Chương 41: Lòng tự hào của bậc cha mẹ lại cứ dâng cao.
Khâu Dương cố khép cặp đùi đang bị tách ra, bàn tay anh vẫn liên tục phát xuống bờ mông. Khâu Dương không nhịn được muốn bỏ chạy, Tần Hiện ôm cả eo và chân cậu trong khuỷu tay, bàn tay thì kiềm chế bắp chân của cậu.
Tần Hiện hơi dùng lực, kéo nhóc Khâu Dương đang vểnh mông bò đi quay trở lại, áp chặt vào lòng: “Xấu hổ còn biết chạy hử?”.
Khâu Dương đưa hai tay ra sau che chỗ bị đánh thì không che được vùng đằng trước, cậu xấu hổ lắm, cầu xin anh tha cho: “Em biết sai rồi ạ, em sai rồi”.
Khâu Dương càng xin tha, Tần Hiện càng nhìn chằm chằm vào mắt cậu. Bàn tay đang giữ bắp chân cậu buông lỏng ra, biếng nhác vịn eo Khâu Dương, tiếp đó lần mò vào bên trong sờ soạng, một tuần không gặp, hình như cậu gầy đi, da thịt anh nuôi ra bị mất chút ít rồi.
Tần Hiện dùng gang bàn tay vuốt ve eo của nhóc con, đầu ngón tay ma sát một vòng, Khâu Dương sợ run trong lòng anh. Hàng lông mi ẩm ướt đọng những giọt nước nhỏ lộ vẻ buồn bực và lên án, nhưng vẫn cứ vùi trong ngực Tần Hiện, anh ăn hϊếp cậu kiểu gì cũng không phản kháng, chỉ im lặng chịu đựng “hình phạt” này.
Trong xe im ắng, Khâu Dương không kiềm nén được mà phát ra tiếng rên khẽ, hết tiếng này đến tiếng khác, kêu lại rồi run người, phản ứng hệt như chú mèo bị trêu đùa. Động tác của Tần Hiện trở nên xấu xa hơn, Khâu Dương giương mắt nhìn anh. Cậu hơi xoay người định kéo quần lên, Tần Hiện áp cổ tay cậu lên người: “Không được mặc”.
Khâu Dương bị ức hϊếp nặng nề rốt cuộc cũng trừng mắt với anh, Tần Hiện cười: “Không cho em mặc”.
Khâu Dương nói anh hư quá, Tần Hiện vẫn không chịu buông tha. Bên ngoài xe cộ chạy thành dòng, tuy người đứng ngoài không thấy cảnh trong xe, nhưng Khâu Dương bị ức hϊếp rất sợ hãi và sốt ruột, cậu thò tay tóm cổ áo hé mở của Tần Hiện: “Cho em mặc quần đi mà”.
Không mặc quần thì sao xuống xe về nhà được.
Tần Hiện dùng áo khoác bọc lấy người cậu: “Anh ôm em”.
Tài xế nhìn thẳng đằng trước, không nhìn thứ không nên nhìn, Khâu Dương khoác chiếc áo khoác dạ dài màu đen, bên dưới lớp áo là bờ mông trần trụi, chỉ có cậu mới biết nó xấu hổ đến mức nào.
Tần Hiện ôm Khâu Dương từ gara vào thang máy, để cậu ấn số tầng.
Cậu năn nỉ: “Anh Hiện, thả em xuống đi”.
Khâu Dương lo có người sẽ vào thang máy, thế là nghĩ gì có đó, người vào thang máy tò mò nhìn chằm chằm hai người. Tần Hiện ôm chặt nhóc con biến thành trứng chim cút chẳng dám ngửa mặt lên, nói: “Em trai tôi đang bị đau chân”.
Bỗng nhiên ngực anh hơi đau, là Khâu Dương cắn lên cách một lớp áo.
Tần Hiện rủ mắt, cười như không cười, anh cười cậu hành động thật ngây thơ, rồi lại hết mực dung túng.
Khâu Dương lập tức buông lỏng miệng, mấy sợi tóc rủ xuống trước mặt, chừa lại hai lỗ tai đỏ cho người ta nhìn, khuôn mặt thì vùi hết cỡ vào l*иg ngực ấm áp, đám lửa trong lòng hoàn toàn tắt ngúm.
Ban nãy quản lí Trần gọi cho anh đã kể toàn bộ chuyện xảy ra ở club, bao gồm việc Lâm Gia Hứa dẫn Khâu Dương tới đó. Anh thả Khâu Dương xuống sô pha, không biết lấy đâu ra một cái cà vạt, anh dùng nó cột cổ tay Khâu Dương ra sau lưng, trầm giọng gây áp lực cho cậu: “Sao em ra ngoài mà không nói trước với anh?”.
Đến lúc này Khâu Dương mới cảm nhận được ham muốn khống chế mạnh mẽ của Tần Hiện, nói cậu không sợ là giả, nhưng đối tượng là Tần Hiện thì cậu không quá sợ hãi. Điều cậu sợ, chính là sợ tình cảm mãnh liệt này tổn thương đến cậu, tình huống lạ lẫm này khiến cậu không biết đáp lời thế nào, cậu luống cuống mặc cho Tần Hiện dạy bảo.
Tần Hiện sờ lên đôi mắt cậu: “Mở mắt ra nhìn anh nào”.
Mí mắt Khâu Dương khẽ động, lặng lẽ nhìn anh.
“Những nơi ấy là chốn ăn tươi nuốt sống, lần sau đi chỗ nào khác thì phải báo cho anh, rõ chưa?”.
“…” – Khâu Dương vẫn còn lơ mơ, bàn tay của người đàn ông đặt sau lưng cậu đã hướng xuống dưới, anh dùng chút kĩ xảo, cơ thể ngây ngô không chịu nổi kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà cuộn lại như con tôm luộc.
“Anh Hiện, đừng, đừng…”.
Cậu bắt đầu uốn éo tay chân, khóe mắt nhuộm màu đỏ thẫm bất thường, trán thấm ướt mồ hôi, Tần Hiện ngậm nhẹ lỗ tai cậu, ngậm cho nó ướt đẫm rồi nhả ra, hơi thở phả vào ngay vành tai.
“Nếu gặp phải bọn người xấu xa, bọn chúng sẽ làm những chuyện quá đáng hơn nhiều”.
Khâu Dương như đang khổ sở, lại như rất vui sướиɠ, cảm nhận đợt tấn công của anh. Cuối cùng, cậu như cá mắc cạn, hơi thở dồn dập giao hòa cùng hô hấp người kia, không thể phân biệt là của ai.
Một câu bùi ngùi trầm thấp vang lên: “Nhanh lớn lên đi nào”.
Khâu Dương mơ màng nói: “Em trưởng thành rồi mà”.
Ánh sáng rọi vào đôi mắt tha thiết chân thành, sạch sẽ và thuần khiết, Tần Hiện muốn nói em ngây thơ chẳng biết gì cả, rồi lòng tự hào của bậc cha mẹ lại cứ dâng cao.
Anh hỏi: “Dương Dương, nếu em có người nhà và họ đang tìm kiếm em, em sẽ ở lại bên anh hay đi cùng với họ?”.