Mặc kệ nguyên soái có tin hay không nhưng Ninh Vũ Phi phải cố gắng thể hiện thật thoải mái…
Thoải mái cái quỷ ấy! ‘Ninh Vũ Phi’ vẫn luôn rời đi từ nguyên soái hào sẽ không biết nó dừng ở đâu sao? Mỗi lần đều đến đều sợ lạnh đến mức cuốn người thành cái bánh chưng, sao về một chuyến đã dễ quên mà mặc quần áo mùa hè đến cơ chứ!
Nghĩ lại trước kia An Thanh cũng thấy cậu mặc bộ đồ này.
Tôi thao… An Thanh sẽ không cho rằng đây là tình thú chứ!!
Ninh Vũ Phi càng nghĩ càng cảm thấy mình ngu xuẩn đến không còn mặt mũi gặp các bô lão Giang Đông…
Động tác cậu thả chậm, thì nghe thấy giọng nói chầm chậm bao hàm cảm xúc đặc biệt của nam nhân vang lên: “Quần áo còn dư có cầm tôi giúp em cởi?”
Ninh Vũ Phi run một cái, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Em, em tự mình làm là được rồi.”
Hoắc Bắc Thần không lên tiếng, chỉ thả lòng giống như một hùng sư lười biếng dựa đầu ngồi đằng kia, tâm tình rất tốt nhìn cậu.
Ninh Vũ Phi yên lặng bơm dũng khí cho mình, cuối cùng cũng coi như dùng tay nắm vạt áo, đến lúc đột nhiên vén lên thì đầu cậu bị áo che khuất mà toàn bộ eo bụng đều lộ ra.
Hoắc Bắc Thần biết eo của cậu rất mẫn cảm, cho nên thời khắc này tầm mắt gần như tập trung ở nơi đó.
Ninh Vũ Phi khẩn trương muốn chết, cậu hoàn toàn cảm giác được, hoặc là nên nói, không cảm giác gì cũng thật khó khăn, tầm mắt ấy như biến thành vật chất khiến bản thân cậu trở nên nóng vội, nhưng lại không dám nghĩ đến trải nghiệm gì gì đó a!
Nhưng Ninh Vũ Phi còn chưa ngốc quá mức, dưới tình huống này, động tác càng chậm thì ý vị càng ám muội, nếu không muốn chọc phải lửa thiêu thân thì động tác phải thật nhanh, nhanh chóng cởi ra rồi nhanh chóng mặc vào.
Chỉ là nghĩ có vẻ tốt nhưng hành động thực tế thì… Tay vướng tay, chân vướng chân, không hề nhanh được chút nào cả!
Cũng may cậu mặc quần áo ngắn… Áo cánh lột, thắt lưng kéo một cái, quần cũng kéo xuống.
Toàn thân trơn bóng, cậu lại bình thản ung dung, mặc quần áo, nhanh chóng mặc!
Đáng tiếc cậu còn chưa kịp kéo lễ phục thì Hoắc Bắc Thần vẫn luôn trầm mặc bỗng mở miệng: “Lại đây.”
Ninh Vũ Phi sợ hãi nhìn sang.
Hoắc Bắc Thần hờ hững vỗ lên chân mình một cái.
Quả tim Ninh Vũ Phi đều sắp nhảy ra ngoài… Mọe nó, thử quần áo quả nhiên là cờ hiệu, hắn… Hắn…
Xong xong rồi, lần này khẳng định không tránh khỏi! Chân đạp liên tiếp ba thuyền chưa tính, lần này còn phải hiến thân!
Cuộc sống có cần xui xẻo đến thế không cơ chứ? Thật sự không nhìn thấy điểm kết cuối con đường rồi!
Đầu Ninh Vũ Phi như dính hồ, mà hai chân như có ý thức bản thân mà đi tới… ngồi lên đùi nguyên soái, cánh tay cực kỳ tự nhiên rơi trên bả vai hắn.
Tư thế này… Mọe nó có cần tự nhiên thế không hả hả hả!
Ninh Vũ Phi run tim như bị chú chó nhỏ ném vào trong băng tuyết, làm bộ đáng thương, lông tơ cả người đều run cầm cập.
Chất liệu quân trang vốn vô cùng anh tuấn, vừa nãy đi qua trong tuyết, tuy rằng lúc này trong phòng ấm áp nhưng vẫn mang cảm giác lạnh lẽo thô ráp, tiếp xúc cùng da thịt mịn màng, tư vị đó không khó chịu mà có loại cảm giác run rẩy muốn chết, kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong máu khiến người ta choáng váng.
Ninh Vũ Phi hơi hoảng hốt, lần này Hoắc Bắc Thần lại rất quy củ, hắn chỉ giơ tay vuốt ve một vòng trên lưng cậu, sau đó ấn cậu vào trong l*иg ngực, hơi thở nóng bỏng phất bên tai Ninh Vũ Phi: “Bây giờ lại càng ngày càng yếu, giống như con thú nhỏ lúc mới nhặt về vậy, đều có thể tùy lúc mà cắn người.”
Ninh Vũ Phi nghe rõ ràng lời hắn nói nhưng lại có chút không rõ…
Nh…ặt? Nhặt được ai?
Hoắc Bắc Thần giống như chỉ thuận miệng nói, cũng không muốn cậu đáp lại, nói xong lời này, tay hắn đại vỗ lên cánh mông một cái: “Đi thử quần áo.”
Ninh Vũ Phi bị hắn vỗ run run một cái, nhưng ngay sau đó nghe vậy thì như được đại xá, không nghĩ ngợi mà đứng dậy, chỉ là vừa đứng dậy mới phát hiện ra qυầи ɭóŧ của mình lại dựng thành một cái lều nhỏ…
Trên mặt đột nhiên đỏ lên, Ninh Vũ Phi rất muốn khoan một cái hầm mà nhảy xuống, mọe nó, thằng nhóc không có tiền đồ này.
Tầm mắt Hoắc Bắc Thần cũng rơi vào chỗ ấy, hắn cười đầy ý vị, noid thêm một câu: “Không chỉ yếu ớt, mà còn bướng bỉnh.”
Ninh Vũ Phi:… Rất muốn chếttttttt!
Cậu không dám ngẩng đầu, dùng hiệu suất kinh người mà mặc bộ lễ phục rườm rà lên người.
Hoắc Bắc Thần quan sát một lượt, nói: “Đẹp.”
Ninh Vũ Phi khó giải thích mà thở phào nhẹ nhõm, tuy không biết phải làm gì nhưng nếu đẹp rồi thì khỏi cần phải thử cái khác.
Đáng tiếc cậu chưa kịp thở xong thì nguyên soái đại nhân đã nói: “Tiếp tục.”
Ninh Vũ Phi tưởng mình nghe nhầm, cuối cùng không nhịn được mà hỏi một câu: “Còn phải thử nữa sao?”
Hoắc Bắc Thần đáp: “Ừm.”
Vốn tưởng rằng tránh được một kiếp – Ninh Vũ Phi lại muốn chết.
Quá trình cởϊ qυầи áo còn phải lặp lại thêm lần nữa sao? Không phải nói là đẹp rồi sao? Nói thì phải chịu trách nhiệm chứ! Sao còn phải thử?
Nhưng cậu chỉ dám oán thầm, tuyệt đối không dám hé ra nửa chữ.
Nhận mệnh mà chọn một bộ lễ phục, Ninh Vũ Phi nhìn năm bộ còn sót lại, bỗng có dự cảm xấu… Sẽ không phải thử lần lượt hết từng cái một chứ?
Nguyên soái đại nhân đây là ác thú gì vậy trời? Nhìn người ra cởϊ qυầи áo mặc quần áo rất thú vị sao?
Điều Ninh Vũ Phi có thể làm chỉ là cầu khẩn, ngàn vạn chỉ ‘thử quần áo’ thôi chứ đừng làm chuyện khác.
Dường như đúng theo dự đoán của Ninh Vũ Phi, mặc vào cái thứ hai, nguyên soái đại nhân vẫn nói: “Đẹp.” Sau đó theo sát một câu, “Tiếp tục.”
Tổng cộng bảy bộ lễ phục, đến khi mặc đến bộ thứ tư, Ninh Vũ Phi đã hoàn toàn buông lỏng.
Thế nên mới nói, thói quen chính là rất đáng sợ, một lần hai lần ba lần, lần thứ bốn quả nhiên đã thích ứng.
Lúc cởi đồ, cậu cũng không còn khẩn trương, thậm chí còn hứng thú đi đánh giá bộ lễ phục đó.
Nói thật… Ninh Vũ Phi cảm thấy mình toàn làm chuyện vô bổ, dùng ánh mắt của cậu thì vài bộ lễ phục này quá giống nhau, mặc cái này có khác cái kia là mấy đâu, cần gì phải thử lần lượt…
Nhưng Hoắc Bắc Thần vẫn luôn rất nghiêm túc nhìn, tuy đánh giá từ đầu đến cuối đều chỉ có một chữ: “Đẹp.” Nhưng bất ngờ lại không khiến người khác cảm thấy qua loa, vì nam nhân này không giống như người để ý đến chuyện quần áo, chứ đừng nói là giúp người khác chọn đồ…
Nghĩ như vậy, Ninh Vũ Phi bỗng nhiên buông lỏng rất nhiều, còn dám mở miệng nói chuyện: “Các hạ, thử nhiều như vậy để làm gì vậy?”
Hoắc Bắc Thần không thu lại hứng thú của mình, cậu hỏi, hắn thuận miệng đáp: “Qua mấy ngày nữa là tiệc mừng thọ của hoàng đế, em theo tôi đi một chuyến.”
Ban đầu Ninh Vũ Phi không coi đó là chuyện to tát nhưng trong đầu xoay chuyển một vòng: tiệc mừng thọ hoàng đế, đây là quốc yến nha, không ngờ lại là tiệc lớn… Chẳng trách phải mặc lễ phục.
Ngay sau đó, cậu đột nhiên thanh tỉnh lại.
Tiệc mừng thọ hoàng đế! Đây không phải có nghĩa là thái tử điện hạ và nghị trưởng sama sẽ tham gia sao! Không chỉ hai người bọn họ, mà trưởng công chúa và hoàng hậu cũng nhất định ở đó!
Một ngụm khí lạnh ép thẳng tới đỉnh não, tay mặc quần áo của Ninh Vũ Phi run run.
Cậu cần cứu viện!!!