối phương, nàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Thẩm Tích Nhược.

Thẩm Tích Nhược trở tay, nắm lấy tay nàng, vô cùng nghiêm túc nói: "Tay em ấm quá."

Tưởng Thiên: "Haha, em có biệt hiệu là bếp lò nhỏ mà."

Thẩm Tích Nhược nắm chặt tay nàng, rũ mắt không nhúc nhích.

Tưởng Thiên thử giật lại, cảm thấy bị nắm chặt hơn hoàn toàn không rút ra được: "Tích Nhược, chị làm sao vậy?"

Thẩm Tích Nhược buông tay nàng ra, ngẩng đầu mỉm cười: "Chị chỉ đang nghĩ, thật muốn em mau chóng dọn qua bên chỗ chị, sắp đông rồi, trời sẽ lạnh lắm, bên kia có máy sưởi."

Tưởng Thiên gật đầu, "ừ", nhanh chóng xoay người xuống xe.

Khi xuống xe, nàng nhìn thấy một tiệm bán hạt dẻ rang bên đường, nàng vội xoay người, nói với Thẩm Tích Nhược: "Chị đợi em chút!"

Thẩm Tích Nhược mở cửa kính xe xuống, mỉm cười gật đầu.

Tưởng Thiên mua một túi hạt dẻ rang thật lớn, hương thơm ngào ngạt.

Nàng cầm túi hạt dẻ đưa đến trước mặt Thẩm Tích Nhược.

"Cái này tặng chị, có thể làm ấm tay, trở về chú ý an toàn đó!"

Một túi hạt dẻ đầy được Tưởng Thiên cầm trong tay, mặt cười nói.

Thẩm Tích Nhược ngẩn ngơ, sau đó mỉm cười nhận lấy.

Tưởng Thiên thấy chị nhận, vẫy tay, chạy vào trường.

Thẩm Tích Nhược vẫn đang ngẩn ngơ nhìn bóng Tưởng Thiên đến khi tài xế dò hỏi: "Thẩm tổng?"

Lúc này Thẩm Tích Nhược mới hồi thần, phát hiện mình đang mỉm cười.

Mỗi khi bên cạnh Tưởng Thiên, tâm trạng của cô luôn phập phồng không ngừng như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc. Đương nhiên, tàu lượn siêu tốc đã là chuyện hồi tiểu học, Thẩm Tích Nhược cũng không nhớ rõ cảm giác thế nào.

Nhưng cảm giác mãnh liệt này thật mê người, thật say đắm.

Hôm sau, nhóm chat của công ty giải trí Khuynh Thành đã lặng lẽ truyền nhau một tin:

"Hôm nay Thẩm tổng mang một túi hạt dẻ đến công ty! Là thật đó, không phải mô hình hay đạo cụ đâu, còn hơi thơm nữa!"

"Tôi thật sự không nhìn thấy nhưng tôi nghe Jenny nói, khi cô ấy vào phòng của Thẩm tổng, thấy Thẩm tổng đang nhìn hạt dẻ trên tay nhưng không ăn, chỉ nhìn thôi, nghe báo cáo mà sếp cũng nhìn nó!"

"Thẩm tổng..... là muốn làm ẩm thực gia hay đầu bếp sao? Cũng không đúng, hạt dẻ không phải là món vỉa hè sao?"

"Mẹ ơi! Lẽ nào Thẩm tổng có ước mơ bán hạt dẻ ven đường?"

"Sợ hãi! Thứ được tổng tài trăm tỷ vô cùng quý trọng cầm trong tay, không phải là người yêu của cô ấy mà là......."

"Tôi có suy nghĩ lớn mật, lẽ nào người yêu của sếp đưa hạt dẻ này cho sếp?"

"Haha, cô là nhân viên mới sao? Cô không biết người yêu của Thẩm tổng là công việc hả?"

"Trong từ điển của tôi không tìm thấy năm chữ "người yêu của Thẩm tổng"! Người yêu? Của Thẩm tổng? Sao thứ này có thể tồn tại được, haha x n lần."

-----------------------------------------------------------

Editor: Tháng này mình bận quá nên bây giờ mới có thể up chương mới. Mọi người thông cảm giúp mình nhé!