Muốn Độc Chiếm Em Mãi Mãi

Chương 5: Chủ Tịch phỏng vấn sao?

Phùng Mạc dẫn Lâm Hiểu Di đến trước cửa phòng của Tử Đằng nhấc tay gõ cửa vài cái.

" Cốc cốc "

" Chủ tịch , là tôi quản lý Phùng đây! "

" Vào đi ! "

Phùng Mạc bước vào , Hiểu Di cũng rón rén theo sau.

" Thưa chủ tịch , đây là cô Lâm Hiểu Di , cô ấy đến để phỏng vấn , theo lời của anh tôi đã đưa cô ấy đến đây để anh phỏng vấn "

Phùng Mạc nhanh miệng nói một hơi , thì ra mọi chuyện đều nằm trong dự tính của Tử Đằng , anh biết cô sẽ đến công ty anh xin việc.

Nên đã nói nhân viên , nếu có người tên Lâm Hiểu Di muốn vào phỏng vấn thì đưa đến phòng của quản lý Phùng. Nghe Phùng Mạc nói xong, Hiểu Di bắt đầu hiểu ra , thì ra không phải ai vào cũng đều do chủ tịch phỏng vấn , nhưng sao , anh ta lại phải đích thân phỏng vấn mình?

Hiểu Di bắt đầu thấy rùng mình , khi nhìn thấy gương mặt tối sầm , ánh mắt sắt bén của Tử Đằng khi nhìn cô, cô bắt đầu cảm thấy có chuyện gì đó không ổn sắp xảy ra với mình.

" Được , anh có thể ra ngoài rồi " Dù nói chuyện với Phùng Mạc nhưng Tử Đằng vẫn chẳng thèm ngẩn đầu nhìn cô một cái , chỉ cúi đầu đọc hồ sơ.

Phùng Mạc vừa bước ra khỏi phòng , không khí im lặng đầy sát khí bao trùm cả căn phòng , Hiểu Di sợ nhất cảm giác im lặng thế này , cô bắt đầu mở miệng chào hỏi.

" Chào chủ tịch, tôi ....." Hiểu Di chưa kịp nói hết câu , thì Hàn Tử Đằng đã dơ tay lên như ra hiệu, hãy câm miệng lại ngay !

Hiểu Di vừa thấy liền im lặng, nhưng cô không thể chịu nổi cảm giác này ,hiện giờ điều cô muốn làm là đi ra khỏi căn phòng đầy sát khí này.

Tử Đằng đọc hồ sơ xong , ánh mắt lại càng sắt bén, anh cười nhếch miệng , đứng dậy tiếng lại gần Hiểu Di.

" Cô chính là con gái của Trương Cung? " Anh vừa nói , vừa tiến tới , Tử Đằng tiến Hiểu Di lại càng đi lùi về phía sau, cho đến khi lưng cô chạm phải vách tường.

" Phải...phải " Hiểu Di vì thấy anh càng ngày càng tiến gần lại cô, nên hơi lúng túng không biết làm gì , chỉ ngại ngùng quay mặt nhìn hướng khác , không muốn nhìn thẳng mắt anh.

" Cô ngại cái gì , không phải cả chuyện đó cũng làm với tôi rồi sao, bây giờ còn giả bộ ngây thơ, trong trắng với tôi, đúng là con gái của Trương Cung đều giả tạo ,đều dơ bẩn "

Hiểu Di vừa nghe anh nói xong, mở to đôi mắt nhìn anh , như đang tỏa thái độ tức giận , dù gì cũng là ba nuôi của cô , ông ấy cũng có công nuôi dưỡng cô, nên việc có người khác sỉ nhục đến ba mình , phận làm con tất nhiên đều thấy rất tức giận.

" Xin lỗi , anh muốn nói tôi sao cũng được nhưng không được nói ba tôi như vậy "

" Và tôi đến đây là để xin việc , chứ không phải để nghe anh sỉ nhục ba tôi , nếu anh không nhận tôi thì tôi xin được phép đi "

Hiểu Di nói xong quay mặt đi về hướng cửa, nhưng vừa quay mặt chưa kịp bước đi thì đã bị cánh tay của Tử Đằng chặn lại, cô đổi sang hướng còn lại cũng bị tai kia của anh chắn ngang , bây giờ Hiểu Di như một con thỏ bị nhốt trong l*иg.

" Cô không định trả nợ cho tôi sao? "

" Trả nợ ? , tôi nợ anh khi nào chứ ?"

Vừa nghe câu nói đó , ánh mắt Tử Đằng tối sầm lại , anh cười nhếch miệng, đặt tay nâng càm Hiểu Di nói.

" Ăn tôi xong rồi định bỏ trốn , cô nghĩ tôi ai mà muốn chơi thì chơi, không muốn thì bỏ , nếu cô không nhớ thì để tôi làm lại cho cô nhớ "

Hiểu Di nghe xong ,hốt hoảng cứ quơ quơ tay ,cố lấy sức đẩy anh ra.Tử Đằng thấy vậy , cười lạnh rồi quay mặt đi về phía bàn làm việc của mình.

" Cô nghĩ tôi có hứng thú với cô à ? Cô nhìn cô xem từ trên xuống dưới chẳng có gì nổi bật , nếu tôi mà để mắc tới cô thì tôi sẽ không phải là Hàn Tử Đằng "

" Còn nữa cô hãy bỏ ngay ý định tiếp cận tôi vì tôi sẽ không bao giờ để mắt tới cô , còn chuyện xin việc thì tạm thời tôi sẽ nhận cô , nhưng cô đừng có vui mừng quá sớm, cô sẽ phải trải qua một tháng thử việc , nếu sau một tháng cô có biểu hiện tốt , tôi sẽ miễn cưỡng nhận cô làm nhân viên chính thức của công ty "

" Chỉ...chỉ vậy thôi sao? "

Hiểu Di khá ngạc nhiên , tại sao không phỏng vấn cô bất cứ cái gì liên quan đến chuyên ngành của công ty, mà chỉ hỏi cô khẳng định cô chính là con gái của Trương Cung , sao đó là cho cô thử việc , chẳng lẽ có kế hoạch gì sau đó.

" Cô còn đứng ngẩn người ra làm gì , ngày mai hãy đến làm việc , còn bây giờ thì cút ra khỏi văn phòng của tôi , tôi không muốn một giây một phút nào nhìn thấy cô "

Tử Đằng khi thấy cô bước ra khỏi văn phòng của mình anh cười lạnh nghĩ.

" Cô ta đúng là con gái của Trương Cung , nếu đã như vậy thì đừng trách tôi quá đáng , mà hãy trách ba cô đã gây ra chuyện gì cho ba tôi , khiến mẹ tôi phải đau lòng đến ngã bệnh đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại , nếu món nợ này, đã không tính được với Trương Cung thì tôi sẽ tính sổ với con gái cưng của ông ta vậy "