Hồng Lục

Chương 16: Không biết

“Nhìn thấy cậu khiến tớ cảm thấy làm bà nội trợ cũng không đáng sợ lắm.”

“Nghĩa là sao? Cậu muốn kết hôn? Còn làm bà nội trợ toàn thời gian?” Không đúng, Hách Thúy Thúy đột nhiên hiểu ra, “Cậu có bạn trai rồi à!”

“Coi là vậy…”

Đây là cái kiểu nói chuyện gì thế? Hách Thúy Thúy nhíu mày không hiểu. Nhưng nhìn biểu cảm của Nhan Dịch Ngữ, có vẻ không vui lắm, “Bạn trai cậu muốn cậu ở nhà?”

Nhan Dịch Ngữ im lặng, Hách Thúy Thúy lắc đầu, “Sự nghiệp của cậu có triển vọng như vậy, vừa mới bắt đầu, vì một người đàn ông… Anh ta không phải là muốn cậu chăm lo việc nhà nhiều hơn đấy chứ?” Cuối cùng cô đưa ra một kết luận, “Người bạn trai kia của cậu quá xảo quyệt rồi, chia tay!”

Nhan Dịch Ngữ có chút mê man, “Cậu cảm thấy lấy chồng không tốt à?”

“Lấy chồng tốt hay không thì tớ không dám nói. Nhưng cậu học hành vất vả như vậy, còn đi du học, cậu làm những chuyện này khẳng định không phải vì ở nhà làm bà nội trợ.”

Nhan Dịch Ngữ gật đầu, “Tớ cũng nói như vậy. Nhưng anh ấy nói công việc của tớ và anh ấy có liên quan lợi ích, vì để tránh những phiền phức không cần thiết, tốt nhất tớ nên đổi một công việc khác.”

“Vậy sao anh ta không đổi?” Hách Thúy Thúy bênh vực lẽ phải.

Nhan Dịch Ngữ bất đắc dĩ nói: “Đương nhiên là do tớ đánh đổi thì nhỏ hơn.”

Hách Thúy Thúy bĩu môi, phỉ nhổ nói: “Anh ta đúng là giỏi, không biết giá trị bản thân mấy trăm triệu đây.”

Nhan Dịch Ngữ chống cằm hỏi cô, “Nếu là cậu, cậu sẽ làm thế nào.”

“Tớ không công ăn việc làm.” Hách Thúy Thúy xúc một miếng bánh bỏ vào trong miệng, chớp mắt.

“Ha ha.” Nhan Dịch Ngữ cười ra tiếng, “Tớ hỏi linh tinh rồi.”

Hách Thúy Thúy an ủi bạn, “Trời đất bao la nơi nào mà không có cỏ thơm. Hôm nay anh ta đòi cậu đổi việc, ngày mai chính là muốn cậu đi đổi thận, đàn ông cặn bã không có giới hạn. Cậu đá anh ta rồi đi tìm người khác là được mà!”

“Đâu có dễ dàng như vậy…”

“Không dễ dàng á? Tớ tiện tay vờ bừa cũng bắt được Hách Đồng Quang…”

Nhan Dịch Ngữ cúi đầu suy nghĩ một lúc, “Thúy Thúy, có vẻ cậu không biết, Hách Đồng Quang yêu cậu nhường nào…”

Hách Thúy Thúy:???

“Cậu nói cậu rất cảm ơn tớ hồi năm nhất giúp đỡ cậu, Nhưng cậu cũng biết, hồi đó tớ bận như vậy, làm gì có đủ sức lực và thời gian đi quan tâm tình hình học tập và cuộc sống của một người bạn cùng phòng mới quen biết chứ?”

Hách Thúy Thúy sau khi thi đại học cuối cùng cũng được thoải mái ăn chơi, thừa dịp Hách Đồng Quang sang tỉnh khác thi đấu, cô bèn cùng bạn cấp ba đi du lịch, đến nơi mới nói cho anh biết, khiến Hách Đồng Quang giận đến mức không nói chuyện với cô cả tuần. Mà thi đại học cũng thi xong rồi, Hách Đồng Quang chẳng còn lý do chính đáng nào để ràng buộc cô nữa, cô mau chóng cách xa Hách Đồng Quang, không muốn nghe anh lải nhải nữa.

Hách Đồng Quang lên năm ba bắt đầu cực kỳ bận rộn, ký túc xá của hai người một nam một bắc, thỉnh thoảng anh qua bắt người thì toàn vồ hụt.

“Là Hách Đồng Quang á?” Hách Thúy Thúy trước giờ không hề nghĩ tới, thì ra khi đó anh không yên tâm như vậy.

“Đúng thế, là anh cậu nhờ tớ. Làm một trao đổi, anh ấy phụ đạo cho tớ một vài chương trình học của khoa tài chính. Năm nhất chương trình học nhiều, thời gian học lớp chuyên ngành sẽ trùng nhau, tớ không có cách nào để đi nghe giảng, chỉ xem tài liệu thì sẽ có chỗ không hiểu.”

Hách Thúy Thúy sợ hãi, “Các cậu thực sự hẹn hò còn học tập à?”

Cô còn tưởng dùng danh nghĩa học tập nói chuyện yêu đương cơ…

Nhan Dịch Ngữ: “Hẹ hò? Chúng tớ không hẹn hò, vẫn luôn học thêm. Thực ra hồi đó tớ cứ thắc mắc, sao phải đến con đường tình nhân kia học, thư viện không tốt sao? Sau đó mới nhận ra, hẳn là anh ấy đi coi cậu.”

“Vậy tớ với Trương Dụ đi ra ngoài, cũng là do cậu mật báo?”

Nhan Dịch Ngữ hơi lúng túng, “Đúng vậy… Hồi đó tớ còn tưởng hai người là anh em ruột đấy, chỉ cảm thấy kỳ lạ, sao anh trai gì mà quản chặt vậy? Hẹn hò cũng phải đi coi, rồi có một lần, cậu với Khương Vân ở ký túc xá không cận thận nói lộ ra, tớ mới biết.”

Hách Thúy Thúy là một trong những người đơn thuần nhất mà Nhan Dịch Ngữ quen biết, ngày nào cũng cười vui vẻ không chút gánh nặng, còn có một người cam tâm tình nguyện bảo vệ.

Nhan Dịch Ngữ bùi ngùi nói: “Cậu không biết tớ ngưỡng mộ cậu thế nào đâu.”

Nhan Dịch Ngữ khiến Hách Thúy Thúy có chút không tin nổi, dù sao thì cô cũng không ngờ năm đó Hách Đồng Quang lại yên lặng làm nhiều chuyện như vậy. Mà cô còn hiểu nhầm anh chuyện có người yêu cũ, thực là không nên mà.

“Cậu đỏ mặt?” Nhan Dịch Ngữ cười, “Không phải chứ? Cậu thực sự một chút cũng không nhận ra sao?”

Hách Thúy Thúy cắn cái dĩa, hơi ngại ngùng, “Tớ còn tưởng hai người ở bên nhau…”

Nhan Dịch Ngữ không nói gì, Hách Thúy Thúy động viên, “Dịch Ngữ, cậu đừng nản lòng, rồi cậu cũng gặp được một người đàn ông tốt thôi.”

“Có lẽ không có cái số đó..”

Nhan Dịch Ngữ thay sang bộ quần áo đã được sấy khô ban đầu, mượn mỹ phẩm của Hách Thúy Thúy trang điểm lại, vẫn là gương mặt đó,, lúc ra cửa đã ung dung hơn, có vẻ đã tháo gỡ được một gánh nặng, “Lần này cảm ơn cậu, hơn nữa tớ biết tớ nên làm thế nào rồi.”

Hách Thúy Thúy đưa cô nàng ra chỗ gọi xe, “Có việc có thể tìm tớ nha.”