Vân Nê

Chương 1: “Nam sinh ngồi ở kia với gương mặt đẹp trai, nhưng vẻ mặt lại lạnh nhạt”

Edit: An Tĩnh

Đêm khuya, một tiệm net trên phố vẫn sáng đèn. Bên trong tiệm, một nam sinh gõ bàn phím phát ra tiếng cạch cạch, đôi khi còn có những tiếng mắng chửi tục tĩu.

Máy điều hòa trong góc liên tục phả ra hơi lạnh hòa cùng mùi thuốc lá nồng nặc và mùi tanh của mồ hôi, khiến cho mùi trong phòng trở nên rất khó nói.

Vân Nê đã sớm quen với điều này.

Đây là tuần cuối cùng cô làm thêm ở tiệm net này. Tháng sau Tam Trung khai giảng, chương trình học của lớp mười hai rất căng thẳng nên sẽ ít có thời gian, cô chắc chắn không làm công việc ở đây được.

Vân Nê mở diễn đàn làm thêm, sửa chú thích của mình từ có việc làm sang thất nghiệp, thuận tiện xem lại những tin tức làm thêm gần đây.

Có một quán BBQ ở gần Tam Trung tuyển nhân viên là việc theo giờ, thời gian từ 11 giờ rưỡi tối đến 1 giờ rưỡi sáng, hai mươi đồng cho một giờ làm.

Cô thêm Wechat của đối phương.

Trong lúc chờ thông báo được chấp nhận, Vân Nề liếc nhìn thời gian ở góc phải bên dưới màn hình máy tính, đã qua một giờ rồi, chỉ còn sáu giờ nữa là có thể tan làm.

Cô thở dài một hơi.

Sau nửa đêm, tiếng động trong quán net dần nhỏ xuống, đồng nghiệp Chu Hành trực đêm cùng cô đứng dậy vươn vai, “Tôi đi ra ngoài hít không khí chút, cậu canh chừng nhé.”

Vân Nề đang bàn bạc chuyện công việc với ông chủ quán BBQ, không ngẩng đầu lên đáp: “Tôi biết rồi.”

Chu Hành đi ra ngoài hít không khí hơi lâu, đã qua mười phút rồi còn chưa về. Có nam sinh đến mua mì ly, Vân Nê ghi sổ xong thì hỏi: “Máy số mấy, lát nữa tôi mang qua cho.”

“Số sáu, cảm ơn nhé.”

“Ừm.”

Vân Nê lấy hai ly mì từ kệ hàng sau đó mở ra cho nước nóng vào, bưng một ly bằng cả hai tay đến đó, “Xin chào, đây là mì của cậu.”

“Để ở đây là được rồi.” Nam sinh không rời mắt khỏi màn hình, “Phiền cậu lát nữa đưa thêm một ly đến máy số bảy, ghi sổ nhé, sau khi chơi xong sẽ tính tiền, cảm ơn.”

“Không có gì.”

Vân Nề lại quay về nấu một ly mì nữa.

Bàn số bảy cũng là một nam sinh, tóc nhuộm màu bạch kim, mặc một chiếc áo phông họa tiết đầu lâu khoa trương. Trên mặt anh ta toàn là dầu bài tiết do thức đêm, ánh sáng xanh từ màn hình phản chiếu đến trông càng bóng bẩy hơn.

Vân Nê phớt lờ ánh mắt quan sát từ trên xuống dưới của anh ta. Sau khi đặt ly mì xuống thì cô định đi nhưng đột nhiên nam sinh lại đưa tay nắm lấy cổ tay cô.

Cô sợ hết hồn, chợt hất tay nam sinh đó ra, lui về phía sau một khoảng cách an toàn rồi mới nói với vẻ mặt nghiêm túc, “Anh làm gì vậy?”

Ngô Phi cười hì hì, hai tay gối sau ót, “Anh thì có thể làm gì, anh chỉ muốn nhờ cưng lấy giúp anh thêm chai nước thôi mà, có phải người đẹp suy nghĩ quá nhiều rồi không?”

Vân Nê không muốn gây chuyện nên nén giọng nói xin lỗi. Ai ngờ nam sinh lại được voi đòi tiên, nói vừa rồi cô hất tay ra khiến cánh tay anh ta bị đau.

“Bây giờ cứ gõ bàn phím là cổ tay anh đau, cưng nói xem phải làm sao bây giờ?” Ngô Phi cười càng lưu manh hơn, ngôn ngữ cũng trở nên đểu cáng, “Hay là cưng đến đây xoa xoa cho anh đi, thấy sao?”

Vân Nê không muốn tranh chấp với anh ta, bỏ đi với khuôn mặt lạnh lùng.

Những lời lẽ bẩn thỉu của Ngô Phi và đám bạn không ngừng vang lên ở sau lưng, “Giả vờ cái gì chứ, mặc như vậy không phải là để cho người khác nhìn sao?”

“Đừng nói thật sự xem mình là nữ thần đấy nhé.”

“Những cô gái làm việc ở đây vào ban đêm có mấy ai sạch sẽ chứ, nói không chừng đã sớm ngủ với người ta rồi ấy, giả vờ lập đền thờ trinh tiết làm gì.”

….

Một giây kế tiếp.

Những lời khó nghe đó bị một tiếng kêu đầy tức giận cắt ngang. Đầu Ngô Phi đầy nước súp của mì, nóng nảy hét lớn: “Con mẹ nó, mày điên à! Con điếm khốn nạn!”

Vân Nê giải tỏa toàn bộ cơn giận, dứt khoát biến tình hình vò đã mẻ lại thêm sứt, vung tay cho anh ta một cái tát, lạnh lùng nói: “Miệng anh thối như vậy, không chán ghét bản thân sao?”

“Con bà nó, mẹ mày!” Ngô Phi thẹn quá hóa giận, giả vờ giơ tay định đánh người. Chu Hành nghe tiếng nên vội vàng chạy đến cản lại.

“Sao đây? Muốn đánh nhau à?” Chu Hành là học sinh thể dục, dáng cao chân dài, mặc chiếc áo ba lỗ để lộ cơ bắp cuồn cuộn.

Nhưng Ngô Phi cũng không phải tên ăn chay, ỷ vào người đông thế mạnh, nhất quyết biến cục diện thành trận chiến.

Tình cảnh hỗn loạn ồn ào, người can ngăn thì can ngăn, người báo cảnh sát lại báo cảnh sát. Vân Nê được bảo vệ sau lưng Chu Hành, đầu óc cô giờ đây ù ù trống rỗng.

Đồn công an gần đó nhận được tin báo rất nhanh, vì chỉ cách một con phố nên đội cảnh sát mới sáng lập hồi tháng tám đã đến đây với tốc độ nhanh nhất.

Những người đang đánh nhau bị cảnh sát nhân dân xông vào đột ngột ngăn lại. Tất cả mọi người có mặt tại đó đều bị giữ lại, ngoại trừ người báo cảnh sát và người trong cuộc thì những người còn lại đều sẽ được thẩm tra, nếu không có vấn đề gì thì có thể đi.

Đến khi tra hỏi xong, những người liên quan đến chuyện này bị đưa về đồn công an tiến hành thẩm vấn.

Vân Nê và Chu Hành ngồi trong xe cảnh sát, ánh đèn neon của xe nhấp nháy. Cô sờ vết thương chẳng biết bị quẹt phải từ lúc nào trên mu bàn tay mình, thấp giọng nói xin lỗi với Chu Hành, “Xin lỗi nhiều nhé, tôi làm liên lụy cậu rồi.”

“Nói cái gì vậy, không phải chỉ là mấy cú đấm thôi sao, không phải chuyện lớn gì cả. Hơn nữa những người kia cũng đáng đánh mà.” Chu Hành không để ý nhiều, “Cậu đừng bận tâm quá, ngày mai tôi sẽ giải thích với cậu tôi về chuyện trong tiệm.”

Ông chủ của tiệm net Dịch Long là cậu của Chu Hành. Cậu ta chỉ đến đây chơi dịp nghỉ hè, thuận tiện trông tiệm giúp cậu mình để kiếm thêm chút thu nhập thôi.

Ai ngờ lại gặp phải chuyện như vậy chứ.

Cậu ta càng thowd ơ thì cảm giác áy náy trong lòng Vân Nê càng nặng hơn. L*иg ngực như bị một cục đá lớn đè lên vậy, nặng nề khiến người ta không thở nổi.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Gần đến tờ mờ sáng, bầu trời đêm được phủ một lớp sương mù, ánh đèn xe cảnh sát nhấp nháy xen lẫn ánh sáng màu vàng sẫm ở lối vào tiệm net, một ngày mới âm trầm mơ màng.

….

Lúc đến đồn cảnh sát, đám người bị tách ra. Sau đó cảnh sát tiến hành tra hỏi từng người, chuyện đã xảy được ra làm sáng tỏ, nhưng hai bên đều cho là mình đúng, cộng thêm nơi xảy ra chuyện là góc chết của camera nên ai đúng ai sai thì không thể nói ngay được.

Ngô Phi kêu la rằng mình không làm gì cả, chỉ vì bị hiểu lầm nên trong lòng tức giận mới nói khó nghe, ai ngờ đâu các cô lại động thủ.

Anh ta chỉ dấu bàn tay trên mặt mình, “Mọi người nhìn chút đi, đến giờ cái tát này vẫn còn đau đấy.”

Vân Nê lạnh lùng nói: “Là do anh đáng bị đánh.”

Ngô Phi chẳng hề sợ hãi, mở miệng đã mắng: “Mẹ mày, mày nói ai đáng bị đánh, tao thấy người đáng bị đánh nhất chính là mày đấy! Con điếm!”

Chu Hành vốn không có ý định nói chuyện, nhưng nghe câu này thì chợt đứng lên, “Con mẹ nó, mày thử mắng một câu nữa xem hôm nay ông đây có đánh chết mày không.”

Ngô Phi la lối khóc lóc, “Đến đây, đến đây, mày có bản lĩnh thì gϊếŧ chết tao đi.”

Lão Tiền, một cảnh sát mặc đồ thường bên cạnh mượn cơ hội giáo dục, chợt vỗ bàn một cái và lạnh lùng nói: “Ngồi xuống hết cho tôi! Xem nơi này là đâu thế hả!? Muốn đánh thì đánh à, tôi thấy là các cậu ăn no rửng mỡ, mới bao nhiêu tuổi, ngày nào cũng treo đánh đánh đấm đấm ở mép miệng! Ngồi đàng hoàng lại cho tôi ——!”

Ngô Phi và Chu Hành cùng mắng đối phương một tiếng fuck, sau đó mới dừng lại.

Lão Tiền thấy mấy người ghi chép xong, trầm mặc trong chốc lát, ngay tiếp đó ông chỉ đến vị trí một góc, nói: “Lý Thanh Đàm, cậu nói xem lúc đó đã xảy ra chuyện gì.”

Vân Nê nhìn sang theo hướng lão Tiền chỉ.

Đó là vị trí gần cửa sổ ở góc tường nhất trong phòng làm việc. Nam sinh ngồi ngay ngắn ở kia với gương mặt đẹp trai, nhưng vẻ mặt lại rất lạnh nhạt.

Vân Nê không có ấn tượng gì với cậu ta, cũng không nhớ cậu ta là nhân vật có vai trò gì trong lúc xảy ra vụ đánh nhau.

Chỉ là sau khi nghe lão Tiền kêu Lý Thanh Đàm, Ngô Phi đã thở phào nhẹ nhõm rất rõ ràng, hình như anh ta cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng.

Vân Nê có hơi khẩn trương, không biết nam sinh trước mắt sẽ miêu tả những chuyện xảy ra như thế nào.

Là đổi trắng thay đen? Hay thực sự cầu thị?

Cô chẳng biết gì cả.

Cô và tất cả mọi người có mặt tại đó đều nhìn cậu không chớp mắt.

Thật ra thì Lý Thanh Đàm không liên quan gì đến chuyện này, cũng không tính là quen biết gì với Ngô Phi. Lúc bị gọi tên cậu cũng không khẩn trương, từng câu từng chữ được nói ra với giọng rất thong thả, không chênh lệch bao nhiêu với nội dung ghi chép của Vân Nê.

Trong lời lẽ ngôn từ không hề có ý thiên vị Ngô Phi, thậm chí còn mang hơi hướng ám chỉ cậu ta. Ngô Phi nghe vậy thì hơi gấp gáp, “Lý Thanh Đàm, mày đừng nói bậy.”

Lý Thanh Đàm nhìn anh ta, “Tôi không nói bậy, không phải anh là người rõ ràng nhất sao?”

Ngô Phi: “….”

Lão Tiền đánh trống lảng hỏi: “Cậu nói cậu mới quen Ngô Phi tối nay, có ai có thể làm chứng không??”

Lý Thanh Đàm còn chưa mở miệng thì Tống Nghiêu ngồi bên cạnh đã vội vàng nói trước: “Tôi! Tôi có thể làm chứng, tối nay anh Thanh Đàm mới quen Ngô Phi, là tôi giới thiệu. Hơn nữa đúng là Ngô Phi đã trêu chọc người ta trước, anh ta nói rất nhiều câu khó nghe.”

Việc đã đến nước này, toàn bộ ngọn nguồn đã rất rõ ràng. Giọng nói của Vân Nê cũng bình thường lại, tấm lưng căng cứng cũng thả lỏng ra.

Trong giây phút rời mắt đi, nam sinh thoáng ngước mắt nhìn về chỗ cô. Vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, rồi sau đó lướt qua nhẹ nhàng, hệt như chỉ tùy ý liếc một cái, không quan tâm gì cả.

Vân Nê cũng không quá để ý đến những việc này, quay đầu thì nghe thấy Lão Tiền kêu Chu Hành gọi điện thoại cho người nhà.

Hơn mười phút sau, cậu của Chu Hành là Dương Dịch Long nhận được tin tức nên đã lập tức chạy đến đồn công an, nộp tiền phạt thay hai người và liên tục đảm bảo sẽ không tái phạm nữa.

“Thôi bỏ đi, hai đứa nó cũng không làm sai.” Lão Tiền và Dương Dịch Long có quen biết nhau nên không nói gì thêm nữa.

Vân Nê và Chu Hành nói cảm ơn với lão Tiền.

Lão Tiền nói: “Người trẻ tuổi ấy, sau này gặp chuyện ở ngoài thì đừng kích động như vậy. Dùng nắm đấm không thể giải quyết bất cứ chuyện gì được cả.”

Ông lại nhìn Vân Nê, “Con gái con lứa cũng vậy, nếu biết nơi đó nhiều người tốt xấu lẫn lộn thì ăn mặc phải ý tứ một chút. Còn nữa, sau này không được mặc như vậy đến những nơi đó vào lúc tối muộn nhé, giảm bớt những phiền toái không cần thiết.”

Lời nói này như một sự an ủi có gai vậy, không sưởi ấm lòng người mà chỉ khiến trái tim người ta nguội lạnh.

Mí mắt Vân Nê giật giật, cổ họng như bị nhét một cây bông vải, lâu sau mới tìm thấy giọng nói của mình, “Cháu biết rồi, cảm ơn chú.”

“Được rồi, tất cả về đi.” Lão Tiền không ra bên ngoài để tiễn mà lấy thẻ căn cước của Lý Thanh Đàm và Tống Nghiêu, “Hai đứa gọi điện thoại cho nhà —–“

“Nhưng cháu muốn hỏi chút ạ.” Đột nhiên một giọng nói vang lên ở sau lưng cắt ngang lời của ông.

Lão Tiền quay đầu nhìn nữ sinh.

Ánh đèn chân không trong phòng làm việc sáng chói mắt. Dáng vẻ nữ sinh siết chặt tay, hốc mắt ửng đỏ lộ rõ ra trước mắt mọi người.

Lý Thanh Đàm cũng ngẩng đầu nhìn qua.

Nữ sinh đứng ở cửa, vóc dáng không thấp, mặc áo phông trắng đơn giản sạch sẽ và quần short cao bồi màu lam. Thân hình gầy nhỏ thẳng tắp, vẻ mặt là sự tức giận đầy sinh động.

“Cháu mặc như vậy thì là dạng người đó sao?” Vân Nê nhìn lão Tiền, “Chẳng lẽ mặc như vậy thì bị người khác bắt nạt và nhục mạ là đáng đời sao?”