Gửi lời tế đến vong linh các u hồn rằng :
Ô hô !
Vật có héo tươi tùy thời, song có khác chi nhau bởi đều làm tỏ chữ thời,
Người ta sống chết có mệnh, vậy nên thật đáng thương cho kẻ thác không phải mệnh.
Hỡi ôi lũ các ngươi :
Muôn dặm xa quê,
Năm phương khác tính.
Kẻ thì nghề tinh trí sáng bôn ba theo việc công thương,
Kẻ thì tốt giọng hay đàn náo nức theo nghề ca vịnh.
Có khi hành lữ rồi nghỉ ngơi, quán xá cốt chỉ tạm thời,
Có khi lao dịch mà lai vãng, đường xa dừng chân chốc lát.
Vô sự nhàn du, đâu có biết cài cửa hưởng vui,
Thái bình vịnh cảnh, chẳng hề mang giáo gươm tự vệ.
Nào ngờ Đa Giá Thượng lắm kẻ hung đồ,
Dám giữa buổi thái bình gây ra trọng án.
Cướp ở đường, gϊếŧ ở cửa, bạo tàn nào kém sài lang,
Ném xuống nước, vứt lên non, hung ác thực hơn hổ báo.
Thương kẻ hiền lành,
Xót người bất hạnh.
Cha mẹ anh em ngươi khổ ngóng, miên man trong mộng tưởng đến dung nhan,
Vợ chồng con cái ngươi mỏi trông, hoảng hốt trước đèn ngỡ là bóng ảnh.
Tích dấu tung chìm thật khôn lường,
Sao dời vật đổi đành hưu quạnh.
Tan tác tha hương quán khách, nào biết về đâu,
Thê hương đất lạnh hồn cô, ai người cầu đảo.
Hàm oan nào thuở tiêu ma,
Ôm hận khi nao cho hết.
Mừng nay :
Trên có thánh minh,
Ban ra nhân chính.
Khắp nơi nhật chiếu nguyệt soi, tấu đàn hặc vừa được vua xem,
Uy đức sấm vang chớp giật, lệnh tiễu trừ ban ngay lập tức.
Bọn ta :
Tâu xin ban mệnh khám tra,
Nhận lệnh thi hành chính sự.
Xét duyên do, tìm trốn tránh, lũ hung đồ trốn lẩn vào đâu,
Tóm lũ ẩn, truy bọn gian, bày đảng ác đừng hòng chạy thoát.
Vạch rõ tội trạng tham tàn,
Có đủ sự tình ngang ngạnh.
Nói đến ba trăm mười tám người bị hại, ai mà chẳng rơi lệ xót thương,
Kể về hai chục năm chứa chất ác gian, ai không muốn bêu đầu lũ ác.
Biểu tấu vừa đệ lên,
Đấng cao minh đã biết.
Theo pháp xử nghiêm diệt lũ ác, trừ bỏ bọn độc dữ gian hung,
Dùng lễ nghi tống táng thưởng khao, an ủi hồn nơi giá lạnh.
Lũ các ngươi hãy nên :
Giải bỏ oan khiên,
Trở về bản tính.
Về hâm về hưởng, cùng nhau đón nhận ơn vua,
Vừa hiểu vừa tin, cùng siêu thăng nơi tịnh cảnh.
Bữa nay thì :
Cỗ đã đặt bày,
Bảo nhau đến hưởng.
Ngắm di hài đã có mộ, cảm thông cỏ nội hoa đồng,
Tưởng xương trắng hề rơi, hận gửi sông dài núi thẳm.
Hỡi ôi thương thay,
Lũ người về hưởng.