Tiểu Hôi đang khỏe mạnh bỗng dưng tiêu chảy liên tục. Khâu Dương mua thuốc lá ở sạp báo nhưng không kịp chờ người tốt, cậu ôm chú chó đi khám bệnh ngay.
Bác sĩ duy nhất mà Khâu Dương biết không phải bác sĩ chính quy ở bệnh viện thú y, đó là ông bác sĩ thú y già chuyên thiến cho gà vịt trong khu chợ thức ăn vùng ngoại thành.
Cậu không thể vào bệnh viện thú y, ai mà nguyện lòng tiếp đãi một kẻ ăn mày chứ.
Khu chợ đó ở rất xa, Khâu Dương đeo cặp sách, ôm Tiểu Hôi đi từ sáng sớm. Hơn hai tiếng sau, cậu đặt chân tới khu chợ cũ ầm ĩ, rất nhiều người lao động nhập cư mở sòng bài ven lối đi nhỏ, Khâu Dương cẩn thận tránh ra, đi sâu vào trong chợ, cuối cùng đến một cửa tiệm cũ nát.
Bác sĩ thú y già đang thiến gà, ông ngẩng đầu thấy nhóc ăn mày núp ngoài cửa thì cười ha hả: "Vào đi".
Nhóc ăn mày cười gượng: "Cháu chào bác sĩ, Tiểu Hôi của cháu bị bệnh rồi ạ".
Trên đường tới đây, Tiểu Hôi đau bụng tận hai lần, Khâu Dương rất lo cho nó. Cậu nâng nó đến trước mặt bác sĩ già, Tiểu Hôi cúi gằm đầu, rên ử ử.
"Bác sĩ, xin bác giúp cho Tiểu Hôi, cháu có tiền ạ".
Bác sĩ già từng chữa cho Tiểu Hôi một lần, nếu ông có thành kiến với cậu thì đã tống cổ cậu lâu rồi. Bác sĩ thiến nốt con gà cuối cùng, rửa sạch tay rồi bắt đầu kiểm tra Tiểu Hôi.
Khâu Dương đứng nhìn với cặp mắt trông mong, bác sĩ già thấy cậu căng thẳng như thế thì bật cười, đẩy một cái ghế cho cậu, "Ngồi xuống chờ".
"Dạ!"
Khâu Dương sợ làm phiền bác sĩ già, mấy lần muốn nói lại thôi.
Bác sĩ già hỏi cậu: "Nhóc cho nó uống sữa tươi phải không?".
Tiểu Hôi vội vàng mở cặp sách, chỉ vào mấy món ăn vặt trong đó: "Mấy thứ này Tiểu Hôi nếm hết rồi ạ".
Bác sĩ già ồ lên: "Cho nó ăn ít đồ ngọt thôi, biết là nhóc tốt với nó, nhưng không được tốt như thế".
"Dạ!".
Khâu Dương vô cùng tự trách khi biết lòng tốt của mình khiến Tiểu Hôi bị bệnh. Tuy Tiểu Hôi chỉ là chú chó đất, bụi bặm đầy mình đi lang thang trong thành thị giống như cậu, nhưng cậu và nó đã làm bạn bên nhau biết bao ngày đêm, từ tận đáy lòng cậu đã xem Tiểu Hôi là người nhà từ lâu.
Bác sĩ già thấy Khâu Dương đang áy náy tự trách bèn an ủi cậu: "Mới bây lớn sao lại bày vẻ mặt này, đừng có lo, bác kê thuốc cho nó, khỏe nhanh thôi mà. Lần này may mà nhóc kịp thời đưa nó tới đây, về sau phải chú ý không cho nó ăn đồ ngọt".
"Dạ!".
Khâu Dương nghe thấy Tiểu Hôi có thể khỏe lại, gương mặt hiện lên nụ cười. Cậu ngồi xuống trước mặt Tiểu Hôi, ngón tay nhẹ nhàng đẩy đầu nó, cậu không dám nói to sợ nó bị khó chịu: "Tiểu Hôi ngoan, bác sĩ kê thuốc cho em khỏe nhé".
Chú chó đất nhìn cậu bằng cặp mắt ánh nước, trái tim Khâu Dương vừa được yên tâm lại thấy chua xót, đau lòng cho nó quá.
Tiểu Hôi ở tiệm quan sát hết buổi trưa, sau khi ngừng tiêu chảy, Khâu Dương ôm nó đi. Bác sĩ già lấy cậu một ít tiền thuốc, lúc lấy tiền cậu sờ tới hộp thuốc lá trong túi quần, chợt nhớ hôm nay cậu chưa tặng thuốc lá cho người ta.
Khâu Dương tới vội đi cũng vội, hai giờ chiều cậu ra khỏi tiệm của bác sĩ, đi thẳng hướng về khu nhà ở.
Bác sĩ già thật sự rất tốt bụng, ông ấy thấy cậu ôm chú chó tới bèn bán rẻ cho cậu một cái sọt trúc. Tiểu Hôi đã uống thuốc, đang rúc mình ngủ trong giỏ, khi tỉnh ngủ, nó ngẩng đầu nhìn Khâu Dương, gâu hai tiếng như một người đang chào hỏi cậu.
Khi đến gần khu nhà ở đã gần tới giờ tan tầm, Khâu Dương núp một góc, lấy bánh mì ra ăn từ từ, cậu đi cả ngày đường nên đã đói khát lắm rồi, với lại cơ thể cậu đang ở giai đoạn phát triển, cảm giác đói xuất hiện thường xuyên hơn.
Đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm những người đang ra vào khu nhà ở, sắc trời mờ dần, không nhìn rõ người. Đèn đường lần lượt sáng lên, một cái bóng còn chả có nói chi là người. Nhưng Khâu Dương vô cùng kiên nhẫn, cậu cho Tiểu Hôi uống thuốc và ăn tối, không hề nhích mông chút nào.
Bảo vệ cổng đã bắt đầu giao ban, Khâu Dương thấy bác bảo vệ nhận ca mới biết mình đã chờ ở đây hơn bốn tiếng đồng hồ.
Sau 11 giờ khu nhà hoàn toàn yên tĩnh, Khâu Dương ôm chó, bắt đầu thấy buồn ngủ. Một chiếc xe màu đen chạy qua mặt cậu, cậu mượn đèn đường thấy được chuỗi số đã ghi nhớ bèn lấy lại tinh thần ngay lập tức.
Xe ô tô nhanh chóng vào hầm giữ xe, Khâu Dương tới phòng bảo vệ nói rõ mục đích của mình cho bác bảo vệ. Bác ấy cười cậu ngốc, bảo rằng người ở đây ai cũng có tiền, người ta không thích thuốc lá của cậu đâu.
"Nhưng mà cháu đã mua rồi ạ, phải đưa thôi..."
Sau một thời gian tiếp xúc, bác bảo vệ hiểu rõ bản tính trung thực của nhóc ăn mày, thế là bác bảo cậu để con chó lại đây, muốn đưa thuốc là tranh thủ đi đi, không thì người ta lên lầu rồi cậu tìm không ra.
Khâu Dương chạy chậm vào bãi đỗ xe tầng hầm, Tần Hiện mới đậu xe xong thì nghe có người gọi anh đằng sau.
Đôi mắt to đen bóng của nhóc ăn mày xuất hiện đằng sau xe, thấy anh quay đầu lại, đôi mắt ấy trở nên hoảng loạn, cậu cúi đầu không dám nhìn anh.
Phản ứng của Khâu Dương làm Tần Hiện thấy buồn cười: "Nhóc con, muộn rồi sao còn tới đây".
"Tôi, tôi..." - Khâu Dương ấp úng, chậm chạp bước tới trước mặt Tần Hiện, cậu vốn đã thấp hơn người ta rất nhiều, giờ còn cúi đầu xuống, trông càng đáng thương.
"Hả?"
"Tôi muốn tặng anh một vật" - Khâu Dương cảm giác mình không lấy nổi bao thuốc lá trong túi quần, đêm nay người tốt mặc một bộ âu phục rất đẹp mắt, tay sờ hộp thuốc cứ băn khoăn, lỗ tai cũng nóng lên.
Cậu không muốn đưa nữa...
"Muốn tặng tôi cái gì?" - Tần Hiện tò mò lắm.
"..." - Khâu Dương ấp úng, sự tự ti lan tràn - "Không có gì".
"Chẳng phải mới nói có à?"
"..."
Tần Hiện nhìn nhóc con rụt đầu như đà điểu, nhóc ấy đang chậm chạp nhấc tay lên, cầm một hộp thuốc lá bình thường, là nhãn hiệu mà anh chưa từng nghe qua.
Khâu Dương lặng lẽ giương mắt, rồi lại rũ xuống thấp hơn. Bàn tay đang thu về chợt bị Tần Hiện nắm chặt, cậu khẽ kêu lên, Tần Hiện hỏi: "Làm nhóc bị thương rồi à?".
Khâu Dương lắc đầu, cẩn thận rút tay mình ra rồi đáp: "Tay tôi dơ, anh đừng đυ.ng".
Lúc nhóc ăn mày nói ra câu ấy, cậu không hề tự ti, không có vẻ đáng thương, đơn giản là cậu đang nghiêm túc nói việc này cho anh biết.
Tần Hiện: "..."
Hình như lòng trắc ẩn của anh lại trào dâng.
Cuối cùng, Tần Hiện nhận món quà mà Khâu Dương nhất quyết không chịu đưa. Anh vốn định cho Khâu Dương chút tiền nhưng anh sợ như thế sẽ làm tổn thương cậu, anh suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngày mai tôi bảo dì giúp việc qua dọn dẹp nhà, lúc đó sẽ có kha khá đồ không dùng nữa, tôi đưa hết cho cậu nhé".
Khâu Dương nghe thấy thì trợn tròn cặp mắt.
Tần Hiện thuận miệng nói thêm một câu: "Đều là đồ hết hạn cần vứt đi, tôi không dùng nữa đâu".
Khâu Dương nghe vậy mới thở phào, hiếm khi Tần Hiện có vẻ mặt phức tạp như lúc này.
Anh chưa từng thấy ăn mày nào chỉ dám lấy đồ bỏ chứ không lấy thứ khác, mà đây cũng là người ăn mày đầu tiên anh tiếp xúc.
"Cảm ơn..." - Khâu Dương vẫn chưa biết tên của người ta, cậu nhỏ giọng gọi anh là người tốt.
"Tôi họ Tần, tên một chữ Hiện".