Tần Hiện vốn định bảo dì giúp việc dọn mấy món đồ dùng theo mùa đã không cần nữa, đem cho Khâu Dương dùng, nhưng qua hôm sau anh quên mất tiêu. Bốn giờ sáng ấy anh nhận điện thoại từ nhà, nửa đêm ông ngoại té xỉu đã đưa vào bệnh viện cấp cứu, anh vội vàng đến sân bay, chỉ kịp mang theo ví tiền và chìa khóa. Lúc anh đến sân bay cũng là lúc Khâu Dương tỉnh ngủ.
Công viên trong buổi bình minh se se lạnh, cánh tay và bắp chân lộ ra ngoài đã lạnh buốt, Khâu Dương hít hà hơi lạnh, cậu thấy đói bèn lấy bánh mì trong túi ra ăn lấp bụng, dạ dày được nạp năng lượng thì cả người cũng ấm hẳn.
Cậu mở chiếc sọt được lấp bằng quần áo cũ ra xem Tiểu Hôi thế nào rồi, trông nó đã khỏe hơn hôm qua kha khá, nó thấy cậu thì ủn mũi tới, thè lưỡi liếʍ ngón tay cậu.
"Tiểu Hôi ngoan" - Khâu Dương đút cho Tiểu Hôi món nó ăn được, cậu sờ bụng nó thấy khá no rồi thì không đút nữa, mười phút sau cậu cho nó uống thuốc.
Rất nhiều chú mèo chú chó không chịu uống thuốc, còn Tiểu Hôi, chỉ cần Khâu Dương đưa đến miệng là nó ngoan ngoãn nuốt hết. Chó lang thang cũng giống chủ nó, dễ lớn dễ nuôi, Tiểu Hôi uống thuốc rồi tiếp tục cuộn mình nghỉ ngơi.
Khâu Dương thầm ghi nhớ chuyện hôm qua Tần Hiện nói muốn gặp cậu và cho cậu đồ, giờ vẫn còn sớm nhưng trái tim cậu cứ không yên, không biết sao lại căng thẳng.
Khâu Dương mang chậu nhỏ tới nhà vệ sinh múc nước, rửa tay rửa chân cho sạch. Bây giờ Tiểu Hôi không được nhiễm lạnh, vậy nên cậu không tắm cho nó. Cậu tắm rửa xong thì bắt đầu chờ trong công viên, chờ từ sáng tới trưa, từ trưa tới chiều, tới tối cậu vẫn ngồi yên ở đó chờ. Trong lúc đó, cậu đút thuốc cho Tiểu Hôi hai lần, Khâu Dương nói thầm: "Chừng nào mới tới nhỉ".
Tới 9h30 tối Tần Hiện cũng chưa tới, Khâu Dương đã hơi nản lòng, cậu không trách Tần Hiện, cũng không phải là muốn được lấy đồ anh cho, mà là... Mà là cậu cứ nhớ mãi chuyện này, không chờ được anh cậu sẽ thấy rất hụt hẫng.
Khâu Dương lớn vậy rồi mới trải nghiệm cảm giác chuyên tâm chờ đợi một người, cậu nói với Tiểu Hôi: "Mai mình chờ tiếp nha".
Khâu Dương chờ một tuần ở công viên đã bắt đầu thấy e ngại. Cậu vẫn không quên nhiệm vụ nhặt ve chai, nhưng ánh mắt cậu không được chăm chú, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, nhưng không hề thấy Tần Hiện.
Sau giờ ngọ trời đã hơi mát lên, Khâu Dương dẫn Tiểu Hôi tới gốc cây hóng mát, cậu lơ đãng đếm mấy đám mây đen bay qua đầu.
Đột nhiên có tiếng cười dễ nghe bay vào tai cậu như đám mây bay, Khâu Dương nhìn theo hướng của tiếng cười ấy, mắt cậu bừng sáng.
Là Tần Hiện.
Nhưng mà cậu ngại tới quấy rầy anh ấy lắm, bởi vì Tần Hiện đang đi cùng một cô gái rất xinh đẹp, tiếng cười êm ái kia đến từ cô gái ấy.
Cậu ôm Tiểu Hôi, trốn vào chỗ hẻo lánh hết sức có thể, cố gắng tránh hai người kia. Mà Tần Hiện lại đi tới gần chỗ này, cứ như đang tới tìm cậu.
Khâu Dương sắp vùi mình vào bụi cỏ luôn rồi.
"Này, A Hiện, sao trong đó lại có một cậu bé?"
Mặt Khâu Dương đỏ lên, cậu ôm Tiểu Hôi thật chặt, đứng lên trước mặt hai người, cúi đầu vội vàng chạy đi.
"Ra là ăn mày".
Lúc cô gái nói câu kia còn cố ý lùi bước lại, cứ như Khâu Dương đi qua làm không khí xung quanh cô bị ô nhiễm.
Tần Hiện nhíu mày, nghĩ thầm sao nhóc con thấy anh lại chạy nhanh như thấy quỷ vậy? Đang giận anh một tuần rồi không tới gặp cậu hả?
Mỗi người có suy nghĩ của mình, không đến lượt người khác suy đoán, giọt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống, chạm vào phiến lá phát ra tiếng rào rào, ngay sau đó trời đổ mưa to, nhanh chóng thấm ướt quần áo của họ.
Cô gái có thói quen che dù đi nắng, cô nâng cao chiếc dù lên, nói: "May mà chị có đề phòng, không thì hai bọn mình ướt mèm rồi... Mình về thôi A Hiện".
Tần Hiện im lặng: "Chị à, đi dạo đủ rồi thì chị mau về đi, không thì anh rể lại ăn dấm lung tung".
Tần Oanh che miệng cười: "Hiếm lắm chị mới qua thăm em còn chê".
Tần Hiện đưa chị về khu nhà ở, khi ấy anh rể đã dừng xe chờ người. Sau khi tiễn chị về an toàn, Tần Hiện về nhà anh, nhưng làm thế nào cũng thấy khó chịu, thế là anh xách dù tới công viên, anh muốn hỏi xem nhóc ăn mày có chuyện gì, sao lại tránh anh.
Cơn mưa to mùa hè cứ kéo dài mãi, chiếu của Khâu Dương đã bị nước cuốn đi. Cậu chưa kịp trùm xong áo mưa đã vội dọn dẹp đồ đạc, chân cẳng giày dép toàn là bùn với bùn.
Tần Hiện chạy tới công viên, vừa lúc thấy nhóc ăn mày đuổi theo chiếc chiếu bị trôi tới bờ sông, trông cậu có vẻ muốn xuống nước nhặt chiếu về. Mưa còn lớn lắm, trán anh khẽ nhăn lại, xông qua giữ chặt cánh tay vừa dơ vừa ướt của nhóc ăn mày.
"Nguy hiểm, lỡ rớt xuống sông thì sao".
Tiếng mưa đập lên lá rất lớn, thế nhưng Khâu Dương vẫn nghe rõ lời Tần Hiện nói. Cậu há to miệng, những giọt nước lạnh buốt rơi vào miệng khiến cậu run lên.
Cả người Khâu Dương bị ướt mưa, chật vật dọn đồ đạc hơn mười phút, áo mưa ướt sũng dán vào người, thật ra thì cũng không che chắn được gì, cả mặt lẫn cổ đều bị ướt, Tần Hiện nghĩ chắc phần bên trong áo mưa cũng bị ướt rồi.
Tần Hiện nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mưa rửa thành nửa bẩn nửa trắng trẻo, nói: "Cậu vẫn ổn chứ".
Khâu Dương run vai lắc đầu, lại gật đầu.
Tần Hiện nghĩ cơn mưa to không ngừng liền được, nhóc ăn mày lại không có chỗ nương thân, anh chợt nói:"Vậy tới nhà tôi trú mưa một lát đi".