Nhóc Ăn Mày

Chương 28: Mối tình đầu

Chương 28: Mối tình đầu

Hai người lần theo âm thanh ấy đến nơi, đồng thời bị giật mình đơ cả người, họ vô thức ngừng hô hấp, ngơ ngác trước cảnh tượng ấy.

Phải tránh đi thôi, bàn tay ướt mồ hôi của Khâu Dương được Tần Hiện bóp chặt, dường như họ nghe tiếng nuốt nước miếng của người còn lại.

Đằng sau thân cây, một người đàn ông cao lớn ghim chặt một người gầy yếu hơn, gần như không thấy được người đó, nhưng nghe giọng có thể đoán là nam. Người cao to kia không cởϊ qυầи áo, nhưng với bộ dạng nhếch nhác và tần suất di động của anh ta thì có thể dễ dàng đoán được bọn họ đang làm gì.

Khâu Dương run da đầu, cả người cậu khô nóng không yên, so với cậu, Tần Hiện chỉ mất hồn một lát rồi bình tĩnh lại. Anh nghiêng đầu xem Khâu Dương phản ứng ra sao, hai người kia hoàn toàn tập trung hết mình, không phát hiện có người lại gần.

Người trong cuộc chẳng xấu hổ gì mà mặt Khâu Dương đã đỏ như cua luộc, Tần Hiện nhéo lòng bàn tay ướt nhẹp của cậu, thấy hơi buồn cười, anh nhẹ nhàng kéo người đang mất hồn mất vía kia đi.

Tần Hiện cứ dắt tay Khâu Dương đi cả đoạn đường, qua mười phút, Khâu Dương vẫn mơ màng như cũ.

“Dương Dương”.

“Nhóc ngốc?”.

“…”.

Anh búng tay trước mặt Khâu Dương, gạt ngay công tắc mất hồn của cậu.

“Anh, anh Hiện”.

Tần Hiện cẩn thận nhìn quang cảnh xung quanh, cũng chẳng có ai cả. Cảnh tượng khó miêu tả hai người mới trông thấy không phải chuyện gì lớn lao đối với Tần Hiện, anh có kinh doanh vài chỗ diễm sắc, thỉnh thoảng ăn chơi với hộ khách, đã có người làm chuyện đó ngay trước mặt mọi người, nhưng lần này không giống vậy, vì bên cạnh anh có Khâu Dương.

Với lại bây giờ suy nghĩ của anh không đơn thuần như trước, hay hữu ý vô tình thăm dò Khâu Dương, mong Khâu Dương sẽ nhanh hiểu về du͙© vọиɠ của người đàn ông, nhưng lại không nỡ làm hỏng tâm hồn trong sáng của cậu.

Tần Hiện hỏi cậu có vấn đề gì không, Khâu Dương ngơ ngác lắc đầu.

Tần Hiện cố tình hỏi: “Biết bọn họ đang làm gì không”.

Khâu Dương giả câm, miệng nhấp chặt hơn, đôi mắt nhỏ liếc qua Tần Hiện, có vẻ thẹn thùng và trách móc, ý bảo anh không nên hỏi vậy.

Phản ứng ngây ngô của cậu nhóc làm Tần Hiện thích thú, anh cố ý cúi đầu, dán sát vào vành tai mỏng mềm đang hiện màu đỏ: “Bọn họ đang…” – Âm thanh trầm thấp chui vào tai cậu.

Khâu Dương: “…”.

Tần Hiện khóa chặt ánh nhìn lên Khâu Dương, nháy mắt, bỗng nhiên Khâu Dương đưa tay đánh nhẹ lên mặt anh: “Đừng, đừng nói, anh Hiện, bọn mình không nên nhìn lén đâu”.

Tần Hiện cười khẽ, cậu còn nhỏ thật nhưng cái gì cần biết cũng đã biết. Mấy đêm trước còn tuốt sơ sơ cho cậu, không có vẻ gì là không thích.

Trong cuộc đời trong sáng của Khâu Dương, những chuyện cậu trải qua mấy ngày nay đã tạo thành đả kích sâu sắc. Hồi trước cậu lang thang ngoài đường thấy người ta bị nhục nhã, nhưng cũng chỉ nhìn nó xảy ra, mà giờ đây Tần Hiện đã cho cậu tự trải nghiệm cái cảm giác chết người ấy, hồi ức đơn thuần của cậu đã bị nhiễm lên vài sắc thái khác.

“Được rồi, không nói nữa” – Tần Hiện xoa tóc cậu – “Anh đặt vé mai bay về”.

Khâu Dương ừm một tiếng, cái đầu ảo não rũ xuống: “Anh Hiện…”.

Cậu nghĩ lại rồi không nói tiếp nữa, kẻ đần độn như cậu cũng có lúc có nỗi lòng không thể nói cho ai, kể cả Tần Hiện. Cậu nhìn bóng lưng đằng trước, phần lớn phiền não của cậu đều đến từ người kia.

Đêm khuya đầu mùa thu, trên đường Khâu Dương và Tần Hiện về nhà, gió mát thổi vào đâm thủng nỗi lòng mông lung mà hanh nóng, đó là nỗi muộn phiền của thiếu niên về mối tình đầu tiên.

Nhưng tâm tư về mối tình đầu của Khâu Dương có nhuộm một phần du͙© vọиɠ, đó là du͙© vọиɠ mà Tần Hiện mang đến cho cậu, có sự nhơ bẩn, vẩn đυ.c nhưng khó lòng nào mà không lún sâu vào nó. Cảm giác ấy làm nhóc Khâu Dương chưa trải việc đời chẳng biết làm sao.

Về lại nhà ở, Khâu Dương vẫn ngây ngô như thế, thi thoảng Tần Hiện đυ.ng cậu một cái, cậu cũng hết hồn hết vía.

Một buổi sáng nào đó, ngoài khung cửa sổ, lá khô vàng úa rơi đầy trên đường. Khâu Dương thất thần nhìn con đường màu vàng, cậu mang trong mình cảm giác tội lỗi, thẹn thùng không muốn cho ai biết. Lúc cậu rời giường thì phát hiện quần mình ướt đẫm, vội vàng trốn vào phòng tắm tắm rửa.

Lâm Gia Hứa phát hiện Khâu Dương có vẻ khác thường, với tư cách là người thầy đầu tiên của Khâu Dương, anh ta nên quan tâm đến tâm lí học trò mình, chủ yếu là vì tâm trạng của Khâu Dương gây ảnh hưởng đến trạng thái học hành.

Khi Lâm Gia Hứa hỏi thăm, Khâu Dương áy náy lắc đầu, nhưng đôi mắt trong suốt của cậu lộ vẻ u buồn trước giờ không có, sau khi tâm sự vài câu, Lâm Gia Hứa đoán chắc việc này có liên quan đến Tần Hiện.

Lâm Gia Hứa ngồi trước mặt Khâu Dương, nhiệt độ phòng ấm áp, sau khi vào nhà, anh ta cởϊ áσ khoác, áo cổ cao màu gạo làm tôn lên cần cổ thon dài. Khâu Dương không tình nguyện nghe Lâm Gia Hứa khuyên bảo cho lắm, phần nhiều là do cậu sợ nhắc tới Tần Hiện, sáng nay lúc ăn sáng cậu cũng trốn tránh ánh mắt của Tần Hiện.

Cậu dồn sự chú ý lên người Lâm Gia Hứa, ánh mắt cậu dừng lại, chỉ vào một đoạn cổ phía dưới tai Lâm Gia Hứa, nói: “Thầy ơi, em đi lấy thuốc cho thầy bôi nhé”.

Lâm Gia Hứa giữ cậu lại: “Bôi cái gì?”.

Khâu Dương đưa tay xốc cổ áo len của Lâm Gia Hứa lên, chỗ thâm đỏ kia phủ một khoảng rộng, cậu nhìn mà giật mình, Lâm Gia Hứa cũng bị dọa sợ.

“Thầy, thầy, thầy bị sâu róm cắn hở” – Với kiến thức hạn hẹp của Khâu Dương thì cậu nghĩ bị sâu róm cắn thì da mới thành vậy.

Lâm Gia Hứa ngượng ngùng kéo tay cậu ra, anh ta không biết giải thích thế nào nữa: “Không sao cả”.

“Nhưng mà…”.

Lâm Gia Hứa làm mặt nghiêm khắc: “Thầy không sao mà, thầy là thầy giáo, chẳng lẽ không biết chăm sóc tốt cho bản thân ư?”.

“… Dạ” – Khâu Dương đang rầu rĩ, lại nghe Lâm Gia Hứa hỏi – “Chiều nay Vệ Hạo còn về đây không?”.

Khâu Dương không nhận ra ý thăm dò trong câu hỏi ấy, cậu thành thật nói Vệ Hạo không còn ở đây từ mấy hôm trước rồi: “Thầy có việc tìm anh Vệ ạ?”.

“Thầy, thầy tìm hắn ta làm gì chứ…”. Cậu tiễn Lâm Gia Hứa ra ngoài xe thì trời đổ mưa, Khâu Dương chạy chậm về nhà. Lúc về tới nhà, cậu nghe điện thoại trong phòng khách đang reo bèn qua nhận, Tần Hiện hỏi sao không gọi điện thoại cho cậu được.

“Em tiễn thầy xuống dưới ạ”.

Tần Hiện gật đầu: “Ngăn tủ trong phòng có vài văn kiện, anh bảo tài xế về lấy, em đưa cho anh ta giùm anh nhé”.

Khâu Dương đáp lời, vào phòng ngủ tìm.

Tần Hiện: “Tối nay anh có buổi xã giao, không phải chờ anh đâu, em tự ăn cơm trước nhé, tối có mưa thì đừng dẫn Tiểu Hôi đi dạo”.

Khâu Dương ghi nhớ hết những việc Tần Hiện dặn dò, cậu ngồi phòng khách chờ tới mười giờ nhưng không thấy tiếng động nào ngoài cửa. Cậu lo lắng gọi điện thoại cho Tần Hiện, gọi liên tục mấy lần mới có người tiếp, nhiều người đưa miệng vào nói nhưng không có Tần Hiện.

“Ai đấy?”.

“Tôi, tôi tìm anh Hiện” – Khâu Dương xác nhận lại số máy, cậu không gọi nhầm.

“À, nó không rảnh, đi thuê phòng với người ta rồi, lát nữa cậu tìm nó sau nhá” – Sau đó người kia cúp máy, Khâu Dương mất một hồi lâu mới hiểu ý của hắn ta.