Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ

Chương 15

Ninh Vũ Phi cảm thấy vô cùng hổ thẹn với Kinh Hình trung tướng, thật sự quá mất mặt, để anh gánh vác trách nhiệm như vậy…

Nhưng lại nói, ách, trừ Lâm Lam thượng tướng tạm thời không ở đây thì ngoại trừ Kinh Hình, đoán không chừng sẽ chẳng còn ai có thể bồi Nguyên soái đại nhân “tập luyện”.

‘Sấm Sét’ của Kinh Hình ra trận, gã chỉ có thể gắng gượng ngồi, mà đồng dạng gắng gượng còn có Ninh Vũ Phi.

Cơ giáp hiện giờ là binh khí tác chiến cao cấp nhất với binh sĩ, phần lớn đều cần một ghế chủ và hai trợ thủ, ghế chủ có tác dụng gì không cần nói nhiều, còn công năng ghế phụ cũng không ai dám khinh thường. Tuy bên trong cơ giáp có hệ thống trí tuệ nhân tạo có tốc độ phân tích cao ra các trường hợp và phương án ứng đối phó nhưng có một số phán đoán nhỏ lại cần ghế phụ phối hợp với hệ thống trí tuệ nhân lập nên, cứ như vậy mà giảm tải áp lực cho ghế chủ, tăng cao độ chính xác cho hành động cơ giáp, khiến phần thắng từ một chuyển thành lớn hơn hai.

Các tình huống như vậy, ghế chủ đều có ghế phụ của riêng mình, quan hệ cũng vô cùng khăng khít, sau vô số lần hợp tác tập luyện, ghế phụ càng có thể tương tác với dòng suy nghĩ với ghế chủ, tập thành thói quen, thậm chí từ đẩy bắt đầu ẳn ý đến mức hiểu rõ nhau như lòng bàn tay, chỉ như vậy mới có thể phối hợp hoàn mỹ, thêm điểm vô hạn.

Thế nhưng, Chiến Thần từ trước tới nay không hề có ghế phụ, không phải người máy này không cần mà là Hoắc Bắc Thần không cần.

Hắn từng nỗ lực tìm kiếm ghế phụ nhưng đáng tiếc là sau vài lần thử qua, phản ứng của ghế phụ hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của hắn, thêm điểm thì chẳng thấy, mất điểm thì có thật, lâu dần, Hoắc Bắc Thần cũng mất tâm tư, không tìm ghế phụ nữa.

Mãi đến khi Ninh Vũ Phi xuất hiện.

Ninh Vũ Phi tư chất không tệ, đừng nhìn tố chất thân thể giống nhau, nhưng năng lực ứng biến của cậu lại cực mạnh, loại này giống như EQ thấp thì IQ cao, hành động cơ thể còn nhanh hơn cả tốc độ phản ứng, quen thuộc đến mức cậu muốn phun tào một câu: Đây hoàn toàn là một nam nhân dựa theo bản năng mà sống a!!!

Như thường lệ vẫn có thể theo kịp tiết tấu của Hoắc Bắc Thần, đối với chiến cuộc, đối với tình hình trước mặt, đối khắp cả tình thế phát triển đều nên có lý giải cực kỳ sâu xa, thế nhưng không có… hoàn toàn không có…

Cậu chỉ hiểu được phối hợp, chỉ cần đối phương bắt đầu hành động, cậu tuyệt đối theo kịp.

Bạn nói gì cơ, nói cậu rất quen thuộc với Hoắc Bắc Thần á? Không, không phải, điều đáng sợ nhất chính là cậu có thể phối hợp với bất cứ người nào. Đã từng có một lần, ghế phụ của Kinh Hình bị thương, Ninh Vũ Phi nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, kết quả lại khiến Kinh Hình tâm phục khẩu phục, quả thực bắt đầu hoài nghi ghế phụ của mình chính là ‘tình yêu đích thực’ hay không.

Từ đó về sau dù cho nhìn cậu không vừa mắt, Kinh Hình cũng không nói nửa câu châm chọc, đương nhiên thỉnh thoảng cũng trừng chọc vẫn không thiếu: Rõ ràng có bản lĩnh, chỉ cần rèn luyện thêm thời gian, nhất định có thể thăng chức, tội gì phải bò lên giường? Tự đạp mình xuống bùn!

Ninh Vũ Phi nhớ lại mảnh ký ức này, rất 囧.

Nhận được ký ức, chẳng nhẽ bản năng cũng phải nhận sao?

Lúc trước ‘Ninh Vũ Phi’ tốt xấu gì chân chính liều mạng bốn năm trên chiến trường, tâm huyết cũng đã sớm in sâu trong linh hồn, nhưng cậu chỉ là một người bình thường ở thế kye hai mươi mốt mà thôi, gϊếŧ gà còn sợ, huống chi còn ra chiến trường, ha ha ha…

Cho nên Ninh Vũ Phi luôn sợ bị lòi đuôi, chỉ mong tạm thời không có chiến dịch gì gì đó, bỏ qua được trận này thì hay trận đó, nhưng lúc này thì…

Nếu bị Hoắc Bắc Thần phát hiện cậu không còn là ghế phụ hoàn mỹ kia…

Móa nó, cầu cứu!

Trình độ nguy hiểm này không khác gì ba thuyền đυ.ng vào nhau a!

Nhưng đã không còn đường lui nữa rồi! Hoắc Bắc Thần chỉ đích danh, nếu cậu không lên thì sẽ bị trực tiếp nghi ngờ!

Hay là đánh cược một ván?

Ninh Vũ Phi khẽ cắn răng, cuối cùng đành phải ‘giặc đến binh chặn’!

Ngồi vào ghế phụ, Ninh Vũ Phi lại vô cùng quen thuộc với bàn điều khiển trước mặt, hoàn toàn biết cách nên làm thế nào với chúng, chỉ là… phải phối hợp thế nào đây?

Trong lòng cậu hoảng loạn, nhưng khiến người ta càng kinh ngạc hơn chính là khi Chiến Thần hoạt động, thân thể cậu giống như cũng động theo.

Hoàn toàn không cần đại não suy nghĩ, hoàn toàn không cần tiến hành phán đoán, cậu có thể hoàn mỹ chất hành bất cứ chuyện gì cậu muốn làm.

Tình huống này quá mức vi diệu, không khác gì chưa từng học qua lại phải đi thi đại học, vốn tưởng rằng ngồi không cắn bút, ai ngờ đến khi cầm bút lại viết một mạch mà không cần phải suy nghĩ!

Sau một hồi đánh nhau kịch liệt, Sấm Sét bị đánh đến ngã nhào xuống mặt đất. Ban đầu Kinh Hình còn dốc hết sức phản kháng, nỗ lực thể hiện thành quả luyện tập gần đây của mình, nhưng càng về sau gã càng bế tắc, đơn giản là bị đập đến nát xương. Dù sao cũng chỉ là kiểm tra tính năng, chỉ cần chống đỡ là được, Sấm Sét là cơ giáp cấp S, tính phòng ngự rất cao, đánh qua đáp lại, may mà không đánh nát xương lão tử thật.

Sau hai giờ, nguyên soái đại nhân tiêu tán hơn nửa hỏa khí tích tụ trong hai tuần nay, cuối cùng cũng đình chỉ ‘Tính năng đo lường’, đi ra từ trong Chiến Thần.

Kinh Hình cũng đi ra Sấm Sét, so với vẻ mặt không biến sắc của Hoắc Bắc Thần, gã đầm đìa mồ hôi, thở không ra hơi.

Đừng nhìn cơ giáp chiến đấu chỉ cần thao tác, nhưng lại có yêu cầu rất cao với thể năng và tinh thần lực. Lúc này Kinh Hình chỉ điều khiển hệ thống phòng ngự đã mệt thành cái dạng này rồi, vậy thể lực Hoắc Bắc Thần phải tốn gấp ba lần gã, nhưng lại không hề có khác thường nào, cùng lắm thì trên mái tóc đen có dính vài giọt mồ hôi mỏng mà thôi.

Kinh Hình thở dài, yên lặng quyết định về sau càng phải huấn luyện thêm thân thể!

Nhưng cũng may còn có người bê bết hơn cả gã.

Nếu nói Kinh Hình mồ hôi đầm đìa, thì Ninh Vũ Phi từ ghế phụ đi ra đã là mệt đến run chân.

Cậu loạng choạng mấy lần, Hoắc Bắc Thần mắt sắc, duỗi bàn tay, đỡ lấy cậu.

“Vừa nãy rất tốt.” Giọng nói của hắn mềm nhẹ hiếm thấy, Ninh Vũ Phi đã mệt đến gần chết, nghe vậy chân càng phát run.

“Chỉ là thể lực quá kém.” Hắn trêu tức thêm một câu.

Ninh Vũ Phi nghe được hàm ý sâu xa trong lời nói, thế nhưng… Hoàn toàn không có cách nào phản bác!

Đều là người so với người mà thôi, tiêu hao thể lực của ghế phụ vốn chỉ tốn một phần mười so với ghế chủ, thế mà cậu như sắp chết mà Hoắc Bắc Thần hoàn toàn không có gì.

Chẳng trách ở trên giường có thể… Dừng dừng dừng lại! Ninh Vũ Phi một chút cũng không muốn nhớ lại đoạn hồi ức trên!

Tuy nói là đánh một trận thoải mái, nhưng Hoắc Bắc Thần nhìn gương mặt nhỏ bé tái nhợt của Ninh Vũ Phi, vẫn hơi tiếc nuối nói: “Nếu mệt mỏi thì về nghỉ ngơi đi.”

Ninh Vũ Phi nghe vậy, lòng mừng như điên, trước đó cậu đang tính phải rời khỏi chốn này như thế nào, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại đánh ra đường để chạy!

Chỉ là không thể thể hiện ra! May mà lúc này cậu đã mệt sắp đứt, trên mặt trắng bệch, dù mừng như điên cũng không thể hiện ra ngoài.

“Các hạ…” Ninh Vũ Phi vốn định hành lễ xin cáo lui.

Nhưng tay Hoắc Bắc Thần trượt xuống, dưới góc che giấu của cơ giáp, bất động thanh sắc bóp một cái trên cái mông vểnh cao của cậu, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy được mà nói: “Đừng nóng vội, lần sau làm đến tận khi em khóc.”

Trên mặt tái nhợt của Ninh Vũ Phi chợt nổi lên hai đóa hồng vân, hành lễ gì gì đó… đi gặp quỷ đi, thoát thân mới là quan trọng a a a!!!

Ninh Vũ Phi từ căn cứ đi ra có thể nói là chạy trối chết.

Cậu nhìn đồng hồ, may quá… Cách thời gian có hẹn với thái tử còn có hơn ba giờ, đủ ngủ một giác để dưỡng tinh thần rồi!

Thể lực tiêu hao, An Thanh nhận mệnh đưa Ninh Vũ Phi về phủ bá tước nhưng Ninh Vũ Phi không muốn quá lộ liễu nên kiên trì tự lái về nhà.

Tới phủ bá tước, lên lầu, Ninh Vũ Phi ngã đầu liền ngủ.

Lúc tỉnh dậy là do máy truyền tin đánh thức.

Ninh Vũ Phi mệt muốn chết, nghe thấy tiếng chít chít tích tích chỉ hận không thể một tát đánh bay.

Nhưng hiển nhiên, vì thanh âm cài đặt đặc thù này dù cậu không trả lời cũng sẽ không biến mất.

“Lý Tiểu Lâm, cậu mà không có chuyện gì quan trọng thì tôi đạp chết cậu!!”

Lý Lâm không đoái hoài hỏi xem sao giữa trưa Ninh Vũ Phi lại áp suất thấp đến vậy, chỉ nhanh chóng nói: “Phi Phi, anh Phi, người anh em tốt của tôi, nhanh tới đây, móa nó, nhanh tới đây cứu tôi!

Tên nhóc Lý Lâm này miệng vô cùng tiện, nhưng vì sinh sớm hơn bảy ngày so với Ninh Vũ Phi nên từ trước tới nay toàn tự xưng là ‘anh’, nơi nào sẽ gọi Ninh Vũ Phi là ‘anh Phi’? Chỉ trừ khi lúc hắn có chuyện muốn cầu…

Ninh Vũ Phi giật mình một cái, thanh tỉnh lại, day day đầu hỏi: “Làm sao? Xảy ra chuyện gì à?”

Lý Lâm gào nhỏ: “Đến quảng trường Hưng Á, tôi chờ cậu, nhanh lên chút, trong vòng ba phút! Là chuyện liên quan đến tính mạng!”

Khóe môi Ninh Vũ Phi giật một cái, người sống một đời, bạn xấu một viên, rốt cuộc đây là chuyện tốt hay chuyện xấu? Thật không thể trả lời rõ.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cậu vẫn nhanh nhẹn mặc quần áo tử tế, chuẩn bị rời nhà.

Vừa hay cậu và thái tử điện hạ có hẹn ở quảng trường Hưng Á, đến sớm cũng tốt, tự cậu cũng muốn ngắm xem tên nhóc kia gặp phải chuyện liên quan đến tính mạng gì.

Vừa tới nơi, Lý Lâm đã phi thân tới, nắm lấy cánh tay Ninh Vũ Phi như ôm cọng cỏ cứu mạng, gấp gáp nói: “Người anh em, chỉ có cậu mới giúp được tôi, nhất định phải giúp tôi!”

Ninh Vũ Phi trừng hắn: “Rốt cuộc là sao? Nói tiếng người đi!”

Lý Lâm vội vã giải thích sơ qua tình huống.

Hắn vừa nói, ký ức trong đầu Ninh Vũ Phi cũng thức tỉnh, biết việc này… cũng nên đến giúp hắn.

Lý Lâm và Ninh Vũ Phi cùng thuộc tính, đều là 0, tính tình Ninh Vũ Phi thật ra có chút muộn tao, tuy lén lút quen với ba bạn trai boom hẹn giờ nhưng trong cuộc sống lại chưa từng yêu một người bình thường nào.

Nhưng Lý Lâm lại có một đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm.

Việc này Ninh Vũ Phi chỉ nghe qua, chưa từng tận mắt thấy. Qua miệng Lý Lâm nghe nội dung, cậu hoàn toàn không có nửa điểm hứng thú gặp tên tra công tra đến tận điểm kia!

Nghe Lý Lâm nói, khi hai người họ yêu nhau đều thề non hẹn biển, nhưng lúc chia tay chỉ một đống xổ là đệt đệt, tra công này vốn muốn đùa giỡn Lý Lâm, là loại hình tiện tay vớ tiện chân đạp.

Nghe nói gã không chỉ có một cô vợ chưa cưới, lại còn đứa nhỏ trong bụng, chỉ chờ sau khi kết hôn sinh con dưỡng cái đã đạt được một gia đình hoàn mỹ.

Lý Lâm là ai? Bất quả chỉ là một món đồ chơi thôi, còn là một tên ngu ngốc chỉ biết dán lấy, thậm chí là một đại thiếu gia ngớ ngẩn chỉ biết tiêu tiền.

Lúc đó Ninh Vũ Phi nghe được thì tức giận không nói lên lời, chỉ muốn đập cho một trận nên thân, nhưng Lý Lâm cũng thấy rất mất mặt, đánh sống đánh chết cũng không chịu nói tên tra công kia là thằng nào, Ninh Vũ Phi biết tính hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn xuống, chỉ là không ngờ hôm nay lại lộ diện.

Lý Lâm còn một người thẳng thắn, ở thời đại này đã không cần phải giấu giấu giếm giếm cái gì cả, Lỹ mẹ còn rất nhiệt tình tìm bầu bạn cho con, hỏi thăm không ít được đám kết thân tốt.

Lý Lâm phiền muộn, chịu không nổi nhiệt tình của lão mẹ, mười lần kết thân thì một lần đến, cũng coi như là đang vuốt lông mẫu thái hậu ở nhà.

Chỉ là vạn vạn không thể ngờ tới, chuyến kết thân này bất ngờ gặp lại tra nam!

Lý Lâm phẫn nộ tại chỗ không thể vạch trần, ai ngờ tra nam này còn mặt dày như vậy, còn tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng!

Lý Lâm giận phát điên, may mà tra nam không biết mình đến kết thân, nếu không không chừng còn muốn cười nhạo hắn.

Vì quá tức giận, Lý Lâm lấy ra đại sát chiêu, nói mình có bạn trai, cùng bạn trai tương thân tương ái, lúc này là đang chờ người yêu đến đón. Nói dối xong thì phải che lấp, Lý Lâm tìm bạn trai ở chỗ nào? Đương nhiên là chộp Ninh Vũ Phi đến là tráng binh.

Dù sao tướng mạo Ninh Vũ Phi cũng ổn, đến diễn kịch một phen cũng rất đáng tin.

Ninh Vũ Phi vừa nghe việc này, việc nghĩa chẳng từ, quyết đoán đáp ứng.

Làm huynh đệ thì giúp bạn đến quên mình còn được, diễn kịch thì đã tính là gì?

Hơn nữa cậu còn có tâm tư, có thể giúp Lý Lâm buông tra nam kia cũng là chuyện tốt, đời này thiếu gì tiểu công, hà tất phải treo trên một tra nam!

Hai người chạm trán, thoáng câu thông, Ninh Vũ Phi mới vừa chuẩn bị sẵn sàng, Lý Lâm đã nhỏ giọng nói: “Hắn đến, hắn đến đấy, cậu đừng quay đầu, hai chúng ta lập tức mở màn thôi!”

Ninh Vũ Phi trịnh trọng gật đầu, biểu thị không áp lực.

Kỹ năng diễn xuất của Lý Lâm lập tức tăng vọt: “Anh đừng tức giận mà! Thật sự em không muốn gặp tên đó đâu, chỉ là ngoài ý muốn, anh đừng giận có được không, em sớm đã không còn thích hắn ta, giờ em chỉ thích mình anh thôi!”

Ninh Vũ Phi vẻ mặt thương tâm gần chết nói: “Trùng hợp? Có thật là trùng hợp hay là không? Trong lòng em nếu không có thằng đó, sao em vừa liếc mắt đã thấy gã? Tôi biết em không quên được gã, vậy tôi đi, thành toàn cho hai người…”

Lý Lâm lập tức hoảng loạn: “Không! Không cần! Em không hề thích hắn ta! Đừng rời bỏ em, đừng, đừng mà, xin anh, đừng vì vậy mà rời bỏ em, hắn ta tính là thứ gì, lúc đó em chỉ đui mắt mới để ý tới hắn ta, hắn còn không sánh bằng một móng tay của anh! Em yêu anh, thật sự rất yêu anh, chỉ yêu mình anh thôi!”

Ninh Vũ Phi nghe được thì nổi da gà, nhưng vẫn phải chịu đựng: “A Lâm, tôi không biết làm sao mới tốt, tôi yêu em, trong trái tim tôi chỉ có em, ai cũng không chứa nổi, ngày ngày tôi nhớ, đêm đêm đều mong, chỉ cần có em ở bên, tôi đều có thể chịu đựng được, nhưng tôi sợ em không yêu tôi, thật sự tôi sợ bản thân mình tự đa tình…”

Lý Lâm cũng chịu không nổi mà run mấy cái, mọe nó, buồn nôn chết… Nhưng hiệu quả rất tốt, tra nam kia tưởng thật!

Lý Lâm đang muốn không ngừng cố gắng, lại bỗng nghe thấy tiếng lạch cạch phía sau, như thứ gì đó rơi xuống đất.

Ninh Vũ Phi ngẩn ra, ngẩng đầu, thấy một người đứng không xa, một thân quần áo thường nhạt màu, tuấn mỹ như kiêu dương.

Thái tử điện hạ!

Sao anh lại đến vào lúc này…

Tôi triệt để xxx mẹ nhà nó!!! Khẳng định là nghe được, a a a a, Ninh Vũ Phi sợ đến mức muốn quỳ!