Chương 43: Áo sơ mi trắng ướt đẫm
Quan hệ máu mủ là một loại ràng buộc vô cùng kì diệu, kí ức thơ ấu của Khâu Dương chỉ có duy nhất một người là ông ăn xin già. Ông ăn xin chưa từng kể về nguồn gốc của cậu, ông nhặt cậu về nuôi nấng, ơn sâu nghĩa nặng. Cuộc sống khó khăn bữa đói bữa no, cậu đã quen sống như thế, chưa từng tưởng tượng đến hình ảnh ba mẹ mình, cậu thấy mình và ông ăn xin sống nương tựa lẫn nhau là chuyện hết mực thường tình.
Mà giờ đây, Nghiêm Bác Sâm đưa cậu những văn kiện này, nói với cậu rằng người đàn ông trên ảnh là ba ruột của cậu.
Khâu Dương nhìn Nghiêm Dung Thu chăm chú, dáng vẻ, thần thái của người ấy rất giống cậu, cảm giác lạ lùng thu hút cậu vào sâu, dòng máu chảy xuôi trong cơ thể bắt đầu sôi trào. Cậu nắm chặt bức ảnh trong tay, trong phút giây ngắn ngủi, cậu đã chấp nhận sự thật rằng Nghiêm Dung Thu là ba ruột của mình.
Cuống họng căng chặt, Khâu Dương lướt mắt qua ô cửa sổ, tầm mắt mơ hồ.
Khâu Dương vội nhướng mày, đưa ly nước đến bên miệng, liên tục nuốt xuống để giảm bớt thứ cảm giác khó tả này, sau đó cậu mới quay đầu hỏi Nghiêm Bác Sâm: “Ông ấy đang ở đâu?”.
Nghiêm Bác Sâm không đành lòng nhìn cậu, ông áp mu bàn tay lên đôi mắt, giấu đi chút ẩm ướt: “Sau khi sinh con ra, đã rời khỏi thế giới này rồi”.
Người lưỡng tính có thể chất đặc biệt, trên thực tế người lưỡng tính mang thai có đến 70% khả năng tử vong. Những người dám giữ lại đứa con đều là người dũng cảm phi thường, và không còn tha thiết cuộc sống, trong quá trình ấy cũng đòi hỏi rất nhiều chi phí khám chữa bệnh, đa số gia đình không thể gánh vác khoản phí này.
Nghiêm Bác Sâm nói: “Chú có lỗi với Dung Thu, nếu chú không kéo em ấy vào con đường này, em ấy cũng đã không lựa chọn rời đi một mình”.
Năm ấy Nghiêm Dung Thu vừa đi đã phát hiện có Khâu Dương, hoặc vì mang thai nên mới rời đi.
Trên đường đi, cơ thể Nghiêm Dung Thu suy yếu rồi ngất xỉu, nhờ có ông ăn xin đưa về chăm sóc. Khoảng thời gian sau đó Nghiêm Dung Thu sống cùng ông ăn xin trong một ngôi làng nhỏ, điều kiện sinh hoạt và y tế rất kém, thậm chí Nghiêm Bác Sâm không dám nghĩ, ông rất sợ Nghiêm Dung Thu đã ôm suy nghĩ muốn chết đi mà hạ sinh con mình.
Không khí lặng thinh gõ vào trái tim hai người, Khâu Dương xếp ảnh chụp lại ngay ngắn, hỏi: “Có thể cho cháu không?”.
Nghiêm Bác Sâm nói được, ông nhìn khuôn mặt cậu, lưu luyến không nỡ dời mắt, ông nhìn Khâu Dương mà hoài niệm người đã đi xa: “Con ngoan, con thật sự rất giống em ấy”.
“…”.
Nghiêm Bác Sâm vô cùng mong mỏi Khâu Dương về nhà với ông, ông muốn chăm sóc cậu thật tốt, đền bù những thứ mà cậu bỏ lỡ mười mấy năm qua. Tuy nhiên, hiện tại Khâu Dương không có nhiều cảm tình với ông, nếu ông lấy lập trường của một người cha để yêu cầu Khâu Dương thì thật quá đáng.
“Ông ấy là ba của cháu” – Khâu Dương che chở ảnh chụp, nỗi buồn đau và không muốn xa rời trong mắt cậu là thật, nhưng đối với Nghiêm Bác Sâm, ông chỉ mang cái thân phận mà Tần Hiện giới thiệu cho cậu. Ông ấy là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn mạnh, trước địa vị to lớn ấy, cậu tôn kính gọi ông là Nghiêm tổng, kính nể ông, chứ chẳng thể nào gọi một tiếng ba.
Chỉ một ánh mắt, Nghiêm Bác Sâm đã hiểu Khâu Dương vẫn chưa tiếp nhận ông.
Nửa tiếng sau Khâu Dương tiễn ông đi, cậu ôm Tiểu Hôi ngồi trên thảm, cho nó xem ảnh của Nghiêm Dung Thu.
Cậu nói khẽ: “Đây là ba của tao, Tiểu Hôi, tao có người nhà”.
Khâu Dương lẳng lặng nhìn, đám lông trên đầu Tiểu Hôi hơi ẩm ướt, nó nằm nhoài trong lòng Khâu Dương, liếʍ láp cái cằm của cậu, dòng nước có vị mặn và đắng chát.
Một ngày làm việc đã kết thúc, Tần Hiện thay giày ở huyền quan, theo thói quen, anh hướng mắt về chiếc ghế sô pha trong phòng khách. Nhóc con vốn nên xem thế giới động vật ở đó lại chẳng thấy đâu, ánh điện chiếu lên trông thật ảm đạm và quạnh hiu.Anh cởi nút áo sơ mi, bước về phía phòng ngủ, phòng ngủ chính không có ai, cánh cửa phòng cho khách chừa lại một khe hở nhỏ. Trong căn phòng ấy tối đen, mượn ánh sáng ngoài này, anh thấy một ngọn núi trên giường, rất im ắng, có lẽ cậu đã ngủ say.
Tần Hiện hơi khom người nhìn, Khâu Dương vùi cả đầu vào chăn, nằm lâu kiểu gì cũng thấy khó chịu. Anh kéo nhẹ tấm chăn xuống, nhưng kéo không ra, nhóc con vùi trong chăn không hề ngủ, cậu túm chiếc chăn rất chặt, Tần Hiện không mạnh tay thì chẳng thể kéo cậu nhóc ấy ra.
Anh cười khẽ: “Giả vờ ngủ hử” – Tiếp đó dỗ dành Khâu Dương chui ra, bàn tay thì kéo cái chăn như bóc vỏ hành tây, suốt năm sáu phút giằng co Khâu Dương không phát ra tiếng nào, khi ấy Tần Hiện mới nhận ra nhóc con không bình thường.
“Dương Dương” – Tần Hiện nghiêm túc lên, anh giật hai ba lần kéo cậu ra, Khâu Dương nằm úp sấp, anh quay đầu cậu lại, cả khuôn mặt ướt sũng.
“Anh…”.
Giọng nói khàn đặc của cậu vẫn đang run rẩy, cậu không ngẩng đầu mà vùi vào l*иg ngực ấm áp. Mùi thuốc lá nhàn nhạt xông vào khoang mũi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nước mắt chảy dữ dội hơn.
Nhiệt độ trong phòng khá cao, chiếc áo sơ mi trắng trên người Tần Hiện dần ướt đẫm, vải vóc thấm nước dán lên da thịt. Anh ấn chặt mái đầu của cậu lên bả vai mình, ngón cái và ngón trỏ vuốt nhẹ, xoa bóp sau chiếc cổ thon dài, khi Khâu Dương không còn nghẹn ngào, anh mới hỏi có chuyện gì xảy ra.
Khâu Dương run rẩy, lấy tấm ảnh hồi trưa từ dưới cái gối, cậu đưa đến trước mặt Tần Hiện, đôi mắt sưng như quả hạnh nhân không mở ra nổi, khóe mắt có ánh nước lấp lóa: “Ba của em chết rồi”.