Chương 46: Nghẹt rồi anh thông khí cho Dương Dương
Thế là đã qua cửa ải cuối năm, rất nhiều người bắt đầu chuẩn bị cho lễ mừng năm mới, Tần Hiện nói rằng anh muốn dẫn cậu về nhà ăn tết với anh. Ngay ngày cậu vừa quyết định có đi hay không thì nhận được tin nhắn của Nghiêm Bác Sâm, ông thận trọng hỏi cậu có muốn ăn cơm tất niên cùng ông hay không. Khâu Dương không biết nên đi đâu, cậu do dự có nên nói với Tần Hiện để anh quyết định giùm không.
Trời ngày càng trở lạnh, những cơn mưa ướŧ áŧ lạnh giá cứ kéo dài mãi, làm người ta chẳng có chút tinh thần.
Đã nửa tháng thầy không liên lạc với Khâu Dương, Vệ Hạo tìm cậu, hỏi cậu có liên hệ được với Lâm Gia Hứa không.
Áo khoác của Vệ Hạo bị dính mưa, Khâu Dương mời hắn vào nhà, múc một chén canh gừng mới nấu cho hắn uống đỡ lạnh.
“Anh —-” – Vệ Hạo bị nổi nhọt bên khóe miệng, là do thức đêm mà ra. Hắn muốn nói việc tìm kiếm Lâm Gia Hứa ngay, nhưng thấy cậu bưng chén canh tới cũng không nỡ từ chối tấm lòng này.
Khâu Dương bị cảm đã mấy ngày, uống nhiều nước ấm mà không khá hơn, hôm nay cậu mới mua thử chút gừng về nấu nước. Vệ Hạo đang vội tìm người, hắn nuốt hết chén canh gừng nóng hổi vào bụng, vừa hít hà vừa giục Khâu Dương gọi điện cho Lâm Gia Hứa.
“Không biết có phải cậu ấy kéo anh vào danh sách đen hay không” – Vệ Hạo khổ tâm tự giễu – “Anh lấy số khác gọi cậu ấy, nhưng không ai bắt máy”.
“Anh với thầy đã xảy ra chuyện gì?” – Khâu Dương cảm nhận được thầy mình và Vệ Hạo có gì đó rất kì lạ – “Tại sao thầy em lại trốn tránh anh?”.
Khâu Dương rất che chở cho thầy mình, do vậy cậu không gọi liền, cậu lo thầy bị hắn ăn hϊếp, tuy Vệ Hạo đối xử với cậu không tồi nhưng cậu chỉ nghe lời Tần Hiện thôi, những việc khác cũng có chủ kiến đấy.
Vệ Hạo bực bội vò đầu: “Em trai tốt, em gọi cho thầy em liền đi mà”.
Vệ Hạo đã điều tra về bối cảnh của Lâm Gia Hứa, mấy hôm trước hắn đi máy bay tới đó rồi ngồi xe ba bánh để tìm Lâm Gia Hứa, kết quả là anh và người ông sống nương tựa nhau đã chuyển đi rồi.
Vùng đó nhỏ bé, tình hình giao thông và công nghệ thông tin không phát triển, hắn hỏi mấy nhà trong thôn, mọi người chỉ biết họ chuyển đi nhưng không biết cụ thể là đi đâu, láng giềng chẳng nghe tin gì, chỉ biết họ đi để trốn bọn đòi nợ.
Ba của Lâm Gia Hứa ham thói cờ bạc, nợ chồng chất không trả nổi thì chạy trốn mất dạng, bỏ lại cha già và con trai. Nhiều năm qua chủ nợ luôn tìm Lâm Gia Hứa đòi tiền, vẫn còn người ông sống trong thôn nên chẳng sợ Lâm Gia Hứa bỏ chạy, trừ khi anh không cần ông mình nữa.
Lần này Lâm Gia Hứa về quê, Vệ Hạo có nói nếu anh cần giúp đỡ gì thì cứ gọi hắn, tới nay không thấy tin tức gì. Vệ Hạo đoán anh đã gặp chuyện, hồi trước hắn đồng ý sẽ không điều tra tư liệu của anh, nhưng giờ phải nuốt lời thôi.
“Thứ đó mà cha gì, là quỷ hút máu thì có. Lúc ở thì liên lụy cả nhà, chạy rồi cũng vứt nợ cho con nhỏ cha già gánh”.
Cũng do vậy, Lâm Gia Hứa dù là sinh viên trường đại học nổi tiếng, nhưng có thời gian lại không đọc sách, tham gia hoạt động xã hội hay giao lưu bạn bè mà phân thân đi làm thêm đủ chỗ. Dường như anh chẳng thiết sống nữa, ở đâu kiếm được nhiều tiền thì xin làm chỗ đó, nhiều lần xém đẩy mình vào cảnh hiểm nguy.
Vệ Hạo sợ Khâu Dương không tin bèn nói: “Hồi cậu ấy mới tới club, anh thấy cậu ấy đi đưa rượu, trông có vẻ không tệ, thật lòng anh cũng có ý muốn tóm vào tay”.
Khâu Dương liếc hắn tỏ vẻ không đồng tình, Vệ Hạo ngượng ngùng sờ chóp mũi: “Có điều hồi ấy anh còn chạy theo một minh tinh, không làm gì cậu ấy. Cũng từ khi đó, có lẽ là duyên phận đẩy đưa, anh luôn gặp cậu ấy ở club, một lần xảy ra chuyện trong phòng bao, có tên khách bỏ thuốc cậu ấy, cậu ấy xin anh giúp đỡ, thế là anh dẫn cậu ấy đi”.
Không khí tĩnh mịch, Khâu Dương đau buồn bấm gọi Lâm Gia Hứa, lần thứ nhất tự động ngắt máy, Vệ Hạo vội hỏi tình hình, cậu lắc đầu, tiếp tục gọi lần hai.
Không ngờ lần này điện thoại được kết nối rất nhanh. Khâu Dương nghe hơi thở của Lâm Gia Hứa bên kia khá nặng nề, còn có tiếng gió thổi vù vù, nghe như bên đó đang có mưa.
“Thầy —-” – Khâu Dương gấp gáp hỏi – “Thầy có khỏe không?”.
Lâm Gia Hứa thở dài: “Dương Dương, có lẽ thầy phải nhờ em giúp một việc”.
Giọng nói có sự bất đắc dĩ, sự mệt mỏi do bị thực tại bức bách, cách một đường dây, Khâu Dương cảm nhận được cả tinh thần lẫn thể xác của Lâm Gia Hứa đang chịu đả kích, thầy của cậu có lẽ đã quá mệt mỏi rồi.
Cậu im lặng nghe thầy khẽ khàng nói chuyện, Vệ Hạo ngồi cạnh vò đầu bứt tai, muốn cướp điện thoại lại không dám.
Khâu Dương vừa ngắt máy, Vệ Hạo lập tức hỏi Lâm Gia Hứa nói gì, Khâu Dương nhíu mày, lắc đầu nói: “Tạm thời không nói cho anh được”.
“Em trai!”.
Khâu Dương đáp lại chắc nịch: “Lời cuối cùng thầy đặc biệt dặn em không được nói cho anh”.
Vệ Hạo trừng mắt: “Vậy lỡ cậu ấy gặp chuyện không may thì sao?”.
Khâu Dương chỉ lắc đầu: “Thật sự không thể nói” – Mặc dù cậu rất sốt ruột, nhưng cậu đã đồng ý với thầy thì sẽ thực hiện.
Cậu chạy vào phòng ngủ, thấy Vệ Hạo đuổi theo bèn đóng cửa trước khi hắn vào, cậu chạy lại ngăn tủ lấy ống tiết kiệm, số tiền trong này vẫn chưa đủ.
Cậu nhắn tin cho Tần Hiện, nói sơ qua về tình hình của Lâm Gia Hứa, Tần Hiện nhanh chóng liên lạc lại, nói đã bảo người chuyển tiền vào tài khoản của Lâm Gia Hứa.
Tiền nợ cộng dồn lãi tổng cộng là 500 nghìn. Số tiền này hẳn chỉ là khoản chi tiêu bình thường với những người như Tần Hiện, nhưng với Lâm Gia Hứa, đó là số tiền dù liều mạng làm lụng cũng khó mà kiếm được, còn với Khâu Dương từng chỉ biết nhặt ve chai thì khoản ấy đúng là con số thiên văn.
Cậu áy náy đến cực độ, một mặt cậu muốn giúp đỡ Lâm Gia Hứa, một mặt lại tự trách vì rước thêm phiền phức cho Tần Hiện.
“Dương Dương” -Tần Hiện có thể đoán được cậu đang nghĩ gì trong đầu – “Số tiền ấy không phải là cho không, sau này thầy Tiểu Lâm sẽ trả lại anh”.
“Dạ…”.
“Ngoan, đừng suy nghĩ lung tung…”.
Khâu Dương đáp vâng ạ, ngay lúc này, cậu vô cùng mong muốn đến trước mặt Tần Hiện và ôm anh. Tần Hiện tốt với cậu quá, thành ra cũng tin tưởng thầy cậu vô điều kiện.
Vệ Hạo vẫn chưa đi mà đứng ngoài phòng khách, muốn nói lại thôi.
Khâu Dương nhìn hắn, nói: “Chuyện của thầy đã được giải quyết rồi ạ, với lại…” – Cậu dừng lại – “Anh đừng trách em không nói cho anh, em phải nghe lời thầy”.
Vệ Hạo nhếch miệng cười: “Anh đây là gặp báo ứng thôi, may mà cậu ấy gặp được em, ngay lúc mấu chốt còn nguyện lòng bày tỏ với em” – Trong nụ cười có bao nhiêu đắng cay – “Dù thế nào anh cũng thấy mình thật thất bại”.
“…” – Khâu Dương không nói gì, cũng không dám hỏi. Cậu cách đây chưa được bao lâu Vệ Hạo còn theo đuổi một ngôi sao đến mức đoạn tuyệt với người nhà, thoắt cái đã bày tỏ tình cảm với thầy cậu, cậu nửa tin nửa ngờ. Tần Hiện có nói cậu biết hồi trước Vệ Hạo trăng hoa tới mức nào, cậu sợ thầy bị hắn lừa lắm.
Tiễn Vệ Hạo đi, trời mùa đông mưa dầm không dứt, lạnh đến tận xương. Cậu giữ chiếc khăn đang choàng trên cổ, không lên lầu mà ra ven đường bắt xe, cậu đến công ty của Tần Hiện nhưng không báo trước.
Khâu Dương tới đây mấy lần với Tần Hiện, vì vậy nếu không có gì đặc biệt thì không có ai ngăn cậu lại. Chốc lát cậu đã tới ngoài phòng làm việc của Tần Hiện, chị thư kí xinh đẹp đang pha cà phê, Khâu Dương qua hỏi cô thì cô chỉ vào văn phòng: “Tần tổng đang làm việc, chị pha cà phê cho anh ấy”.
Khâu Dương mượn hoa dâng Phật, cầm ly cà phê rồi gõ cửa vào phòng. Mới đầu Tần Hiện không phát hiện, cậu vẫn thản nhiên, vài giây sau Tần Hiện đột nhiên ngẩng đầu, đôi mày hơi nhíu, ánh mắt có ý cười, anh vòng tay qua eo Khâu Dương, kéo cậu ngồi lên đùi.
Văn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lật tài liệu thi thoảng vang lên, Tần Hiện ký tên lên văn kiện rồi hỏi: “Nhớ anh hả?”.
Khâu Dương chắc chắn Tần Hiện đã kí xong rồi mới vòng tay qua cổ anh, áp sát lại, ừm một tiếng bằng giọng mũi.
“Vẫn còn cảm” – Tần Hiện sờ mũi Khâu Dương – “Giọng cũng khác rồi, uống thuốc chưa?”.
Khâu Dương nhăn mũi: “Em tự mua gừng về nấu nước”.
Dạo này cậu xem tin tức trên mạng hơi nhiều, cũng có chút mê tín, cậu không muốn uống thuốc vì cái bệnh cảm cỏn con, không chỉ phí tiền thuốc mà còn sợ uống nhiều làm giảm sức đề kháng.
“Mũi nghẹt đến thế còn không nghe lời” – Tần Hiện bày vẻ mặt nghiêm nghị, Khâu Dương rất kiên trì với ý định tạm thời không uống thuốc, còn nói giờ mà uống thuốc, mấy hôm nữa trời lạnh hơn, năm ba bữa lại cảm lạnh, uống thuốc tiếp thì đã hết tác dụng rồi.
“Ngụy biện cho lắm, học ở đâu mà biết nói xạo thế này” – Tần Hiện dở khóc dở cười, anh đau lòng vì Khâu Dương bị nghẹt mũi, nghe giọng mềm nhũn, có vẻ buồn buồn, thật đáng thương… Kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn bắt nạt cậu trong lòng anh.
Khâu Dương rất kiên định với suy nghĩ của mình, sau đó lại cảm ơn anh đã giúp đỡ Lâm Gia Hứa.
Cậu rất để bụng chuyện ấy, Tần Hiện đành phải dời sự chú ý của Khâu Dương đi, vừa lúc anh đã xử lí xong văn kiện được đưa lên, bàn tay sau ót Khâu Dương hơi dùng sức, đẩy cậu lại gần anh.
Khâu Dương thoáng ngừng thở, nghẹt mũi do cảm mạo khiến hơi thở không được đều đặn.
Tần Hiện bật cười: “Bị nghẹt khó chịu lắm không?”.
Khâu Dương hít một hơi thật mạnh, nói cũng có chút.
“Anh trai giúp em thông mũi cho”.
“A?” – Khâu Dương a một tiếng, miệng hé ra cho Tần Hiện thừa cơ xông vào, anh hơi nâng cằm cậu lên, đưa lưỡi vào đi vòng quanh, mυ'ŧ mát.
Một nụ hôn lưỡi kéo dài, Khâu Dương không thể thở bằng miệng, đành phải hô hấp bằng mũi, cánh mũi mấp máy với tần suất nhanh hơn.
“Dương Dương giỏi, há miệng lớn chút nữa, nhé?”.
Giọng nói thâm trầm dụ dỗ cậu mở lớn miệng ra, lưỡ cậu bị mυ'ŧ đến tê rần, Khâu Dương muốn đẩy nó ra, nhưng đầu lưỡi không thuộc về cậu lại quấn mạnh hơn, mãnh liệt cướp đoạt không khí trong phổi.
Tần Hiện như chiếc máy dưỡng khí của Khâu Dương, mũi cậu bị nghẹt không hít thở kịp, nguồn cung cấp không khí duy nhất là từ miệng anh. Cậu cố gắng lấy không khí cho mình từ khoang miệng của anh, tia nước theo ra cũng bị cậu cuốn xuống cổ họng, lưỡi động đậy tạo nên tiếng nước vang giòn đập vào màng nhĩ, vang cùng lúc với nhịp tim rộn rã.
Tay của người đàn ông cũng không đứng đắn, Tần Hiện luôn ở tư thế xâm lược Khâu Dương, chỉ trừ phòng tuyến cuối cùng. Hễ ở nơi riêng tư chỉ có hai người, anh luôn khiến Khâu Dương khó lòng tự kiếm chế được.
Ngón tay có nốt chai sần châm lửa khắp nơi, Khâu Dương rỉ ra những con chữ đứt quãng: “Đủ rồi, đủ rồi…”.
Tần Hiện bóp mũi cậu, Khâu Dương hít một hơi bằng miệng, Tần Hiện phát ra tiếng cười hài lòng rồi mới thả tay, cho cậu tiếp tục thở bằng mũi.
Mười phút, anh khiến Khâu Dương hít thở không thông suốt mười phút, mà với Tần Hiện thì nó vẫn nằm ở giai đoạn mới lướt qua đã dừng lại, thời gian quá ngắn để làm anh thỏa mãn.
Tần Hiện liếʍ đôi môi ướŧ áŧ của cậu với vẻ lưu luyến.
“Anh Hiện…” – Ánh mắt Khâu Dương mơ màng, mới nãy lúc bị anh bịt mũi, cậu cực kì khó chịu, uất ức lắm, nghe giọng toàn là chỉ trích anh – “Em thở bằng mũi được rồi”.
Tần Hiện chờ cậu nói tiếp, đúng thật là Khâu Dương vẫn chưa nói xong: “Anh càng ngày càng hư!”.
Rõ ràng biết cậu hít thở khó khăn còn trêu cậu như vậy, nói xong, cậu thò tay qua vỗ một cái lên mặt Tần Hiện. Thế mà lực tay rất nhẹ, nghĩ lại mới thấy, lúc cậu không hô hấp được chỉ có thể phụ thuộc vào không khí trong miệng Tần Hiện, dường như anh đã biến thành người duy nhất cứu rỗi cậu, cảm giác ôm trọn cả thể giới mạnh mẽ bao trùm cõi lòng cậu, khiến l*иg ngực cậu kích động, dường như cũng… hít thở lại được rồi.
Tần Hiện cầm tay Khâu Dương dán lên mặt mình: “Mũi còn nghẹt không?”.
Khâu Dương trừng anh bằng cặp mắt khϊếp sợ: “…”.
Tần Hiện hôn nhẹ chóp mũi cậu, cười cợt nhả: “Cách của anh hiệu quả lắm đúng không nào?”.
Khâu Dương bật ra mấy chữ: “Sau này em không bao giờ muốn nghẹt mũi nữa”.
Nghẹt cũng tốt, nghẹt rồi anh thông khí cho Dương Dương”.