Hách Thúy Thúy tự nhận mình không phải là người phóng khoáng, nhưng cũng không có nhỏ nhen như vậy.
Cô kiêng dè Nhan Dịch Ngữ, là cũng có nguyên do cả đó!
Đầu tiên, Nhan Dịch Ngữ rất xinh đẹp, còn rất thông minh. Phụ nữ thông minh có rất nhiều, phụ nữ xinh đẹp cũng có rất nhiều, nhưng có thể vừa đẹp vừa giỏi thì rất ít gặp. Đó là cấp bậc nữ thần rồi.
Tiếp theo, Hách Đồng Quang rất tán thưởng Nhan Dịch Ngữ. Hoàn cảnh gia đình của Nhan Dịch Ngữ không tốt, năm nhất đại học đã bắt đầu vừa học vừa làm, làm một lúc mấy công việc mà thành tích học tập lại tốt như vậy. Hách Đồng Quang dùng Nhan Dịch Ngữ làm tấm gương để giáo dục Hách Thúy Thúy, để cô nhìn người ta mà học tập. (Hách Thúy Thúy lúc đó vừa ăn vặt vừa lừ mắt nhìn anh, “Cậu ta tốt như vậy thì anh đi mà nhận cậu ta làm em gái ấy!”
Cuối cùng, Nhan Dịch Ngữ có vẻ là mối tình đầu của Hách Đồng Quang. Mối tình đầu ai cũng có, nếu không phải thừa nhận mối tình đầu, sao để lộ ra hương vị bạch nguyệt quang.
Hách Thúy Thúy đập gối rầm rầm, xà cừ đính trên móng tay phát sáng dưới nền gối, tức giận!
Hách Thúy Thúy giận xong, càng nghĩ càng ghen. Cô không thông minh, cũng không xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn luôn bị Hách Đồng Quang chấn áp. Cô lấy gì so với Nhan Dịch Ngữ đây? Huhuhuhu…
Kêu rên một hồi, lại nghĩ đến việc mình kém cỏi vậy mà Hách Đồng Quang cũng không có ghét bỏ mình, thật sự là một người vừa rộng lượng vừa tốt bụng!
Cô lập tức lăn vào trong lòng Hách Đồng Quang, thành khẩn thề thốt: “Anh yêu quý ơi, em nhất định sẽ nỗ lực, sẽ không để anh mất mặt!”
Hách Đồng Quang đang xem thời sự vô cùng không muốn để ý đến cô, nhưng người trong lòng ồn ào lải nhải không ngừng, “Đầu óc với mặt mũi của em đã không kịp thay mới rồi, Nhưng cân nặng của em vẫn có thể cứu chữa. Em nhất định sẽ chăm chỉ rèn luyện, tranh thủ tập ra được đường cơ bụng!”
Cuối cùng Hách Đồng Quang không tiếc cho cô môt ánh mắt, anh đánh giá cô từ trên xuống dưới một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng khích lệ một câu mang tính tượng trưng: “Em cố lên!”
Hách Thúy Thúy nắm tay: “Trong buổi họp lớp em nhất định sẽ để mọi người lác mắt!”
Hách Đồng Quang giận dỗi nói: “Không phải vì anh à? Tại sao lại là bạn học?”
Cô nghĩ thông suốt rồi. Loại sinh vật như bạch nguyệt quang, trốn cũng không trốn được, cô muốn trực tiếp đối diện.
Hách Thúy Thúy rưng rưng nước mắt nói: “Em dẫn theo anh đi họp lớp mà, sẽ không làm chồng em mất mặt…”
“Ồ.”
Hách Thúy Thúy ôm cổ anh, xà cừ trên móng tay ở cổ anh sáng lấp lánh, líu lo: “Anh trai thân yêu, anh còn nhớ ông nội từng nói em là ngôi sao may mắn của anh không? Ông nội nói em vượng anh, sẽ cho anh thêm phúc thêm thọ đấy.” Anh nhất thiết phải nhớ, đừng vừa thấy Nhan Dịch Ngữ là muốn li hôn em nhé!
Ai dè Hách Đồng Quang căn bản không hiểu được đường ngang ngõ dọc trong lòng cô, “Em lại muốn mua cái gì à?”
Hách Thúy Thúy ngớ ra, cô đâu có muốn mua gì? Cô với chồng nhìn nhau hai giây, đột nhiên – thời tới cản không kịp!!!
Nếu anh ấy đã nói vậy, “Anh trai yêu quý của em ơi, em muốn mua một cái túi xinh đẹp để đi họp lớp~”
Nghe cô vợ nhỏ nói xong, Hách Đồng Quang hài lòng tách cô vợ nhỏ ngoan ngoãn trong ngực ra, sờ sờ cánh tay, lại sờ sờ ngực…
Hách Đồng Quang thật sự rất thích nghịch bầu ngực của cô, Hách Thúy Thúy khóc không ra nước mắt, chu môi yếu ớt nói: “Đừng dùng sức kéo, sẽ bị rủ xuống mất..” Trọng lực gì đó, không phải sức người có thể kháng cự.
“Em đúng là đồ qua cầu rút ván.” Hách Đồng Quang nắm hai bên bánh bao của cô, đầu ngực chậm rãi lộ ra được lòng bàn tay xoa nắn, “Ngực em chỉ nhờ em mà lớn được hả?”
Hách Thúy Thúy thành thật đáp: “Là anh giúp em…”
Anh vân vê đầu ngực hồng đã cứng như đá, dùng lời nói trêu ghẹo cô, “Từ nhỏ đã ưỡn ngực cho anh mυ'ŧ có phải không? Không mυ'ŧ ra còn không chịu cho anh đi có phải không?”
Đầu ngực bên trái của cô bị thụt vào bên trong, hồi bé không biết, lúc bắt đầu dậy thì mới nhận ra có gì đó không đúng. Nhưng cô cũng không biết tại sao ngực lại có thể phát triển không giống nhau như vậy, chỉ tưởng mình bị tàn tật, sợ muốn chết. Nhưng mẹ cứ đi công tác suốt, cô không tìm được ai để hỏi.
Khóc mất một đêm, hôm sau vác đôi mắt sưng húp đi tìm ông anh trai thông minh tuyệt đỉnh phòng bên. Tuy rằng Hách Đồng Quang cũng bị cô nói đến mức sợ hết hồn, nhưng vẫn còn nhớ tình hình thế nào, ít nhất cũng biết phải đi bệnh viện rồi khám khoa nào.
Từ internet hiểu được một chút kiến thức liên quan, Hách Đồng Quang nghiêm chỉnh giảng cho cô đây là chuyện bình thường, không phải tàn tật. Trên mạng thậm chí còn đưa ra phương pháp chữa trị, đơn giản mà nói chính là hút hoặc nặn ra, để đầu ngực chui ra ngoài, thời gian dài, nó sẽ không bị thụt vào trong nữa.
Ý tưởng có rồi, nhưng hai người đều quên mất Hách Thúy Thúy đang ở tuổi dậy thì, mỗi ngày dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngực phát triển quá tốt, nửa năm sau, hai bên lại không lớn như nhau!
Lần thứ hai Hách Thúy Thúy khóc đến kinh động trời đất.
Sau đó Hách Đồng Quang vội vàng dùng thủ pháp tương tự với bên ngực phải, qua nửa năm sau, cuối cùng hai bên cũng lớn ngang nhau rồi…
Khi đó thật ra là không có ý đồ gì xấu, một lòng muốn “chữa bệnh”, nhưng bây giờ dưới tình huống này nhớ lại, đúng là có chút hoang da^ʍ.
Hách Thúy Thúy bình thường cực kỳ mạnh bạo, vào lúc này cũng cảm thấy xấu hổ, cô giơ tay bịt miệng anh lại: “Đừng nói…”
Lòng bàn tay bị đầu lưỡi ướŧ áŧ nóng bỏng liếʍ hai cái, Hách Thúy Thúy “a” một tiếng, cả người tê rần, ngồi trên đùi anh bắt đầu ưỡn ẹo.
Ngón tay Hách Đồng Quang từ mép qυầи ɭóŧ luồn vào trong, trực tiếp sờ vào hạt đậu: “Nước chảy ướt tay anh…”
Hách Thúy Thúy cắn môi rêи ɾỉ, trên mặt vừa đỏ vừa nóng, chân tay bủn rủn không xương, chỉ có thể để mặc trận tê dại lan tỏa.
Tay anh thuần thục kí©ɧ ŧɧí©ɧ phía dưới cô, trong tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào của vợ, “Cao lên một chút, để anh hút sữa nào.”
Hách Thúy Thúy vịn vai anh ưỡn ngực đưa tới trước mặt anh, nhìn anh dùng lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầu ngực cô, ngậm lấy mυ'ŧ hai cái, sau đó lại đẩy trở về.
“Sẽ bị thụt vào…” Hách Thúy Thúy tức giận.
“Lại mυ'ŧ ra cho em.” Hách Đồng Quang kéo khóa ra, vứt đồ lót của cô sang một bên, chống đỡ động hoa tiến vào.
Hách Thúy Thúy bật ra một tiếng rêи ɾỉ thật dài, “Anh cứng quá lớn quá…”
Hách Đồng Quang thẳng lưng đẩy hai cái, “Thoải mái không? Ngày ngày không được làm sẽ không thoải mái phải không?”
“Ừm, muốn ông xã mỗi ngày làm Thúy Thúy, anh ơi, dính dính…”
Hách Đồng Quang cởϊ qυầи áo của mình ra, ôm cô nằm xuống, nhấc một chân cô lên bắt đầu đưa đẩy, mỗi lần đều mang theo tiếng nước. Nước nhiều cỏ đẹp, Hách Đồng Quang u mê hôn cô, “Em sao lại làm sướиɠ như vậy? Hửm?”
Hách Thúy Thúy ngậm lấy đầu lưỡi của anh khoe mẽ, “Bởi vì được anh dạy dỗ… Thúy Thúy là cô vợ ngoan của anh…”
Thanh nóng bỏng trong cơ thể càng trở nên cứng hơn, tần suất ra vào cũng nhanh hơn, mỗi lần tiến vào đều chạm đến tận cùng, tạo ra những tiếng va chạm lấn át cả âm thanh TV.
“Ừm… đúng rồi… thoải mái quá…”
Hách Thúy Thúy bóp bờ vai anh đến cao trào, Hách Đồng Quang cũng rên nhẹ bắn ra, nước dịch giữa hai người tràn ra ngoài, làm ướt một mảng lớn ghế sô pha.