Mễ Nhạc ngẩng đầu trừng Đồng Dật, sau đó tung một cú lên gối.
Hai người bắt đầu đánh nhau.
Diệp Hi Nhã sợ Đồng Dật làm lớn chuyện, quay lại phòng riêng chưa ngồi xuống đã ra ngoài xem xét tình hình. Kết quả nhìn thấy Đồng Dật đang đánh nhau với một người lạ nào đó.
Diệp Hi Nhã vội vã chạy đến ngăn: “Đồng Dật! Mau dừng lại, sao lại đánh người ta?”
Đồng Dật sửng sốt trước lời của Diệp Hi Nhã, ngay lập tức dừng tay, kết quả là bị Mễ Nhạc đánh trúng một phát.
Diệp Hi Nhã vội sang ngăn Mễ Nhạc, sợ cậu tiếp tục đánh Đồng Dật, nghe thấy Đồng Dật hỏi: “Không phải cậu ta sàm sỡ cậu sao?”
“Không phải, tên kia cao lắm chỉ khoảng 1m7, cũng không ăn mặc thế này.” Lần này Diệp Hi Nhã dám khẳng định, tên ngốc Đồng Dật chắc chắn đã đánh nhầm người.
Mễ Nhạc rút tay lại lui ra phía sau một bước, tặc lưỡi “Chậc” một tiếng.
Diệp Hi Nhã liên tục xin lỗi Mễ Nhạc.
“Xin lỗi người anh em, tôi đánh nhầm người. Lúc nãy có một tên giở trò đồϊ ҍạϊ với bạn tôi nên tôi cứ nghĩ đó là cậu, cậu đừng giận. Hay là tôi cũng cho cậu sờ mông lại, có được không?” Đồng Dật nhanh chóng thay đổi sắc mặt, tươi cười đi tới xin lỗi, như thể kẻ đánh nhau vừa rồi không phải cậu.
“Cút.” Mễ Nhạc tức giận đến mức nói cũng run lên
“Cậu có bị thương ở đâu không? Tôi đưa tiền cho cậu nha? Chúng ta đến bệnh viện xem thử? Mặt có bị đánh trúng không?” Đồng Dật không chịu bỏ qua, đuổi theo xem tình trạng của Mễ Nhạc, thậm chí còn duỗi tay kéo khẩu trang của cậu. Khẩu trang bị kéo xuống chỉ trong nháy mắt, Mễ Nhạc ngay lập tức đeo trở lại.
Đồng Dật sửng sốt một chút, không ngờ người mình đánh nhầm lại đẹp trai đến vậy.
Diệp Hi Nhã nhận ra Mễ Nhạc là ai, cô tròn mắt ngạc nhiên.
Đồng Dật vẫn muốn nói xin lỗi nhưng cuối cùng nhận được vẫn là chữ: “Cút!”
“Nếu không thì cậu hát ở đây hôm nay, để tôi thanh toán cho?”
“Không cần.”
Chờ Mễ Nhạc đi xa rồi Đồng Dật mới ngồi xổm xuống, bấu lấy bả vai kêu đau.
“Người vừa nãy bị cậu đánh là hotboy của trường tụi mình.” Diệp Hi Nhã thở dài, có chút cảm thán.
“Trường mình á?”
“
Phải, là cái người tinh nhị đại trong truyền thuyết kia, ra mắt từ khi còn nhỏ, thi vào trường chúng ta, dáng dấp đẹp trai làm cho những học sinh còn lại giống như mớ củ cải, cũng đồng thời khiến cho cậu vĩnh viễn không thể trở thành hotboy hạng nhất được.”
*Tinh nhị đại: tương tự như phú nhị đại (thế hệ giàu có đời thứ hai), tinh nhị đại là thế hệ nghệ sĩ đời thứ hai, có cha mẹ là nghệ sĩ.
Thật ra
Đồng Dật từng nghe nói có một người như vậy, nhưng không để ý lắm, cũng không biết mặt mũi ra sao. Cậu đây, thứ nhất không quan tâm đến những anh chàng đẹp trai khác, chưa bao giờ theo đuổi thần tượng, chỉ thỉnh thoảng xem vài trận bóng.
Đồng Dật ậm ừ lên tiếng, cả người đau đớn hít một hơi, kết quả Diệp Hi Nhã lại chỉ quan tâm đến trai đẹp: “Lúc nãy cậu xuống tay có mạnh không?”
“Là kiểu không đánh chết người được.” Đồng Dật trả lời.
“Cậu ấy tức giận cũng không có gì lạ, đều do tôi, vừa rồi nóng giận đến mất não, đáng lẽ nên đi với cậu mới đúng. Lần này đã gây ra hiểu lầm lớn mất rồi.”
Đồng Dật trợn mắt hỏi Diệp Hi Nhã: “Sao chỉ hỏi tôi ra tay nặng không mà không hỏi cậu ta?”
“À, phải rồi, cậu ấy xuống tay có tàn nhẫn không, hay là tôi đưa cậu đi bệnh viện xem thử?”
“Cậu ta đánh tôi theo kiểu có thể chết người đó, mẹ nó…”
Khi Diệp Hi Nhã đỡ Đồng Dật trở về không khỏi thầm sửng sốt.
Sinh viên thể thao Đồng Dật cao 198cm, đội trưởng đội bóng chuyền, chơi bời phá hoại đã nhiều năm rồi. Nghe nói lúc nhỏ từng học Tán Đả, có thể khiến Tống Dật ăn khổ như vậy, Mễ Nhạc cũng có bản lĩnh phết.
Diệp Hi Nhã vừa đi vừa hết lời liên tục xin lỗi Đồng Dật, nghĩ cách muốn bồi thường cho hắn, sau đó cùng Đồng Dật đến trước quầy lễ tân.
“Hôm nay tất cả phòng hát, tôi mời hết, tính vào hóa đơn của tôi đi.” Đồng Dật nói với nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ ngẩn ra, rồi chợt nhận ra đây hẳn là đại thiếu gia đang tán gái, nhanh chóng đáp đã rõ.
------------------