Sau Khi Chị Của Nam Chính Trọng Sinh

Chương 20 (3)

Đến tối, Thẩm Tích Nhược theo thường lệ mang bữa tối về nhà.

Tưởng Thiên đang nằm ở phòng khách xem TV, nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức đứng lên, vui vẻ nghênh đón Thẩm Tích Nhược.

Hiện tại nàng đi đường đã không còn đau nữa, vô cùng thuận lợi, trực tiếp đi đến cửa nhà, mang bữa tối Thẩm Tích Nhược mua vào phòng bếp, đi lại hỏi thăm chị: "Hôm nay chị về hơi trễ nha, có phải vì tăng ca không? Thật ra em cảm thấy chị nên thả lòng một chút, một vài việc nhỏ có thể giao cho cấp dưới mình tin tưởng xử lý....."

Nàng lải nhải như thường lệ, bỗng nhiên thấy Thẩm Tích Nhược cầm một tờ giấy.

Giọng Tưởng Thiên dần nhỏ lại: "Sao...... chị lại nhìn em như vậy?"

Thẩm Tích Nhược đáng giá nàng hồi lâu, lúc này biểu cảm mới nhẹ nhàng: "Không có gì, chị sợ em có chuyện, hôm nay em trai chị đến đây."

Tưởng Thiên: ".........Sao chị lại biết, chẳng lẽ trong nhà có camera?"

Thẩm Tích Nhược lắc đầu, đưa tờ giấy cho nàng xem.

Tưởng Thiên nhận giấy đọc, suýt cười bò.

Tờ giấy này được làm thủ công, bên trên là ảnh chụp rõ ràng từ camera hàng hiên, người trong ảnh là Thẩm Tích Chu, còn có thể thấy rõ gương mặt "hổ báo" vặn vẹo không thôi của hắn, thoạt nhiên rất tà ác.

Phía trên là một đoạn in đậm viết:

"Mời các chủ nhà trong tiểu khu chú ý! Ngày hôm nay người này đã vào tiểu khu ở lầu X phòng X để cạy cửa, sau khi bất thành thì đào tẩu, dáng vẻ khả nghi, rất có thể là một tên trộm, mong mọi người đề cao cảnh giác!

Nếu ai gặp được người này, cần phải lập tức liên hệ với phòng bảo vệ, đừng dây dưa với đối tượng! Ngày thường hãy khóa cửa sổ cẩn thận, đừng tiết lộ thông tin cá nhân của mình, phòng cháy phòng trộm!"

Tưởng Thiên đọc lại, xác nhận người trong ảnh là Thẩm Tích Chu, cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.

"Hahaha..... Đây là ai làm vậy, em thật sự muốn gửi nghìn cái like cho người đó! Hahaha, khó trách sáng nay Thẩm Tích Chu không gõ cửa đã chạy đi......"

Tưởng Thiên vừa cười vừa nghiêm túc kể lại mọi chuyện sáng nay, không chút sai sót.

Thẩm Tích Nhược luôn quan sát biểu cảm của nàng, thấy nàng thật sự không để tâm, lúc này mới dò hỏi: "Em không để cho nó vào nhà?"

Tưởng Thiên gật đầu, nói: "Đúng vậy, một cô gái nhỏ bé, yếu đuối như em sao có thể cho một bá đạo tổng tài vào nhà được, như vậy chẳng phải là dẫn sói vào nhà sao, em cũng không ngốc đến vậy."

Thẩm Tích Nhược lại nhìn Tưởng Thiên trong chốc lát: "Em rất .........ghét nó sao?"

Tưởng Thiên liên tục gật đầu: "Này còn phải hỏi sao? Anh ta mới đến thôi mà đã làm nhiều việc khiến em chán ghét rồi, em hẳn có đủ lý do để ghét anh ta."

Thẩm Tích Nhược nhấp môi, nhìn tờ đơn: "Vậy nếu nó làm việc em thích thì sao? Em sẽ còn ghét nó không?"

Thẩm Tích Nhược dò hỏi đến cùng, vì sâu trong lòng cô vẫn không tin lắm, Tưởng Thiên của hiện tại rất khác so với người khắc sâu trong ký ức của cô ở kiếp trước.

Tưởng Thiên của kiếp trước có tình cảm sâu đậm với Thẩm Tích Chu, dù nhiều lần bị Thẩm Tích Chu vứt bỏ, ngược đãi, thậm chí vì Thẩm Tích Chu sinh non rất nhiều lần, nàng vẫn cảm thấy, Thẩm Tích Chu yêu mình, chỉ là hắn không thể hiện thôi. Kiếp trước, sau mỗi lần Tưởng Thiên sinh non, đều là Thẩm Tích Nhược ở bệnh viện chăm sóc nàng, làm bạn với nàng, nghe nàng kể ra những thâm tình và bao dung của mình dành cho Thẩm Tích Chu.

Thẩm Tích Nhược biết, người bạn duy nhất này của mình nhất kiến chung tình với em trai.

Nhưng Tưởng Thiên của hiện tại lại không hề có cảm giác nhất kiến chung tình với Thẩm Tích Chu, thậm chí còn chán ghét......

Thẩm Tích Nhược sợ Tưởng Thiên nói dối nhưng cô không thể nghiệm chứng, chỉ có thể cố gắng áp xuống lòng bất an và buồn bã.

Huống hồ, dù ban đầu ghét đối phương nhưng đến cuối cùng khó đảm bảo sẽ không từ hận thành yêu.

Thẩm Tích Nhược dò hỏi nhưng rồi không chờ mong vào đáp án của Tưởng Thiên. Cô sợ Tưởng Thiên sẽ nói lời ba phải hoặc có dấu hiệu dao động.

Nhưng Tưởng Thiên mở to mắt, liên tục lắc đầu: "Sao có thể? Đừng nói anh ta không thể làm việc em thích, dù cho có làm cũng đâu liên quan gì đến em. Em không thể thích anh ta, anh ta làm gì cũng không liên quan đến em, trong lòng em, tên đó chỉ đơn giản là một tra nam đáng ghét."

Thẩm Tích Nhược kinh ngạc nhìn vào mắt Tưởng Thiên, phát hiện nàng đang nói thật.

Ánh mắt này, sự chân thành này không thể nào giả được.

Thẩm Tích Nhược cảm giác đáy lòng lung lay sắp đổ của mình nháy mắt yên ổn, tảng đá cũng rơi xuống, kiên định hơn.

"Em nói không sai, nó là một thằng tra nam." Thẩm Tích Nhược gật đầu, cười rộ lên, đứng lên nói với Tưởng Thiên: "Tối nay ăn canh nghêu sò được không?"

Tưởng Thiên ngoan ngoãn gật đầu, cười vui vẻ, đi theo Thẩm Tích Nhược vào bếp: "Để em giúp chị nha!"

Thẩm Tích Nhược đẩy nàng ra: "Em đừng đến đây, trong bếp loạn lắm, em còn bị thương......"

Tưởng Thiên đi đến, một hai phải đứng cạnh Thẩm Tích Nhược, cởi tạp dề xuống nói: "Em khỏe rồi! Hơn nữa em nằm cả ngày cũng nên hoạt động một chút như vậy vết thương mới mau tốt lên!"

Thẩm Tích Nhược bất đắc dĩ cười, thấy Tưởng Thiên cầm tạp dề đi tới cạnh mình, ngẩn người, mới hiểu được đối phương muốn mang tạp dề cho mình.

Tưởng Thiên đeo tạp dề vào cần cổ mảnh khảnh của Thẩm Tích Nhược, lại bảo chị quay sang hướng khác.

"Xoay người lại, em sẽ thắt cho chị......ừm, được rồi, em thắt cho chị một con bướm thật đẹp!"

Nàng đắc ý nói, không nhịn được cách áo sờ eo thon dài của Thẩm Tích Nhược.

Sờ thoải mái quá...... Về sau nên đeo tạp dề như vậy thêm vài lần mới lớn được, haha.

Thẩm Tích Nhược chuẩn bị nguyên liệu, Tưởng Thiên thì rửa rau. Thật ra nàng cũng không giúp được gì chỉ đi theo Thẩm Tích Nhược không ngừng nói chuyện.

Nàng nhịn cả ngày, không ai nói chuyện, nàng ở đây lại không có bạn, cũng chỉ có thể đợi đến tối trò chuyện cùng Thẩm Tích Nhược mà thôi.

"Em nghe nói gần đây Tô Thành có đưa ra sản phẩm từ hoa quế, có rất nhiều mỹ thực đặc sắc được làm từ hoa quế, chúng ta có nên đổi kế hoạch đi Tô Thành không?"

"Đúng rồi, hiện tại em cũng có weibo của fan club rồi, Lý Hồng đã bàn bạc với fans, nói sẽ có một hoạt động nhỏ đi kèm với việc tuyên truyền của phim. Nhưng mọi người còn đang lên kế hoạch, không biết sẽ là hoạt động gì."

"Tích Nhược Tích Nhược, sao chị không nói lời nào vậy? Có phải nghe em nói những chuyện vặt vãnh này rất chán không?"

Thẩm Tích Nhược đang xắt rau, quay đầu thấy Tưởng Thiên chớp mắt, gương mặt cách mình rất gần.

Gần đến mức cô có thể thấy được làn da trẻ tuổi của Tưởng Thiên.

Đôi mắt to đáng yêu vĩnh viễn chứa đầy mật ngọt, càng nhìn gần càng thấy đẹp, có thể nhìn thấy đáy mắt nàng như có ánh sao, vô cùng xinh đẹp.

Cảm giác xinh đẹp này đánh thẳng vào tâm cô.

Thẩm Tích Nhược nhìn thấy ngây người, chợt thấy đau tay.

"A! Chị chảy máu kìa!"

Tưởng Thiên lập tức đẩy dao ra, nâng tay Thẩm Tích Nhược lên, gấp gáp như kiến bò lên chảo nóng: "Ai nha, sao lại cắt trúng tay! Chảy máu rồi, chảy máu rồi, phải làm sao bây giờ, thật là đều do em, em nói nhiều làm ảnh hưởng đến chị..... Đầu tiên phải rửa sạch rồi sát khuẩn sau đó thì dán miệng vết thương lại, đúng không?"

Thật ra Thẩm Tích Nhược không cảm thấy đau nhưng cô nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tưởng Thiên, trong lòng ấm áp.

Tưởng Thiên để ý cô thật nhiều.

Nói không chừng, thật sự có thể giữ em cả đời.

Tưởng Thiên nôn nóng, vừa muốn kéo tay Thẩm Tích Nhược vào nước rửa lại nhớ đến miệng vết thương gặp nước có lẽ sẽ đau.

Dưới tình thế cấp bách, nàng bỗng nhớ đến khi còn nhỏ, bị cắt tay, dì thân nhất chăm sóc mình đã cho tay mình vào miệng dì, cười xoa đầu nàng an ủi.

Tưởng Thiên theo bản năng, cho ngón tay trắng nõn, non mịn đang chảy máu của Thẩm Tích Nhược vào miệng.

Miệng nàng lập tức đầy mùi sắt rỉ, đó là vị huyết tương của Thẩm Tích Nhược.

Thẩm Tích Nhược mở to mắt, kinh ngạc với hành động của nàng, cô muốn rút tay lại.

Tưởng Thiên giữ tay chị, không cho rời đi, một tay khác xoa đầu chị.

"Bảo bảo ngoan, không đau, không đau."

Tưởng Thiên theo trí nhớ, nói ra những lời này.

Thẩm Tích Nhược hoàn toàn ngây người.