Nhóc Ăn Mày

Chương 12: Thằng nhãi con kia thả con chó kìa

Tần Hiện dỗ dành hết nước hết cái mà Khâu Dương vẫn không cho anh nuôi cơm cậu. Cậu rụt rè, luôn thấy mình nợ Tần Hiện quá nhiều, đám tiền lẻ vụn vặt kia chẳng thể nào trả hết.

Vì vậy khi Tần Hiện đi tắm xong, mở cửa, nhìn ra phòng khách...

Tốt lắm, không thấy bóng nhóc con đâu, cũng không thấy chó, cái bàn được dọn sạch sẽ gọn gàng, đôi dép lê cậu mang được cho lại vào túi, xếp ngay ngắn trong tủ giày dép. Tần Hiện chống một tay lên tường, giận đến mức buồn cười.

Đúng là đứa trẻ hư không chịu bị quản thúc mà.

Đứa trẻ hư không chịu bị quản thúc đã trở lại công viên, mưa đã tạnh, chiếu của cậu đã hoàn toàn hư hỏng, không dùng được nữa, trong công viên chỗ nào cũng bị ướt, cậu tự hỏi tối nay có thể nghỉ chân ở đâu.

Tiểu Hôi nằm trong sọt lại giật giật, cậu cúi đầu khẽ an ủi nó, trời mưa to nên không ai ra ngoài, công viên yên lặng, trong đình nghỉ chân ven đường cũng không có ai.

Ghế trong đình ướt đẫm, cậu tìm mảnh vải chậm rãi lau sạch, cậu đặt Tiểu Hôi ngồi lên, lau xong cậu cũng ngồi xuống.

"Tiểu Hôi Tiểu Hôi, tối nay bọn mình ngủ ở đây, ngày mai anh xem thử có thể tới chợ mua chiếu mới được không".

Mặc kệ Tiểu Hôi có hiểu cậu nói gì hay không, Khâu Dương nhíu mày ủ rũ. Cậu dùng cái chiếu ấy lâu lắm rồi, đã nảy sinh tình cảm đặc biệt với nó. Hơn nữa không ai chịu bán đồ cho cậu, người làm ăn đều thấy ăn mày rất xui xẻo, chiếu này cậu mua ở khu chợ cũ kia từ nhiều năm trước.

Đêm đó Khâu Dương ngủ lại trong đình, ban đầu vốn rất yên ổn, qua nửa đêm lại có vấn đề.

Có một đám lưu manh say xỉn vây lấy cậu, không biết đám người này vào công viên lúc nửa đêm thế này làm gì, cả người tỏa ra mùi rượu nồng nặc.

Khâu Dương không dám chọc người khác, càng không có gan đi chọc một đám người say rượu mất lí trí. Cậu ôm Tiểu Hôi định đi chỗ khác, chợt cặp sách bị bọn hắn giữ lại: "Úi, nửa đêm còn có người ngủ ngoài này á ----".

Tiếng ồn vang lên liên tục, an ninh ở khu đình nghỉ mát có một khoảng thờ gian tạm nghỉ, với lại nửa đêm khuya khoắc, trừ khi có chuyện quan trọng chứ bình thường bảo vệ ít khi đi tuần tra mà lo chuyện bao đồng. Tiểu Hôi trong ngực Khâu Dương bày ra vẻ hung ác, phát ra tiếng sủa uy hϊếp bọn chúng.

Đám đàn ông say xỉn này vốn định bắt nạt một tí rồi bỏ qua, nhưng giờ đã bị tiếng chó sủa kɧıêυ ҡɧí©ɧ, chúng thấy Tiểu Hôi có tí xíu thì hung hăng, ngạo mạn hơn nữa.

"Đồ cái thứ chó vứt đi, mày sủa cái con mẹ mày, coi tao bắt mày đi làm thịt!".

"Thằng nhãi chó chết, nghèo thì làm thịt mẹ nó đi!"

Đám người muốn giật lấy Tiểu Hôi, Khâu Dương che chở nó hết mình, sợ lỡ Tiểu Hôi cắn bọn chúng cậu lại không có tiền bồi thường. Cậu bị chúng xô đẩy rất mạnh, sợ Tiểu Hôi bị chúng bắt làm thịt, Khâu Dương quay người chen khỏi bọn chúng, thả Tiểu Hôi xuống đất cho nó chạy vào bụi cỏ.

"Thằng nhãi con kia thả con chó kìa".

"Mẹ kiếp, đánh nó cho tao!".

Vô số nắm đấm ập lên ngực, lên lưng cậu, Khâu Dương đã có kinh nghiệm bị đánh thế này, vì vậy cậu chạy không xa, ngổi xổm xuống dùng tay bảo vệ đầu, cậu chỉ sợ Tiểu Hôi sẽ chạy trở lại. Nghĩ gì lại thấy nấy, Tiểu Hôi trợn mắt xông ra khỏi bụi cỏ, nó vồ tới cắn lên đùi một tên lưu manh, tên đó hét lên, mạnh tay tóm cổ Tiểu Hôi quăng ra, đạp lên mình nó.

Khâu Dương hoảng hốt tột độ, cậu sợ chó đất nhà cậu không chịu nổi cú đá của hắn ta, bèn vội vàng nhào qua ôm Tiểu Hôi vào lòng. Bọn côn đồ đánh đấm đùng đùng lên lưng cậu, Khâu Dương cắn răng bật tiếng rêи ɾỉ, cậu không nhớ mình bị đánh bao lâu nữa, lúc bọn người kia đi mất, cậu đã bị rút cạn tinh thần.

Đám lưu manh kia xé hư cặp của cậu, quần áo tán loạn trên đất, bị chúng đạp cho bẩn thỉu. Bọn chúng vơ vét hết số bánh mì Tần Hiện cho, túi nilon đựng tiền cũng không còn nữa. Khâu Dương mượn ánh đèn đường chậm chạp thu dọn đồ đạc, xương cốt cả người cậu rã rời, mắt sưng phồng lên, mũi vẫn đang chảy máu.

Cậu về lại đình nghỉ mát ngồi nghỉ, im lặng sờ đầu chú chó đất.

Vài ngày sau khi bị đánh, Khâu Dương không tới khu nhà ở để nhặt ve chai. Tần Hiện xách túi rác xuống lầu, thầm nghĩ hôm nay đã là ngày thứ ba đứa trẻ hư ấy không tới nhặt đồ, chẳng lẽ thẹn thùng tới mức không dám thấy anh ư?

Tần Hiện vừa tới khu đổ rác, chợt có một cục màu xám nhảy tới chân anh, anh nhìn kĩ mới thấy, là chó đất Khâu Dương nuôi chứ đứa nào vô.

Anh huýt sáo với nó, trông chú chó có vẻ nôn nóng, cứ vòng quanh ống quần, còn kéo quần của anh.

Tần Hiện phát hiện nó không ổn, dường như chú chó muốn kéo anh đi đâu, anh đi theo nó thì phát hiện nó không đi về hướng công viên.