Nhóc Ăn Mày

Chương 5: Tới nhặt đồ hả?

ma lạt thang nà

Khâu Dương sống gần khu nhà ở suốt hai tuần liền, từ hôm ấy cậu không còn gặp lại người đàn ông tốt bụng cho cậu đồ ăn nữa, cậu thấy hơi mất mát, nhưng có một niềm vui bất ngờ xảy đến với cậu.

Bác bảo vệ đã thuyết phục đồng nghiệp của ông ấy, một bảo vệ khác thấy Khâu Dương đáng thương nên cũng đồng ý cho cậu vào khu nhà ở nhặt ve chai.

Khâu Dương thu được không ít phế phẩm, qua hai tuần cậu góp được tròn 200 đồng. Cậu sắp xếp ngay ngắn số tiền lẻ thành từng chồng, cột dây thun thật chặt rồi gói vào túi nilon, đặt ở ngăn trong cùng của cặp sách.

200 đồng là khoảng tiền lớn nhất mà Khâu Dương từng có, cậu vui sướиɠ hồng cả gương mặt tròn tròn, ôm Tiểu Hôi dạo liên tục mấy vòng trong công viên cùng những người lớn tuổi.

Cậu không biết biểu đạt tâm tình vui sướиɠ của mình, đành dùng phương thức ngốc ngốc này.

Không khí trong ngực dần dần nén lại trong lúc vận động, mồ hôi chầm chậm toát ra, cậu há miệng thở dốc, mái tóc ướt mồ hôi dán vào vùng mắt.

Ánh bình minh xuyên qua kẽ lá, chạm mặt đất, nắng và cây đan vào nhau tạo thành những bóng râm loang lổ. Bóng râm có cái vỡ nát, có cái to lớn, hình dáng không giống nhau, như quỹ đạo sống khác nhau của mỗi con người, có người viên mãn, có người muốn ăn bữa cơm cũng khó khăn.

Khâu Dương đột nhiên bước về phía trước hai bước, ánh nắng rơi vào đôi mắt, cậu cố nén cảm giác muốn khóc, ôm chú chó ngồi chồm hổm xuống đất.

"Tiểu Hôi, anh vui quá, thật vui quá..."

Khâu Dương liên tục lẩm nhẩm một câu một, giây phút này, chỉ có chú chó đất bị vứt bỏ giống cậu, cùng cậu sống nương tựa lẫn nhau mới có thể chia sẻ niềm vui sướиɠ ấy.

Cậu nghĩ cậu vẫn còn may mắn lắm, cậu có Tiểu Hôi luôn đồng hành, dù cậu có là tên ăn mày tầm thường lưu lạc nơi xó xỉnh thành thị, dù cậu luôn cô độc, lạnh lẽo.

Tiểu Hôi thè lưỡi liếʍ khóe mắt Khâu Dương, nó kêu ử ử, vô cùng ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu, thi thoảng lại phe phẩy cái đuôi.

Khâu Dương cười híp mắt đến chỗ bác bảo vệ thì được bác khen.

"Hôm nay tâm trạng tốt đấy nhỉ, gặp chuyện gì vui hả?"

Cậu gật đầu thật mạnh, vẫn sợ gật đầu không diễn đạt được ý khẳng định, câu liên tục đáp mấy tiếng.

"Bác ơi..." - Khâu Dương ấp úng, dáng vẻ thẹn thùng. Cậu đưa vật đang giấu đằng sau cho bác bảo vệ, trong tay cậu là một chiếc hộp.

Là hộp thuốc lá.

Khâu Dương mua cái này ở tủ bán báo, bác bảo vệ thích hút thuốc, Khâu Dương lại không biết cảm ơn bác bằng vật gì nên đành mua một hộp thuốc lá để tỏ lòng biết ơn."Ôi"- Bác bảo vệ ngạc nhiên -"Thuốc lá ở đâu ra đây".

"Cháu mua ạ" - Cậu đáp nhỏ nhẹ, giao thuốc là và Tiểu Hôi cho bác bảo vệ, đây là lần đầu tiên cậu tặng quà, đã tặng rồi mà mạch máu trên tay cậu vẫn còn nhảy nhót liên tục.

Khâu Dương đi thật nhanh vào khu nhà ở, hôm nay cậu tới hơi muộn, một xíu nữa là đến giờ lao công kéo xe đến dọn rác.

"Cậu nhóc?"

Có người gọi cậu đằng sau, Khâu Dương quay lại nhìn, là người tốt hôm bữa. Suốt hai tuần liền cậu tranh thủ đứng canh cửa lúc buổi chiều vắng người nhưng không gặp được người tốt.

"Tới nhặt đồ hả?"

Tần Hiện nhìn nhóc ăn mày từ đầu tới đuôi, nhóc ấy vẫn mặc áo khoác xám, quần đùi đen bị bạc màu, cánh tay gầy chỉ còn xương với xương.

Khâu Dương cảm nhận được ánh mắt trên người mình, cậu không dám ngẩng đầu, bả vai co rúm lại, lí nhí đáp lời người kia.

Cậu đang định nói cảm ơn người tốt, hoặc là quỳ xuống. Đang lúc cậu chuẩn bị chọn lựa giữa nói và quỳ, Tần Hiện đưa cậu chiếc túi giấy anh đang cầm. Khâu Dương khúm núm không dám nhận, lập tức lắc đầu.

Hôm nay Tần Hiện đi công tác, sẵn tiện qua thăm người lớn trong nhà, anh lên máy bay đêm qua, không ngờ chuyến bay đến trễ, giờ mới về tới nhà, vừa vào khu đã thấy nhóc ăn mày.

"Nhóc cầm đi, mang về ăn". Mấy món ngọt trong túi là do người nhà bắt anh mang về, nói anh cho bạn gái.

Tần Hiện cũng buồn cười, anh còn chả biết anh có bạn gái hồi nào nữa, thế mà người lớn trong nhà đã bịa ra cho anh một cô, anh giải thích thì chả ai nghe, bèn mặc kệ vậy.

Đúng lúc anh gặp Khâu Dương, có lẽ trẻ nhỏ thích đồ ngọt nên tiện tay đưa cậu.

"Tôi không thể nhận..."

Tần Hiện nhìn cậu: "Không muốn?"

Anh không nói thêm tiếng nào, cầm túi giấy đi vứt. Khâu Dương vội vàng đuổi theo, kiểu gì cũng không cho Tần Hiện vứt đồ đi.

Khâu Dương sốt ruột nhưng không biết biểu đạt thế nào, Tần Hiện đã không nghỉ ngơi hai đêm, bây giờ anh chỉ muốn về nhà ngủ nên không trêu cậu nữa.

Trước khi đi, Tần Hiện hỏi Khâu Dương: "Nhóc vẫn ngủ ở khu xanh hóa hả?"

Khâu Dương gật đầu, điệu bộ ngoan ngoãn này khiến Tần Hiện rất muốn xoa đầu cậu, giống như người ta xoa đầu chó khi muốn khen ngợi nó.

Cuối cùng Tần Hiện cũng không xoa đầu Khâu Dương, bởi vì nhóc con tự làm mình bẩn bẩn, không xuống tay nổi.

"Đêm nay tôi xuống đó chạy bộ".

Khâu Dương không hiểu cho lắm, người tốt nói vậy để cậu nhích chiếu ra xa xa, không cản đường anh ấy chạy bộ hả?