Ngày thứ hai, Chung Hạo mang theo một cậu nhóc đã cải trang thành "phụ nữ có thai" ra cửa.
Hề Điền mặc váy, đội thêm tóc giả, trời hơi lạnh nên cậu khoác thêm khăn lụa mỏng, nhìn qua giống hệt một bà mẹ trẻ xinh đẹp. Đây là lần đầu cậu mặc thế này ra ngoài. Trước khi đi còn đứng trước gương sửa sang nửa ngày, lo sợ bất an, lúc ở trên xe còn không ngừng lẩm bẩm: "Tiên sinh tôi sẽ không bị phát hiện chứ?! Nếu thế nhất định sẽ bị mắng là tên biếи ŧɦái!"
"Tôi bảo vệ cậu."
"Thế nhưng..."
"Không tin tôi?"
Trước nay tiên sinh mà nói thì tuyệt đối có thể tin, Hề Điền ngậm miệng, dụi dụi mắt, cuối cùng mạnh mẽ gật đầu.
Lái xe một lúc là đến nơi, thật ra thì cậu cũng không cần bận tâm nhiều như vậy.
Trẻ nhỏ luôn không kiên định chút nào, đặc biệt là khi đã buồn chán quá lâu, nên khi vừa đến nơi cậu liền cảm thấy mùi xe ô tô trước kia không thích nay cũng thấy thân thương khác thường. Không đợi Chung Hạo đi đỗ xe xong, Hề Điền đã hào hứng tới một bên, nhìn sạp hàng bán đồ chơi thổi bằng đường đến mức hai mắt tỏa sáng. (Có ai nhớ Đại Bảo không