Tiểu Hôi được đặt trong l*иg, nó ngoan ngoãn nằm sấp, khi thấy Khâu Dương, một tia sáng xẹt qua đôi mắt vô hồn của nó, nó chỉ ước có thể phá tan chiếc l*иg sắt này, nhào vào lòng Khâu Dương ngay lập tức.
Chú chó đất cũng gầy theo cậu chủ nhà nó, còn dư lại mỗi bộ xương, cặp mắt tròn đen nhánh, làm người ta yêu mến và đau lòng.
Khâu Dương nghĩ tới mấy ngày nay nó chịu khổ cùng cậu, nước mắt sắp tuôn trào, cậu giơ tay muốn ôm nó.
Tần Hiện ngăn cậu lại, nói: "Bẩn, tạm thời đừng chạm vào nó".
Theo nguyên tắc thì Tiểu Hôi thuộc diện chó cấm nuôi. Thứ nhất, nó không làm giấy chứng nhận chó, thứ hai, Khâu Dương không dẫn nó tới bệnh viện thú y để tiêm vắc-xin diệt khuẩn gây bệnh. Nếu có người gọi báo cáo nó bị thả chạy trên đường thì chắc chắn nó sẽ bị bắt không còn đường thoát.
Tần Hiện nói cho Khâu Dương nghe về tính nghiêm trọng của việc này, nghe nói Tiểu Hôi kiểu gì cũng bị người ta bắt đi, Khâu Dương khóc thảm thương. Cả người và chó đều thảm thiết, chả biết ai thảm hơn nữa.
Khâu Dương hoang mang, dồn tất cả hi vọng cho Tần Hiện: "Anh Hiện, bọn mình phải làm gì bây giờ?".
Cậu được Tần Hiện cứu giúp hết lần này tới lần khác, tình cảm cậu dành cho anh từ bao giờ đã không chỉ là tôn sùng ngưỡng mộ mà còn có sự ỷ lại.
Dưới sự ỷ lại thuần khiết ấy, lòng tự tin vốn to lớn của Tần Hiện lại bùng nổ.
"Lát nữa dẫn nó tới bệnh viện kiểm tra, tiêm hết vắc-xin cần thiết. Sẵn tiện làm giấy chứng nhận chó cho nó luôn". Tần Hiện có quan hệ rộng, mấy chuyện nhỏ nhặt thế này chỉ cần gọi một cú điện thoại là xong, nhưng vì ánh mắt nóng rực đầy sự sùng bái của Khâu Dương, anh nói rõ từng cái một cho cậu nghe.
Đúng thật, Khâu Dương nghe xong thì tràn ngập vẻ áy náy và ngưỡng mộ, trong tim trong mắt chỉ có hình bóng Tần Hiện. Cậu nhét từng ngốn lớn bánh mì vào miệng, ê a nói: "Em đi cùng anh Hiện nhé"" - Lắp bắp nói thêm- "Được không?".
Có lẽ bất cứ ai thấy dáng vẻ Khâu Dương cầu xin mình cũng không đành lòng từ chối.
Khâu Dương ôm l*иg chó, tập trung đi theo sau Tần Hiện. Mỗi khi Tần Hiện quay đầu lại, đầu cậu cứ như mọc rada vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức ngẩng lên, đón nhận ánh mắt của Tần Hiện, sau đó lại như thẹn thùng mà cúi thấp dần xuống.
Hành động liên tiếp của cậu rất đáng yêu, rất thành thật, nhìn từ ngọn tóc tới ngón chân cậu, chỗ nào Tần Hiện cũng thấy thích.
Ở bệnh viện thú y, các bác sĩ khám bệnh, tiêm vắc-xin cho Tiểu Hôi, bộ lông lộn xộn của nó cũng được cắt tỉa tỉ mỉ, tắm rửa sạch sẽ.
Khâu Dương đứng cạnh xem, Tiểu Hôi cũng ngẩng đầu nhìn cậu, rất ngoan ngoãn. Tiểu Hôi trút bỏ dáng vẻ một chú chó đất bẩn thỉu, phất bộ lông mềm mại, cuộn vào lòng Khâu Dương đùa giỡn.
Tần Hiện cười toét miệng, làm lộ một góc răng trăng xinh, xém chút nữa là bị Tiểu Hôi đẩy nhào vào lòng Tần Hiện.
"Anh Hiện, Tiểu Hôi có mùi thơm nè, cứ như em đang ôm một cục bông í" - Nhóc ăn mày xinh xắn lộ vẻ mặt say mê, hàng lông mi đen nhánh cong thành hình lưỡi liềm, nhìn xuống một chút là hai con ngươi sáng bắt mắt, trong veo và thuần khiết.
Khâu Dương chưa cười được bao lâu thì tới lúc Tần Hiện trả tiền, khóe môi cong nhẹ chính thức sụp đổ, quặp thành một hình tròn buồn cười.
Cậu không biết chích thuốc cho Tiểu Hôi tốn nhiều tiền như vậy.
Đối với Tần Hiện thì chút tiền ấy chẳng đáng gọi là món tiền nhỏ, thế nhưng so với tiền tiết kiệm của nhóc ăn mày thì nó là con số thiên văn, một con số xa vời không thể nào với tới.
Trong giây lát, Khâu Dương ôm Tiểu Hôi khóc không ra nước mắt, cậu thật lòng muốn hỏi Tần Hiện, có thể trả lại cái ổ chó anh vừa chọn bừa được không?
"Anh Hiện..." - Khâu Dương ấp úng - "Tiểu Hôi ngủ dưới đít giường là được rồi", mua ổ chó làm gì chứ, dù cái ổ màu hồng phấn rất xinh.
Đã lên xe rồi, Khâu Dương vẫn tha thiết muốn trả lại cái ổ, Tần Hiện cười vui vẻ nói: "Nhóc con không có tiền đồ".
Nhóc con không có tiền đồ đúng thật là không có tiền đồ, cậu nghĩ tiền bán ve chai cả một năm trời cũng không nhiều đến vậy. Khâu Dương đứng ngồi không yên, chợt xe dừng ở ven đường, cậu thắc mắc: "Sao vậy?".
Lần này nhóc ăn mày bị giam giữ tuy không bị đánh nhưng vết thương cũ hồi phục rất chậm. Tần Hiện định vào nhà thuốc mua chút thuốc cho cậu, Khâu Dương nghe thế, lập tức vòng hai tay giữ cổ tay Tần Hiện lại, cậu lắc đầu lia lịa: "Em da dày thịt béo mà, không cần lãng phí tiền đâu".
Tần Hiện cười như không cười, cố ý véo mặt cậu một cái, mềm mại, tràn đầy collagen.
"Da mềm thịt mịn anh vuốt thoải mái muốn chết thế này mà, da dày thịt béo hồi nào hả?".
Hai má Khâu Dương đỏ bừng, ấp úng không nói được nửa chữ. Tần Hiện vào tiệm thuốc, về nhà, kêu Khâu Dương vạch quần áo cho anh kiểm tra.
Khâu Dương giãy hấp hối giãy giụa: "Không đau không đau mà, nó khỏi nhiều rồi!".
Tần Hiện kéo cậu lại trước mặt, kẻ đứng, người ngồi.
Người ngồi thì bình tĩnh ung dung, kẻ đứng nhăn nhó rầu rĩ, Tần Hiện nói: "Muốn anh cởi giùm em hửm?".
Khâu Dương thở dài khe khẽ, run rẩy cởi cúc áo sơ mi. Áo khá lớn, mặc vào như được treo lên người cậu, phần vai sau lưng còn in vết bầm nhàn nhạt, cổ và cánh tay thật tinh tế. Tần Hiện véo nhẹ, thật may là nhóc ăn mày không bị bọn chúng hành hạ.
"Sao lại rơi vào tay bọn người đó?" - Tần Hiện dẫn qua đề tài này, bắt đầu truy cứu chuyện Khâu Dương đi không từ biệt - "Cố ý tránh anh, đi cũng không thèm nói một tiếng hửm?".
"..."
Tần Hiện không cho Khâu Dương cơ hội tránh né: "Tại sao tránh anh?".
Anh khống chế lực tay rất tốt, thuốc mỡ được bôi đều trên da thịt nhẵn nhụi, đôi mắt sắc bén khóa chặt gương mặt cậu.
"Nói chuyện".
Khâu Dương liếc dọc liếc ngang, bị Tần Hiện xoay cằm trở lại.
Cậu nào dám nói ra chuyện Tần Hiện làm với cậu lúc say xỉn, đâu dám nói mình bị dọa bỏ chạy. Khâu Dương không biết nói dối, không nói được thì đành rầu rĩ cúi đầu thật thấp, nói khẽ: "Em xin lỗi".
Khâu Dương đứng cũng chả cao hơn Tần Hiện đang ngồi là bao nhiêu, Tần Hiện ấn chóp mũi Khâu Dương, cài nút áo lại cho cậu: "Anh đã nhặt em về rồi thì đừng có chạy lung tung nữa, mấy tên bắt nhốt em đó, em biết chúng làm cái gì không?".
Khâu Dương ngập ngừng gật đầu, giờ nghĩ vẫn còn thấy sợ: "Bọn chúng bán thuốc ạ".
Tần Hiện tát một cái lên phần eo của cậu: "Biết rồi còn đi nữa không?".
Một đứa nhóc ăn mày như Khâu Dương đã bước vào chỗ kia, nếu không có Tần Hiện thì đời này chẳng thể thoát ra được. Nếu bị cảnh sát bắt được thì cũng chỉ là con dê con thế tội, một con dê con không ai thèm thương hại, chết cũng chết không rõ ràng.
Giọng Khâu Dương rầu rĩ, Tiểu Hôi ngồi trên đùi cậu cũng run run.
Tần Hiện lại đánh một cái vào cặp mông kia: "Còn đi nữa không?".
Anh định giữ nhóc ăn mày lại đây, nhà lớn thế này chẳng ngại thêm một người ở. Khâu Dương còn nhỏ tuổi, cũng hợp mắt anh, lại còn đơn thuần, giữ lại coi như làm việc tốt tích đức.
Huống hồ, thật tình thì Tần Hiện không hề đơn thuần chút nào, tuy anh không chạm vào nhóc ăn mày, nhưng mà nuôi cậu bên cạnh tạo cảm giác rất thoải mái.
Khâu Dương thẹn thùng không dám nói sẽ ở lại, Tần Hiện quyết định giùm cậu luôn. Anh cất kĩ cặp sách của cậu vào ngăn tủ cao nhất trong phòng khách, khóa lại bằng ổ khóa, bây giờ tất cả tài sản của Khâu Dương đã bị tịch thu, cậu có muốn chạy cũng không được.
Nhóc ăn mày tròn mắt nhìn ngăn tủ chứa cặp của cậu, khẽ khàng thở ra.
Chân tay cậu ngắn ngủn, mặc quần áo chật của Tần Hiện không vừa vặn, chính cái không vừa vặn đó tạo ra sự cám dỗ vô tội trên người Khâu Dương. Tần Hiện cực thích khoản này, cơ mà anh không thể vì chút tư tưởng kiều diễm của mình mà này nọ với Khâu Dương. (Chỗ này không hiểu bản convert lắm nên edit đại)
Khâu Dương bắt đầu ở nhà Tần Hiện, cậu không ở không rảnh rỗi, tự tìm bút và vở ghi lại số tiền Tần Hiện bỏ ra. Sáng sớm hôm sau, Tần Hiện thêm vân tay Khâu Dương vào khóa cửa, rồi vội lái xe đi làm.
Khâu Dương ghé vào ban công nhìn xe đi xa dần. Sau đó cậu cởϊ qυầи áo mới, quần áo cũ hôm qua Tần Hiện ném thùng rác đã được cậu nhặt về giặt sạch. Cậu để Tiểu Hôi ở nhà, mặc bộ quần áo cũ nát rồi chuồn ra cửa, tới khu đổ rác dưới lầu.
Khâu Dương quyết định mỗi ngày sẽ đi nhặt rác nhân lúc Tần Hiện ra ngoài, cậu không có bản lĩnh cũng không có trình độ văn hóa, nhặt ve chai là công việc sạch sẽ duy nhất cậu có thể làm.