CHƯƠNG 11: BẠN BÈ
Edit: Thiên Địa hội
__
Lâm Bán Hạ hoảng sợ: "Chú - anh cảnh sát, vì sao tôi phải đến đồn cảnh sát?"
Cảnh sát sờ sờ còng tay: "Sao cậu lại nói bạn cậu nằm trên trần nhà?"
Lâm Bán Hạ: "Không phải trong phim kinh dị đều như vậy à?"
Cảnh sát: "Phim kinh dị nào?"
Lâm Bán Hạ nói một hơi tên mấy bộ kinh dị, khiến cho chú cảnh sát ngây ngẩn cả người. Cậu ta im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói: "Cậu xem nhiều thật đấy."
Lâm Bán Hạ: "Cảm ơn."
Lúc còn học đại học, bạn cùng phòng của cậu thích xem phim kinh dị, mỗi lần xuất hiện ma quỷ gì đó cậu ta đều bị dọa đến hoa dung thất sắc. Rõ ràng là trai tráng 1m8, nhưng cậu ta hoặc là hai tay che mắt, hoặc là kêu gào thảm thiết, thậm chí còn trốn sau lưng cậu, khiến Lâm Bán Hạ dở khóc dở cười.
Cảnh sát nghe giọng điệu vô tội của Lâm Bán Hạ, sắc mặt dịu đi một chút, lại hỏi thăm đêm qua cậu ở đâu, có quan hệ gì với Vương Kim Tiếu các thứ. Lâm Bán Hạ hỏi gì đáp nấy, thản nhiên trả lời, vì vậy cậu ta khoát tay bảo Lâm Bán Hạ đi nhanh đi. Nhưng vẫn không quên dặn nếu có manh mối gì thì nhất định phải tới đồn cảnh sát trình báo. Lâm Bán Hạ gật đầu lia lịa, sau đó co giò chạy thật nhanh.
Nhưng mà nhìn vẻ mặt cảnh sát khi lấy còng tay ra lúc nãy, Lâm Bán Hạ cũng hiểu đây không phải lời nói đùa. Cậu đi ra cửa, nhanh chóng về nhà.
Lúc này trời mới tờ mờ sáng, trên đường phố lác đác vài người.
Lâm Bán Hạ xuống trạm xe buýt, sau đó mua đồ ăn sáng gần đó, vừa ăn vừa đi bộ về nhà. Đầu xuân mát mẻ, cậu mặc áo mỏng nên có chút lạnh, nhưng trong tay đang cầm nem rán nóng bỏng tay, bên trong nhồi đầy gạo nếp thịt bằm, nhồi cả chân giò hun khói, vỏ lại giòn xốp, ăn rất ngon miệng.
Lâm Bán Hạ không kén ăn, vì thế ăn rất thoả mãn. Cậu vừa đi vừa nhìn giờ. Bây giờ mới hơn năm giờ, Quý Lạc Thuỷ chắc vẫn chưa bò được ra khỏi giường.
Đầu xuân trời sáng muộn, ngước mắt nhìn lên chỉ thấy cả tiểu khu đen ngòm, chỉ có vài chiếc đèn đường nhỏ bé. Trong hoàn cảnh như vậy, có cửa sổ tản ra ánh sáng, rất dễ dàng thu hút ánh mắt người ta.
Lâm Bán Hạ gặm nem rán, chú ý tới một phòng gần đó, có cửa sổ đang sáng.
Có người khác ở trong tiểu khu này? Lâm Bán Hạ hơi ngạc nhiên. Giờ tan làm của cậu hơi đặc biệt, đừng nói là người trong tiểu khu, ngay cả đèn sáng cũng ít thấy, nghĩ vậy, cậu không tự chủ được mà nhìn về phía cửa sổ đang sáng.
Cửa sổ không cao, có thể thấy rõ ràng, đứng trước cửa sổ là một người phụ nữ. Hình như cô đang quan sát bên ngoài.
Cô ấy đang nhìn gì vậy? Lâm Bán Hạ vừa mới thắc mắc, liền thấy một thân ảnh khác. Bóng người kia cao lớn hơn người phụ nữ rất nhiều, trong tay hình như còn cầm thứ gì đó giống như cái rìu, đột ngột xuất hiện sau lưng cô.
Người phụ nữ vẫn chưa phát hiện ra sự có mặt của người đó, trầm mặc đứng bên cửa sổ. Mà ở phía sau, người kia đã chậm rãi giơ tay lên, trong tay nắm chặt cái rìu -
Lâm Bán Hạ trợn mắt, chưa kịp phản ứng đã thấy người kia giơ tay bổ xuống. Người phụ nữ thoáng chốc đầu một nơi thân một nơi, vết máu bắn ra thành những vệt đen, lấm tấm rơi trên cửa sổ.
Lâm Bán Hạ chứng kiến cảnh này, phản ứng đầu tiên là báo cảnh sát. Cậu lấy điện thoại ra, đang muốn gọi 110, đã thấy đèn trên cửa sổ kia chợt tắt. Trong nắng sớm mông lung, một cánh tay dính đầy máu tươi đẩy cửa sổ ra. Lâm Bán Hạ thấy vậy, theo phản xạ lùi về sau một bước.
Tất nhiên đây là một hành động sáng suốt. Bởi vì một giây tiếp theo, người nọ ném một vật hình tròn. Vật đó nặng nề rơi xuống đường, lăn lông lốc đi, lăn đến trước mặt Lâm Bán Hạ.
Lâm Bán Hạ cúi đầu, liền biết vật đó là cái gì. Đó là đầu của một người phụ nữ, vết chặt rất chỉnh tề, nhưng dù vậy, cô ta vẫn chưa chết hẳn. Con mắt đang chảy máu nhìn chằm chằm Lâm Bán Hạ, thê thảm kêu cứu.
Lâm Bán Hạ tay chân luống cuống, lần này cậu không gọi 110 nữa, quyết định gọi 120, nhìn tình hình trước mắt, không biết là có cứu nổi không.
Người phụ nữ bỗng nhiên lại bắt đầu hét chói tai, tiếng hét của cô ta rất đáng sợ, y như lệ quỷ gào thét.
Lâm Bán Hạ sửng sốt ba giây, lập tức nói: "Đừng sợ đừng sợ, tôi gọi 120 ngay đây, hung thủ là ai, cô còn di ngôn gì muốn nói không, nói với tôi cũng được!!" Cậu vội vàng gọi 120, nhanh chóng thuật lại tình hình bên này.
Nhân viên trực đường dây cấp cứu 120 không bình tĩnh được như Lâm Bán Hạ, nghe Lâm Bán Hạ kể xong, mắng một câu thần kinh à, sau đó cúp điện thoại.
Lâm Bán Hạ: "..." Chị gái, xin lỗi, xem ra không cứu nổi rồi.
Người phụ nữ vẫn hét chói tai, lúc này cô ta không nhìn Lâm Bán Hạ nữa, mà nhìn về phía sau Lâm Bán Hạ. Lâm Bán Hạ phát hiện ra, nhưng cậu còn chưa kịp quay lại, đã cảm thấy có một cái bóng đen thật lớn phủ lên người mình. Cậu nhìn cái bóng dưới đất. Đó là bóng của một người cao lớn, tay đang giơ rìu, bổ mạnh về phía cậu.
Lâm Bán Hạ vội vàng né sang một bên, ngã nhào xuống đất. Khi cậu quay đầu lại nhìn lần nữa, lại phát hiện ra cả cái bóng sau lưng lẫn đầu người trước mặt đều đã biến mất, chỉ còn lại con đường trống vắng. Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ kia, nhưng chỉ thấy cửa sổ đã đóng chặt và bóng tối vô tận.
Lâm Bán Hạ yên lặng đứng dậy, phủi phủi cát bụi dính trên đầu gối, đi về nhà.
Về đến nhà, Lâm Bán Hạ còn tưởng Tống Khinh La đang ngủ, ai ngờ lại chẳng thấy hắn đâu, liền đi gõ cửa phòng bên cạnh. Một lát sau, Quý Lạc Thuỷ tóc tai như ổ gà ra mở cửa.
"Ngủ ngon không?" Lâm Bán Hạ chào hỏi với anh.
"Ngủ khá ngon." Quý Lạc Thuỷ ngáp một cái.
"Muốn tới nhà tớ ăn nhẹ không?" Lâm Bán Hạ hỏi.
"Không được không được." Quý Lạc Thuỷ vừa nghe đến chuyện sang phòng bên, lập tức tỉnh táo: "Cậu đi làm cả ngày rồi, mau đi ngủ đi."
Lâm Bán Hạ "ừm" một tiếng, lại làm như không có việc gì mà hỏi: "Tớ nhớ có hôm cậu đi bộ trong tiểu khu xong bị doạ một trận, có phải gặp phải chuyện gì không?"
Quý Lạc Thuỷ nhớ lại đêm hôm đó, rất không có khí phách mà sợ run người: "Cậu hỏi làm gì?"
Lâm Bán Hạ: "Tự nhiên nhớ ra nên hỏi."
Quý Lạc Thuỷ gãi đầu, kể lại chuyện ngày hôm đó một lần. Khi anh kể đến đoạn có người từ cửa sổ nhảy xuống, Lâm Bán Hạ hỏi anh có nhớ đấy là cái cửa sổ nào không.
Quý Lạc Thuỷ: "Nhớ chứ, là tòa nhà cạnh tòa của chúng ta, tầng mấy thì tớ quên rồi, nhưng hình như là không cao lắm, nếu không... tớ đã không thấy rõ như vậy."
Lâm Bán Hạ "à" một tiếng, rồi để anh rửa mặt đi làm.
Quý Lạc Thuỷ cũng không nghĩ nhiều, tạm biệt Lâm Bán Hạ xong liền xoay người vào nhà.
Lâm Bán Hạ về nhà thì tắm nước nóng một cái, sau đó mới lên giường ngủ. Bình thường, nếu văn phòng không có việc gì, buổi tối cậu cũng chỉ làm một lát thôi, nhưng đêm qua lại xảy ra chuyện như vậy, cậu lo cho Lưu Tây nên không dám ngủ, bây giờ nằm trên giường mới thấy buồn ngủ kinh. Lâm Bán Hạ nhắm mắt, rất nhanh đã rơi vào mộng đẹp.
Không biết đã ngủ bao lâu, Lâm Bán Hạ mơ hồ nghe thấy có tiếng mở cửa trong phòng khách. Cậu mở mắt, nhìn điện thoại di động, hoá ra đã đến trưa rồi. Lâm Bán Hạ mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn thấy Tống Khinh La trong phòng khách. Theo sau Tống Khinh La là một người dáng vẻ kỳ lạ. Người đó đội mũ, đeo khẩu trang và kính râm, cả người được che đậy vô cùng kín kẽ, thậm chí cả ngón tay cũng bị găng tay che lại, hầu như không thể nhìn thấy chút da thịt nào.
Động tác đi tới phòng khách của Lâm Bán Hạ bỗng dừng lại. Tống Khinh La nhìn thấy cậu, hỏi một câu: "Ăn trưa chung không?" Hắn giơ cái túi trong tay lên, bên trong có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn vừa mua.
Lâm Bán Hạ cẩn thận hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Tống Khinh La: "Ra ngoài có chút việc."
Lâm Bán Hạ: "Đi một mình à?"
Tống Khinh La nghi hoặc nhìn Lâm Bán Hạ.
Lâm Bán Hạ: "Anh... sau lưng anh hình như có người." Cậu nhớ tới người phụ nữ gặp ở nhà tang lễ, cảm thấy vật mà cứ đi sau ai đó như vậy, chắc chắn không phải là người, nhưng cũng không biết đó là cái gì.
Tống Khinh La: "A, tôi biết, là bạn của tôi."
Lâm Bán Hạ thở phào nhẹ nhõm. Cậu xoa mắt, nói gần đây công việc áp lực quá, nhìn cái gì cũng nghĩ không phải người...
Tống Khinh La: "Nhưng mà anh ta không thể phơi nắng, cậu kéo rèm cửa sổ lại đi."
Thần kinh Lâm Bán Hạ vừa thả lỏng lại lập tức căng thẳng, lom lom nhìn Tống Khinh La: "Không thể phơi nắng? Thế có ăn được tỏi không?"
Tống Khinh La: "..."
Người nọ không nhịn được mà bật cười.
Tống Khinh La tới phòng khách, kéo rèm cửa lại, giọng nói có chút bất đắc dĩ, cậu nói gì vậy, trên đời này làm gì có ma cà rồng? Tiện thể nói cậu biết luôn, trên đời cũng không có quỷ nốt.
Sau khi rèm cửa được kéo lại, cái người mặc đồ dày mấy lớp kia bắt đầu cởi đồ, lộ ra da thịt trắng nõn. Tóc anh ta cắt ngắn, cũng một màu trắng như tuyết, nhìn hơi giống người nước ngoài, mắt không phải màu đen mà là màu hồng nhạt; nhìn qua giống như tinh linh xinh đẹp chỉ xuất hiện trong phim ảnh.
"Xin lỗi, tôi bị bệnh bạch tạng." Anh ta mỉm cười: "Không thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, dọa sợ cậu à?"
Lâm Bán Hạ lúc này mới hiểu, áy náy nói: "Ngại quá, ngại quá."
Tống Khinh La không kiên nhẫn nói: "Nhanh lên, tôi đổi ý không mời cậu ăn trưa nữa giờ."
Người nọ khí chất rất ôn hòa, bị Tống Khinh La nói vậy cũng không nóng nảy, thận trọng đặt ba lô trên lưng xuống, sau đó lấy từ trong ba lô ra một cái rương lớn bằng cánh tay. Đây là loại rương Lâm Bán Hạ từng nhìn thấy ở nhà Tống Khinh La. Dù là kiểu dáng hay xúc cảm khi chạm vào, thoạt nhìn đều giống nhau y đúc, chỉ là chiều cao độ dài có chút khác biệt.
"Bao giờ anh kiểm tra." Người nọ nhẹ nhàng hỏi.
"Bây giờ." Tống Khinh La trả lời.
"Ở đây?" Người nọ hình như hơi kinh ngạc, theo bản năng liếc nhìn Lâm Bán Hạ: "Cậu ấy mới đến?"
"Không." Tống Khinh La nói.
Người nọ càng thêm kinh ngạc, anh ta nói: "Không phải anh đang để già hóa tự nhiên à ? Sao bên cạnh anh lại xuất hiện một người không liên quan?"
Tông Khinh La buông tay: "Chuyện này cậu đi hỏi bọn họ ấy. Được rồi, Lý Tô, cậu ra ngoài đi. Tôi kiểm tra xong sẽ nói chuyện với cậu."
Thì ra người này tên là Lý Tô, là một cái tên khá bình thường. Lý Tô nghe vậy, lại mặc từng lớp quần áo vào, tặng Lâm Bán Hạ một ánh nhìn sâu xa, xoay người đi ra cửa. Lâm Bán Hạ có chút đứng ngồi không yên, nhỏ giọng hỏi: "Có cần tôi ra ngoài không?"
Tống Khinh La khoát khoát tay, ý bảo cậu ngồi xuống.
Lâm Bán Hạ nào dám, đứng bên cạnh hắn mà tay chân luống cuống. Cậu có cảm giác mình vừa chứng kiến một màn giao dịch phi pháp, con mẹ nó giờ mà nhìn tiếp, có khi lại bị gϊếŧ người diệt khẩu.
Tống Khinh La lại không nhìn cậu, hàng mi thật dài rũ xuống, nhìn cái rương to bằng cánh tay trước mặt, trên cái rương có một ổ khóa nhỏ. Ban đầu hắn nghiêm túc kiểm tra rương một lượt, xác nhận rương không có chút tổn hại nào, sau đó lấy chìa khóa ra tra vào ổ.
Lâm Bán Hạ cũng tò mò bên trong có gì, chỉ là cậu bị vẻ mặt của Tốn Khinh La khiến cho khẩn trương, đứng ở bên cạnh không dám động đậy.
Tống Khinh La nhẹ nhàng vặn khóa. Hắn không mở rương ngay, mà không nhanh không chậm lấy một đôi găng tay màu đen từ trong túi ra đeo lên, sau đó mới mở. Tống Khinh La vừa mở rương, một mùi hương kì lạ từ trong rương tràn ra ngoài.
Đây là mùi hương Lâm Bán Hạ chưa từng ngửi thấy bao giờ. Ban đầu cảm thấy giống như mùi cỏ cây nở rộ trong băng tuyết, khiến cho người ta vui sướиɠ; nhưng mùi hương đó rất nhanh đã thay đổi, hương thơm mát mẻ trở nên ngọt gắt, thậm chí trong đó còn ân ẩn một mùi tanh như có như không. Trong đầu Lâm Bán Hạ đột nhiên hiện lên một kí ức đã bị lãng quên từ lâu. Cậu nhìn thấy cái tủ bát khiến cho người ta chán ghét kia, cùng với bàn tay không ngừng vuốt ve nó. Đứa bé nho nhỏ cao chưa đến gối, cũng không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể cuộn người lại, hận không thể cứ vậy mà biến mất khỏi thế gian. Âm thanh đáng sợ đó không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh đứa nhỏ, như muốn nói cho nó biết, nó vĩnh viễn không thể thoát khỏi địa ngục đáng sợ này.
Lâm Bán Hạ đột nhiên tỉnh táo lại, đã thấy Tống Khinh La ngồi trước mặt mình, hai tay đan vào nhau, đôi mắt đen nhánh như vực sâu đang chăm chú nhìn cậu.
"Là một việc vui sao?" Tống Khinh La nhẹ giọng hỏi.
"Không phải." Lâm Bán Hạ nhỏ giọng đáp. Cậu muốn miễn cưỡng cười một cái, nhưng khóe miệng không sao nhúc nhích nổi. Tống Khinh La thấy thế bèn nói: "Không muốn cười thì đừng cười."
Lâm Bán Hạ mím môi.
"Xin lỗi." Tống Khinh La nói: "Tôi còn nghĩ rằng có thể giúp cậu nhớ lại điều gì đó vui vẻ một chút." Ở bên phải Tống Khinh La, cái rương kia đã bị khóa lại. Nhưng mà ổ khóa đã thay đổi, ban đầu là màu trắng, giờ đã biến thành màu đen giống cái rương. Hắn chậm rãi cởi găng tay, mở cửa sổ ra, để nhà thông gió một lát rồi mới lại kéo rèm cửa lại, gọi Lý Tô ở ngoài vào trong.
"Được rồi." Tống Khinh La nói.
"Anh... anh mở ra ngay trước mặt cậu ấy?" Lý Tô giật mình nhìn Tống Khinh La.
Tống Khinh La: "Ừ."
Lý Tô: "Bao lâu?"
Tống Khinh La lấy từ túi áo trong ra một chiếc đồ hồ bỏ túi cũ kĩ: "Mười bảy giây."
"Thật á?" Cặp mắt màu hồng nhạt của Lý Tô không dám tin mà nhìn Lâm Bán Hạ: "Bảo bối này anh tìm được ở đâu đó? Lợi hại như vậy? Cậu ấy... có biết chuyện của anh không?"
Tống Khinh La: "Vẫn chưa nói."
"À. Nhớ thông báo với bên kia nữa nhé." Lý Tô nói: "Tôi đi trước đây."
"Đi đi." Tống Khinh La gật đầu.
Lý Tô quay người rời đi, căn phòng trở nên yên tĩnh
Lâm Bán Hạ cảm thấy hơi xấu hổ, muốn mở TV để có chút không khí, nhưng Tống Khinh La lại nắm lấy tay Lâm Bán Hạ. Lòng bàn tay hắn mềm mại lại lạnh lẽo, như tên của hắn, như xúc cảm của tơ lụa.
Tống Khinh La: "Cậu không tò mò sao?"
Lâm Bán Hạ cẩn thận hỏi lại: "Tò mò hại chết mèo?"
Tống Khinh La: "Tiền lương rất cao."
Lâm Bán Hạ lập tức có tinh thần: "Cao như nào?"
Tống Khinh La: "Có thể trả hết tiền nhà mà vẫn thừa."
Lâm Bán Hạ cẩn thận hỏi: "Vậy sao anh lại ở phòng bên cạnh tôi?"
Tống Khinh La: "..."
Lâm Bán Hạ: "Anh vẫn đang thuê phòng mà..."
Tống Khinh La nghĩ thầm, Lâm Bán Hạ ơi Lâm Bán Hạ, từng câu từng chữ của cậu như đang đâm thẳng vào tim gan tôi đấy biết không. Hắn thở dài, nói rằng chuyện dài lắm, không kể cũng được.
Hai người trầm mặc một lúc, Lâm Bán Hạ dò xét: "Anh có thể giải thích cho tôi biết, già hóa tự nhiên là gì không?"
Ban nãy Lý Tô nhắc tới cái này, cậu nhớ rằng đây là từ dùng cho những phụ tùng cơ khí cần độ chính xác cao. Ví dụ như một linh kiện được gia công xong, bởi vì thay đổi hình dáng, nên theo thời gian cũng sẽ có những biến đổi về hình dạng nhất định, bình thường những biến đổi này không ảnh hưởng lắm đến máy móc, nhưng nếu là những máy móc cần độ chính xác cao lại rất dễ xảy ra trục trặc. Vì thế trước khi sử dụng, những linh kiện này sẽ được đặt trong hoàn cảnh tự nhiên trong một thời gian nhất định để giải phóng năng lượng, cái này gọi là già hóa tự nhiên.
Nhưng tất nhiên Tống Khinh La không phải làm công việc cơ khí, Lý Tô lại nói già hóa tự nhiên, nghĩa là sao?
Tống Khinh La nói: "Ý trên mặt chữ. Trên thế giới này có rất