Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ

Chương 38

Dù là thái tử hay là nghị trưởng đều không muốn Ninh Vũ Phi nói ra sự thật, thật ra Ninh Vũ Phi hiểu rõ rằng nói ra cũng vô dụng, trong lòng tất cả mọi người lòng đều đã biết, chuyện này như cách một tầng giấy mỏng trong suốt, dù chọc thủng hay không chọc thủng đều có thể nhìn rõ sự thực bên trong.

Thế nhưng nguyên soái đại nhân lại không giống vậy.

Tuy rằng cho tới nay, Ninh Vũ Phi vẫn không hiểu tại sao mình lại bò lên giường nguyên soái nhưng có thể khẳng định là tình cảm giữa cậu và nguyên soái không xoắn xuýt như hai vị kia.

Trong ký ức, Hoắc Bắc Thần từng vì Ninh Vũ Phi mà xông vào giám sát quân, thậm chí không tiếc mình bị đeo tội danh trên lưng… nhưng càng hiểu rõ nguyên soái đại nhân thì càng biết rằng: bất kể là ai, chỉ cần là quân của hắn thì hắn sẽ bảo vệ.

Lúc đó người bị bắt đi là Ninh Vũ Phi nhưng đổi thành An Thanh hoặc là Kinh Hình thậm chí là Lý Đại Lỗi, Hoắc Bắc Thần sẽ không do dự mà một cước đá văng cửa giám sát quân.

Về phần các loại tội danh gì gì đó, Hoắc Bắc Thần chưa bao giờ để ý đến.

Đế quốc mục nát, quý tộc hoang đường, hắn chán ghét bọn họ không phải ngày một ngày hai, mấy thứ tội danh đó thì đã là cái thá gì? Mấy thứ đó chẳng làm gì được hắn.

Nghĩ vậy, Ninh Vũ Phi thoáng an tâm.

Có lẽ nên lấy dũng khí đi thẳng thắn với nguyên soái đại nhân một lần.

Không cần nói đến chuyện khác, chỉ cần nói mình có quan hệ dây dưa không rõ với thái tử và nghị trưởng đã đủ để Hoắc Bắc Thần chán ghét cậu.

Lúc đó…

Ninh Vũ Phi vẫn còn hơi kinh sợ, chắc cậu sẽ bị đá ra khỏi quân đội chăng? Mất đi quân hàm thiếu tướng sẽ khiến cha mẹ buồn, bản thân rời đi sẽ khiến tất cả chiến hữu quen thuộc thất vọng…

Tính toán một lúc, cũng may Hoắc Bắc Thần không phải là người sẽ giận chó đánh mèo, có lẽ sẽ đập cậu một trận, chửi cho một tràng thuận tiện đâm gãy cột sống… cũng không phải chuyện lớn gì đi.

Ngược lại, đó chính là cậu tự làm tự chịu.

Ninh Vũ Phi mơ màng suy nghĩ, nghĩ đông nghĩ tây nghĩ một đống, cuối cùng cứ thế mà ngủ thϊếp đi.

Mặc dù ở trên thảm sàn nhưng tất cả đồ vật trong phủ đệ hầu tước phủ đều được chế tạo bằng vật liệu quý giá nhất, tính phòng ngự không cần nói đến, quan trọng là tính thoải mái, mặc kệ là khí hậu bốn mùa đều duy trì trạng thái nhiệt độ, không khí, độ ẩm thích hợp cho thân thể.

Đêm đó Ninh Vũ Phi ngủ rất sâu, ban đầu eo và cánh tay còn chua, cảm thấy mình bị siết quá chặt đến khó thở, thậm chí còn nghĩ rằng mình sẽ không ngủ nổi hoặc nửa ngủ nửa tỉnh không thoải mái. Nhưng người phía sau lại thay đổi tư thế, ôm Ninh Vũ Phi vào trong lòng, đặt đầu cậu trên cánh tay của mình, dùng tư thế vô cùng bảo hộ để Ninh Vũ Phi ngủ thoải mái.

Sau khi tỉnh dậy, Ninh Vũ Phi đột nhiên mở mắt còn mơ màng không biết mình đang ở đâu.

Mãi đến khi trong máy truyền tin vang lên tiếng thét chói tai của Dương Nhược Vân: “Ninh Vũ Phi! Con đi đâu vậy hả! Dám một đêm không về nhà, làm phản hả!”

Ninh Vũ Phi giật mình tỉnh giấc, chết cha, ngủ quên!

Ninh Vũ Phi khẽ động, bỗng phát hiện mình đang gối trên cánh tay Tạ Cảnh.

Chuyện hôm qua ùa về, trong lòng Ninh Vũ Phi lại đau nhói, cúi đầu nhìn người đàn ông vẫn còn đang ngủ say, lại thở dài.

Tuy nói trong lòng vẫn mơ hồ giác ngộ chuyện kia nhưng vẫn luôn ngu ngốc, trước sau không cam lòng thừa nhận: Bản thân là mất trí nhớ nên mới tạo nên một ‘Ninh Vũ Phi’ với một đống ký ức hỗn loạn.

Dù sao… Đây là một mớ bòng bong! Cuối cùng thì bản thân muốn chết mức độ nào mà tự dằn vặt đến nước này!

Ninh Vũ Phi thở dài, quay đầu nhìn Tạ Cảnh chợt sững sờ.

Bên ngoài đã sáng tỏ nhưng trong phòng còn lờ mờ, dù trong một phòng tối nhưng dung mạo Tạ Cảnh vẫn đẹp đến mức khiến lòng người sợ hãi.

Tạ Cảnh ngủ ghé, tóc đen tùy ý hạ xuống, làn da trắng nõn mịn màng như mỹ ngọc, độ cong đôi mắt hẹp dài tuyệt đẹp đóng lại bởi đôi lông mi cong dày.

Ninh Vũ Phi nghiêng đầu ngắm, trong lòng vô cùng ngứa ngáy, đôi lông mi này giống như cánh bướm xinh đẹp quét vào lòng cậu.

Nếu không có quá khứ đó, nếu không có nhiều chuyện đó, nếu Tạ Cảnh thời điểm đó là Tạ Cảnh bây giờ… thì bọn họ…

Thế nhưng…

Ninh Vũ Phi cười khổ, gắng gượng dời tầm mắt.

Đừng nghĩ nữa, đều đã không thể.

Chỉ là, trong lòng nói vậy nhưng vẫn vang vọng một giọng nói: Tại sao lại không thể? Quá khứ đã qua, hiểu lầm đã được giải trừ, nếu vẫn còn thích nhau thì tại sao lại không kiên trì bên nhau? Tất cả đã không còn, không còn Hạ Lạc Lan thứ hai, Tạ Khâm Vân không thể xen vào cuộc sống của Tạ Cảnh, Tạ Cảnh đã dùng bốn năm trưởng thành thành một nghị trưởng nội các đủ để rung động cả một đế đô tinh, hắn không chế tất cả, có sức mạnh chân chính thuộc về mình… sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó, huống chi Tạ Cảnh đến nay đều không quên cậu, sao cậu không…

Ninh Vũ Phi đột nhiên bừng tỉnh, dứt khoát vất bỏ ý niệm ấy ra khỏi đầu.

Không thể, sớm đã không thể.

Ninh Vũ Phi đã đáp ứng lời cầu hôn của thái tử, đã dây dưa không rõ với nguyên soái, đã tạo nên một mối quan hệ phức tạp như vậy, cậu còn có tư cách sao?

Cơ sở tạo lập lên tình yêu không phải cần sự chung thủy sao?

Ninh Vũ Phi có thể cho ai hai chữ này?

Không cho được, ai cũng không cho được, cho nên đừng sỉ nhục họ.

Ninh Vũ Phi thu lại suy nghĩ, rón rén đứng dậy, lấy tấm chăn đắp lên trên người Tạ Cảnh.

Có lẽ Tạ Cảnh quá mệt mỏi, mãi đến khi Ninh Vũ Phi rời đi vẫn duy trì động tác cũ, không hề nhúc nhích.

Ninh Vũ Phi vẫn luôn biết chất lượng giấc ngủ của Tạ Cảnh rất kém nên khi thấy hắn ngủ ngon như vậy, thì không muốn quấy rầy.

Ninh Vũ Phi mở cửa, nhỏ giọng giải thích với Dương Nhược Vân: “Mẹ à, tối hôm qua con ở với Lý Lâm, uống chút rượu nên ngủ lại nhà cậu ấy, mẹ đừng lo…”

Ninh Vũ Phi chột dạ ngụy biện lại không biết rằng, sau khi cậu đi xa thì người vốn luôn ngủ say bỗng mở mắt.

Bên trong đôi mắt đào hoa tinh xảo không hề buồn ngủ mà có sự băng lãnh không đong đo được.

Tạ Cảnh chầm chậm đứng dậy, động tác tao nhã, tư thế có phần cứng ngắc và căng thẳng, bỗng hắn hơi cúi đầu, thấy tấm chăn mỏng lướt qua bên hông.

Đồng tử Tạ Cảnh chợt rụt lại, tâm tình lập tức biến ảo vô cùng, e rằng có lẽ chính bản thân hắn cũng không nhận rõ một thứ nào đó đã chiếm cứ toàn bộ trái tim mình.

Đột nhiên dùng sức, Tạ Cảnh nắm chặt tấm chăn mỏng, cả người giống như thư sướиɠ mà ngã lên tấm thảm trên mặt đất.

Xung quanh vẫn còn vương lại hơi thở của người đó, như đám mây lơ lửng giữa chân, đẹp đẽ như vậy, dụ người như vậy, có lẽ sau khi liều mạng leo cao mới phát hiện đó là một khoảng không, một đám sương mù không thể nắm bắt.

Thế nhưng không muốn từ bỏ.

Hắn cần người đó, chỉ cần người đó, mặc kệ là ai cũng đừng hòng cướp người đó khỏi tay hắn!

Không chịu được gánh nặng cũng mặc kệ, trống rỗng cũng mặc kệ, hắn sẽ thiết kế một nấc thang lên trời, chế tạo ra một tòa thành trên không, một đời một kiếp quấn quanh bên cạnh người đó!

…(post:thatloanbatnhao.wp.com)

Ninh Vũ Phi nói một tràng lời để trấn an mẹ mình rồi mới cúp máy, sau đó nhanh chóng gọi cho Lý Lâm.

“Lâm gia…”- Có chuyện cầu người thì chính là ‘gia’, Ninh Vũ Phi quen cửa quen nẻo nói: “Nhờ gia giúp con, lát nữa mẹ con liên lạc với gia nhờ gia nói rằng con ngủ ở chỗ gia.”

Ninh Vũ Phi chuẩn bị sẵn tinh thần cho sự bát quái của Lý Lâm, thậm chí đã nghĩ xong lý do chính đáng… Kết quả tên này lại chỉ đáp lại một câu: “Biết rồi.”

Thế mà không thèm hỏi cậu sao? Lý Lâm nói chuyện bình thường chính là khác thường, anten trên đỉnh đầu Ninh Vũ Phi đung đưa: “Gia làm sao thế? Hữu khí vô lực.”

Lý Lâm bên kia dừng lại mới trả lời: “Chẳng sao, tối qua thức đêm chơi game nên giờ mệt rã người.”

Lời này miễn cưỡng xốc lên tinh thần, chỉ là Ninh Vũ Phi hiểu rõ hắn ta, nếu mà chơi game một đêm thật thì hàng nay giờ đã trong trạng thái kích động, không chừng còn muốn khoe khoang một đống công trạng vĩ đại của mình, sao có thể mệt rã người chứ? Lừa ai chứ không lừa được Ninh Vũ Phi này đâu!

Ninh Vũ Phi nhíu nhíu mày: “Có gì thì nói mau, giấu giấu diếm diếm làm cái gì?” Cậu cố hỏi tiếp như vậy cũng chính vì chuyện bốn năm trước.

Đừng thấy Lý Lâm là một nhược thụ nhưng tính cách hắn vô cùng gay gắt, cái gì cũng giấu trong lòng, lúc đó nếu không phải Lý Đức Nhân ngã xuống nhập viện cấp cứu thì e rằng hắn cũng không thèm nói cho Ninh Vũ Phi biết nhà hắn xảy ra chuyện.

Lý Lâm thở dài trở về trạng thái hữu khí vô lực: “Yên tâm, gia không xảy ra chuyện gì, chỉ là chọc vào phiền phức nhỏ.”

Nghe biết không phải chuyện nhà, Ninh Vũ Phi thoáng yên tâm, dù sao thân thể Lý phụ không tốt nên cậu cũng hơi lo.

“Thế làm ra chuyện xấu gì?”

Lý Lâm do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn nhỏ giọng ảo não nói: “Tối qua gia ngủ với tra nam…”

“Gìiiiii?” Ninh Vũ Phi đột nhiên cả kinh.

Lý Lâm gào thét một tiếng: “Tối nay qua bồi gia, gia đang loạn đến phát điên đây này, thật là…”

Trong đầu Ninh Vũ Phi chợt lóe lên gương mặt lạnh của Kinh Hình trung tướng lại đánh giá từ “ngủ” trong miệng Lý Lâm, cả người đều run rẩy, hay ha, lại nghe được chuyện kinh dị thứ hai trong năm!

Ừm, chuyện kinh dị thứ nhất trong năm chính là chuyện chân Ninh Vũ Phi đạp ba thuyền, sau khi thuyền lật thì rơi xuống biển bỏ mình…

“Được rồi, tối nay gặp ở cửa Ciro.” Ninh Vũ Phi cũng đang rối loạn, hai người cùng chung cảnh ngộ có khi có thể giúp đỡ nhau.

Nói qua loa vài câu, Ninh Vũ Phi cúp máy rồi xoay người đi vào trong wc.

Thẩm Thiên Huân phái người trực tiếp đưa đến hai hàng quần áo và trang sức để cậu chọn, khóe môi Ninh Vũ Phi giật giật, rất muốn gào lên hai tiếng ‘bại gia’ nhưng nghĩ lại người ta là trưởng công chúa điện hạ duy nhất đế quốc, mấy chuyện tiêu xài này đã tính là gì…

Khẽ thở dài, Ninh Vũ Phi chọn một bộ không quá gây chú ý, còn mấy thứ trang sức thì một mực không đυ.ng vào, ngày thường đến vòng tay cậu cũng không thích đeo huống chi là mấy thứ khác.

Sáng sớm Thẩm Thiên Huân bận rộn trong phòng bếp, nhìn thấy cậu tỉnh thì cười tươi nói: “Đến đến, Tiểu Vũ, qua nếm thử Thiên La canh của dì làm.”

Ninh Vũ Phi vừa nghe lại thấy hơi thèm ăn, tay nghề trưởng công chúa miễn chê, một khi đã ăn thì khó mà quên nổi.

Ninh Vũ Phi vừa mới ngồi xuống, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp.

Ninh Vũ Phi ngẩng đầu, liếc nhìn nghị trưởng sama đắm chìm trong ánh nắng ban mai.

Có một số người trời sinh như bước ra từ trong tranh, vào trong giờ phút này Tạ Cảnh chỉ đứng đằng xa cũng đã tạo nên một phong cảnh tuyệt đẹp giống như bên trong ánh nắng mỏng manh kia chứa đầy ánh sao, trở thành một dải ngân hà ánh sáng lung linh lượn quanh, chảy vào trong toàn bộ gian phòng tỏa ra ánh sáng vô hạn.

Mắt Thẩm Thiên Huân sáng lên, cười nói: “Tỉnh rồi? Nhanh qua đây ăn cơm đi.”

Tạ Cảnh đáp một tiếng với mẹ rồi chuyển mắt nhìn về phía Ninh Vũ Phi.

Hai người đối mặt, Ninh Vũ Phi nhanh chóng mở to mắt, hai má ửng đỏ, thật trùng hợp… Cậu và Tạ Cảnh mặc cùng một bộ quần áo giống nhau y như đúc, chỉ khác nhau số đo, đương nhiên… Càng khác nhau về hiệu ứng.

Rõ ràng Ninh Vũ Phi đã chọn một bộ khiêm tốn nhất nhưng sao mặc lên người Tạ Cảnh lại như một bộ trang phục thời thượng trên tạp chí như thế?

Ninh Vũ Phi không cho rằng đây là Thẩm Thiên Huân cố ý, dù sao bà đưa cho cậu hai quần áo, chọn cái nào đều dựa theo sở thích cá nhân, chỉ là không ngờ sẽ ‘đυ.ng hàng.’

Chỉ là, Tạ Cảnh rất vui vẻ, Thẩm Thiên Huân cũng vui vẻ.

Bởi vì nốt nhạc đệm nhỏ này mà toàn bộ phòng ăn đều tràn ngập không khí ấm áp, thư thái khiến người ta bất giác muốn chìm đắm trong đó.

Ninh Vũ Phi không làm ra chuyện gì mất hứng, trùng hợp thì trùng hợp, có thể hóa giải bầu không khí mù mịt hôm qua cũng là điều may mắn.

Tạ Cảnh ngủ một giác lại khôi phục là dáng vẻ thường ngày, hắn quá hiểu Ninh Vũ Phi nên nói chuyện dăm ba câu đã khiến cậu thả lỏng, bất tri bất giác Ninh Vũ Phi đã trôi qua cả một ngày ở hầu tước phủ.

Đợi đến khi trời dần tối, Ninh Vũ Phi mới bừng tỉnh nhớ ra tối nay cậu còn có hẹn với Lý Lâm.

“Dì à, học trưởng, cháu nên về.” Ninh Vũ Phi nói lời tạm biệt với bọn họ.

Thẩm Thiên Huân luyến tiếc nhưng cũng biết hôm qua Ninh Vũ Phi đã ở lại khá lâu nên không cưỡng cầu thêm: “Vậy để A Cảnh đưa con về.”

Ninh Vũ Phi vội vã xua tay: “Không cần đâu ạ, cháu tự về được.” Nói nói, Ninh Vũ Phi nhìn qua Tạ Cảnh dùng sức nháy mắt một cái.

Tạ Cảnh hiểu ý, mỉm cười nói: “Trở về đi, khi nào tới phủ bá tước thì báo cho anh một tiếng.”

Ninh Vũ Phi thở một hơi: “Vâng.”

Rời khỏi phủ hầu tước, Ninh Vũ Phi lái phi hành khí đến cửa Ciro, đi vào trong quán rượu tìm được Lý Lâm.

Lý Lâm vẫy vẫy tay về phía Ninh Vũ Phi.

Ninh Vũ Phi ngồi xuống, hỏi thẳng vấn đề: “Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”

Cậu hỏi là ‘ngủ với tra nam’ là cái quỷ gì!

Cả người Lý Lâm đều ủ rũ, bên cạnh bày một ly rượu xinh đẹp nhưng hắn không đυ.ng vào, chỉ hối lỗi nói: “Tôi thật sự hối hận muốn chết! Hối hận kinh khủng, tôi sẽ không bao giờ uống nhiều rượu một mình như thế nữa!”

Vừa nghe tới uống rượu, vẻ mặt Ninh Vũ Phi trở nên nghiêm túc: “Là gã lợi dụng cậu lúc say?”

Lý Lâm thở dài một hơi: “Nếu là như thế thì tôi ảo não làm cái méo gì, cùng lắm là coi là bị chó cắn.”

“Thế xảy ra chuyện gì?”

Lý Lâm than ngắn than dài, cuối cùng mới ấp úng nói rõ.

Mấy ngày ngay Ninh Vũ Phi bận như chó (mượn cớ bận trong quân đội không có ngày rảnh), Lý Lâm là một kẻ không chịu nổi rảnh rỗi, hẹn mấy lần không được thì tự mình đi chơi, một mình hắn cũng không dám làm loạn, chỉ uống chút rượu ngắm soái ca, ngắm đã mắt thì về nhà tắm rửa đi ngủ.

Kết quả vận may lần này hắn không tốt, bị người ta nhìn thấy Lý Lâm uống nhiều thì nhì nhèo muốn kéo hắn đi, Lý Lâm là điển hình có tà tâm như không dám làm tặc, đến giờ vẫn còn FA sao dám cùng người khác 419? Cho nên cự tuyệt, cũng không biết tên kia phát điên cái gì, thấy Lý Lâm cự tuyệt thì nghĩ trăm kế kéo hắn đi, Lý Lâm phát hỏa, dù sao hắn cũng là phú nhị đại, bên người luôn có bảo tiêu che chở, tuy sợ hắn phiền nên đứng đằng xa nhưng không có nghĩa là không có.

Lý Lâm vừa muốn để người tiến vào thì ‘tra nam’ chợt xuất hiện, không nói hai lời mà đánh tên kia một trận.

Lý Lâm uống say choáng váng, vừa thấy gã xuất hiện là quên luôn hôm nay là ngày tháng năm nào.

Tên kia dám nhì nhèo với Lý Lâm thì cũng có cơ, bị người đánh thì nhịn sao nổi, lúc này gọi bảo tiêu vào, thề phải đánh nhau cho bằng chết.

‘Tra nam’ vũ lực tăng mạnh, lấy một địch mấy chục người không thèm nhíu mày, tuy nói như thế nhưng dù sao đây cũng là đế đô tinh, nháo loạn trong quán rượu như vậy kéo theo một đội cảnh an.

Mắt thấy sắp xảy ra chuyện, Lý Lâm nhớ tới ‘tra nam’ làm trong quân đội, nếu nháo quá thì xảy ra chuyện nên kéo ‘Tra nam’ quay đầu bỏ chạy… Đến khi phục hồi tinh thần thì cả hai đã trốn trong quán rượu.

Nghe đến đó, Ninh Vũ Phi kinh hô thành tiếng: “Sao cậu ngu quá vậy, cứ như vậy rồi ngủ?”

Lý Lâm lấy đầu liều mạng đập bàn: “Tôi cũng đâu ngờ được, tôi không ngờ cái tên rác rưởi kia bỏ thuốc vào trong rượu a a a a! Tôi… tôi…”

Trên mặt Ninh Vũ Phi luân phiên đổi màu: “Thần trí cậu không rõ nhưng Kinh Hình chắc không đến nỗi mất tỉnh táo, sao gã có thể…”

Nhắc đến chuyện này, Lý Lâm càng muốn chết: “Tôi đè hắn…”

Khóe môi Ninh Vũ Phi giật giật: “… Không nhìn bản lĩnh này của cậu rồi.”

“Đừng cười tôi!” Trên trán Lý Lâm đập thành một mảnh đỏ hồng, may là ở trong phòng khách không ai chú ý tới: “Lúc đó thần trí tôi mơ hồ, bây giờ nghĩ lại, hắn đẩy tôi rất nhiều lần lại còn ném tôi vào trong phòng tắm xối nước lạnh, còn muốn tôi tỉnh táo…”

Càng nói Lý Lâm khàn khàn giọng: “… Hắn không muốn ngủ với tôi, là tôi… là tôi Cmn mặt dày dán vào…”

Ninh Vũ Phi không biết nên nói gì cho phải.

Lý Lâm ngả người sau ghế, cả người mất tinh thần: “Làm sao bây giờ? Sao tôi lại hồ đồ như thế? Hắn cưới cũng đã cưới rồi, con cũng đã có, tôi đây tính là gì? Chuyện này… quá ghê tởm!”

Nghe hắn nói câu này, Ninh Vũ Phi chợt nhớ tới một chuyện: “Khoan khoan, trước đây tôi muốn nói nhưng chưa có cơ hội mở miệng, cậu nói Kinh Hình kết hôn rồi, còn có con? Nhưng sao tôi chưa từng nghe qua?”

Ninh Vũ Phi nhắc tới đề tài này, trong mắt Lý Lâm hoàn toàn biến thành tro tàn: “Các cậu không quen thân nên cậu không biết cũng là chuyện thường.”

“Đúng là không thân…” Ninh Vũ Phi cau mày nói: “Nhưng cùng ở trong đội nhiều năm như vậy, không thể nào lại…”

“Chính mắt tôi nhìn thấy thì có cái gì là không thể nào? Hắn ta và vợ hắn còn có cả con hắn! Là chính mắt tôi nhìn thấy!” Câu cuối cùng Lý Lâm gần như rống ra.

Ninh Vũ Phi ngơ ngác cũng chỉ đành thở dài: “Cậu chính mắt thấy chắc không phải giả rồi…”

Nhất thời cả hai rơi vào trầm mặc.

Qua nửa ngày, Lý Lâm gãi đầu, phát tiết nói: “Đừng nói đến mấy thứ này nữa, giờ tôi cũng không muốn gặp hắn cũng sẽ không chia rẽ gia đình của hắn, chuyện phát sinh không thể đổi được… nên… ngoài ý muốn thôi!”

Ninh Vũ Phi không biết nên an ủi hắn như thế nào, chỉ cùng Lý Lâm uống rượu.

Hai người uống đến hơn chín giờ, tài xế Lý gia đưa họ trở về.

Ninh Vũ Phi không say, chỉ là bước chân hơi nhẹ, lắc lư về nhà rồi lăn ra ngủ.

Hôm sau tỉnh lại, Ninh Vũ Phi hơi váng đầu nhưng không có phản ứng gì quá lớn, dù sao uống đều là rượu sang, uống nhiều sẽ nặng đầu nhưng tỉnh dậy lại không quá khó chịu.

Ninh Vũ Phi rửa mặt, lên tinh thần.

Hôm nay cậu muốn đến căn cứ!

Không chỉ là đến mà còn có chuyện vô cùng quan trọng muốn làm!

Một là muốn giúp Lý Lâm hỏi thăm chuyện cưới xin của Kinh Hình, hai là muốn lấy dũng khí để thẳng thắn với nguyên soái đại nhân.

Nghĩ vậy, Ninh Vũ Phi bỗng có ý chí chiến đấu sục sôi.

Vì bạn bè xông vào đầm rồng hang hổ, nghe thế có rất oai hay không!

Hít sâu một hơi, Ninh Vũ Phi vô cùng khí phách đi ra cửa.

Chỉ là Ninh Vũ Phi vừa tới căn cứ, còn chưa đυ.ng với người quen thì đã bị An Thanh gọi lại: “Vũ Phi, cùng đi.”

Ninh Vũ Phi tỉnh tỉnh mê mê không biết đi đâu.

Nhưng An Thanh lại không cho cậu cơ hội suy tính, một đám người lên chiến cơ nghênh ngang rời đi.

Bởi vì bầu không khí có phần nghiêm nghị, Ninh Vũ Phi không hỏi nhiều, chỉ là quét mắt nhìn MAP phát hiện địa điểm đến là cao ốc hội nguyên lão.

Đến đây làm gì?

Ninh Vũ Phi không hỏi nhưng đến nơi thì không cần người khác nhiều lời, cậu đã mơ hồi biết chuyện gì xảy ra.

Cao ốc hội nguyên lão nằm giữa không trung, chiến cơ trực tiếp dừng ở bãi đậu máy bay tầng chín mươi tám, bọn họ vừa mới dừng thì ở cửa lớn đại sảnh đã mở ra, một người đàn ông mặc quân trang đen tuyền nhanh chân đi ra.

Ủng chiến đạp trên mặt đất, đập ra tiếng vang nặng nề, thân hình cao lớn, khí thế mạnh mẽ, còn có đôi mắt đen thẳm khiến lòng người sinh ra hàn ý bất giác đứng thẳng lưng.

Hắn nhanh chân đi đến, trong tay mang theo một người, dễ dàng dùng tư thế như một người chỉ đợi gϊếŧ gà vịt, không hề có lực uy hϊếp.

Còn phía sau hắn, một đám người chật vật đuổi tới, cầm đầu là một người đàn ông trung niên một thân hào hoa phú quý gào thét: “Hoắc Bắc Thần, mày điên rồi! Con mẹ mày điên rồi! Mày buông nó ra, buông nó ra, nó là con trai tao!”

Hoắc Bắc Thần dừng bước, quay người, trong con ngươi lạnh lẽo bắn ra tia sắc bén: “Con trai ông thì đã sao? Gã phạm vào tội đủ để dã chết hơn 100 lần!”