Dãy ghế lô xa hoa, tiếng trống vang lên hòa cùng thứ âm nhạc chói tai như muốn xộc thẳng vào bộ não con người.
Diệp Đình đi WC về, vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy tên ngốc Tiêu Diệp đang mạnh bạo cầm bình rượu lên điên cuồng uống, sắc mặt càng ngày càng âm trầm như thể một con thú hoang đang tức giận đến mức thở hổn hển.
"Này này, Tiêu, cậu đừng uống nhiều như vậy chứ." Diệp Đình nóng nảy nói, đoạt lấy bình rượu trong tay hắn: "Mượn rượu giải sầu cũng không bảo cậu uống như thế này, cậu uống chậm chút thì chết à?"
Tiêu Diệp liếc mắt nhìn hắn một cái, nhếch khóe miệng cười khẩy: "Liên quan gì? Dù sao tôi có uống đến chết thì Triệu Hướng Hải cũng sẽ không liếc tôi lấy một cái...Trả rượu cho tôi."
Diệp Đình cau mày trả lại rượu cho hắn rồi ngồi xuống cạnh hắn: " Tôi nói này, cậu có nhất thiết phải khó chịu như vậy không?"
Tiêu Diệp đưa rượu lên nốc một ngụm, ánh mắt không biết nhìn đi nơi nào, hầu kết thong thả lăn lộn lên xuống.
Hắn cũng không hiểu tại sao mình lại tâm phiền ý loạn thành cái dạng này.
Trong tình cảm, hắn luôn luôn là tên thần kinh thô
Hắn luôn dồn hết tâm sức cho công việc, còn mấy thứ râu ria như chuyện tình cảm chưa bao giờ là trọng tâm, trọng điểm trong cuộc sống của hắn.
Bảy năm qua, hắn với Triệu Hướng Hải vẫn luôn hòa hợp, cuộc sống thường ngày cũng cực kì thoải mái, thoải mái đến mức đã từng không ít lần hắn xem nhẹ sự tồn tại của một số việc, cho rằng nó là điều đương nhiên.
Nhưng từ khi Triệu Hướng Hải biết hắn và Phó Chu Minh ám muội dây dưa với nhau, hết thảy mọi thứ đều thay đổi.
Những ngày tiếp theo đó hắn không được ăn đồ ăn mà Triệu Hướng Hải nấu, không được Triệu Hướng Hải chiếu cố cho sinh hoạt thường ngày.
Điều quan trọng nhất là hắn rốt cuộc cũng không còn cảm nhận được sự quan tâm và nhiệt tình của người kia nữa.
Trước kia hắn luôn luôn cho rằng hắn và Triệu Hướng Hải sẽ luôn sống hòa thuận dưới một mái nhà, mãi mãi là như vậy. Nhưng hắn không nghĩ tới, trải qua bay năm, tình thế lại thay đổi rõ rệt.
Hắn với anh chia tay, giữa bọn họ như có một bức tường kính chắn ngang.
Hắn có thể nhìn thấy Triệu Hướng Hải, nhưng bất luận hắn có kêu to như thế nào đi chăng nữa, gào thét đến mức nào đi chăng nữa thì Triệu Hướng Hải vẫn không nghe thấy, không nguyện ý đáp lại hắn. Hắn có thể thấy Triệu Hướng Hải, nhưng lại không thể chạm đến anh.
Hắn nghĩ đủ mọi biện pháp, tìm người kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh, tính kế áp bức anh, cúi đầu xin lỗi anh, nhưng dù có bao nhiêu biện pháp đi chăng nữa thì cũng không thể đánh đổ bức tường kính kia, hắn vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Hướng Hải càng ngày càng tỏ ra xa cách hắn, chậm rãi bước xa khỏi cuộc đời hắn mà không quay đầu lại.
Tiêu Diệp nắm chặt bình rượu, hưng hăng rót vào miệng.
Vị cay nồng của rượu như tản ra trong bụng hắn.
Nếu như sớm biết sẽ có ngày hôm nay, lúc trước hắn thà chết cũng không dính líu một chút với Phó Chu Minh, thà chết cũng không chơi mấy trò ái muội cùng người khác.
"Người anh em." Diệp Đình lo lắng vỗ vỗ bả vai của Tiêu Diệp: "Đừng uống nhiều quá, cũng đừng nghĩ nữa, hiện tại cậu có nghĩ cũng có giải quyết được gì đâu?"
Tiêu Diệp cười khẩy một tiếng, đôi mắt đã nhiễm men say.
Diệp Đình lắc đầu, do dự một chút rồi cúi xuống bên tai hắn, nhẹ giọng nói: "Tôi tìm cho cậu vài người, cậu nhìn thử một chút xem?"
Tiêu Diệp tùy tiện gác đôi chân thon dài rắn chắc lên bàn, khuôn mặt để lộ vài phần tùy ý: "Cái gì?"
Diệp Đình ấn vào chuông phục vụ, một gã đàn ông trung niên bước tới: "Tiêu thiếu, Diệp thiếu, hai vị có yêu cầu gì sao?"
"Người đâu?" Diệp Đình gõ gõ tay xuống bàn: "Mang vào đây tôi nhìn một chút."
Gã đàn ông gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, mở cửa đi ra ngoài.
Một lúc sau, một thiếu niên thoạt nhìn ngây ngô lại đẹp trai, mang theo hơi thở thanh xuân thoải mái bước vào phòng, đứng trước mặt Tiêu Diệp và Diệp Đình, cúi mình chào một cái.
Không đợi Tiêu Diệp kịp phản ứng, Diệp Đình đã bất mãn hừ một tiếng, quay đầu nhìn tên đàn ông trung niên kia quát một tiếng: "Con mẹ nó ai bảo ông mang tên này tới? Để bọn họ ra ngoài đi, trước đây có bảo ông chuẩn bị vài người rồi mà, mau mang vào đây!"
Tên đàn ông chợt tỉnh ngộ, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán rồi đuổi mấy thiếu niên đó ra ngoài.
Tiêu Diệp thở hổn hển bực bội, cửa phòng lại một lần nữa được đẩy ra, lại thêm mấy nam nhân đi đến.
Mấy nam nhân này đều mặc trên mình một bộ vest chỉnh tề, giày da bóng loáng, dáng người cũng không tồi. Cả đám đề cố ý trang điểm, tỏ ra mình là một nam nhân tinh anh thành thục, một trong số họ còn cố ý đeo kính gọng vàng.
Tiêu Diệp nhíu mày, híp mắt nhìn về phía Diệp Đình: "Cậu có ý gì?"
"Tìm niềm vui cho cậu thả lỏng." Diệp Đình nhún vai: "Dù sao người ta cũng không chịu để ý cậu, nếu cậu khó chịu như vậy chi bằng tìm vài thế thân để giảm bớt căng thẳng cũng đâu có sao?"
Nói xong, Diệp Đình vẫy tay với nam nhân đeo chiếc kính gọng vàng: "Cậu, lại đây, rót rượu cho Tiêu tổng."
Tên nam nhân kia hoảng sợ bước tới, ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt Tiêu Diệp, rót rượu ra ly đưa cho Tiêu Diệp: "Tiêu tổng."
Tiêu Diệp không có ý nhận chén rượu, lạnh lùng nhìn chằm chằm người nọ.
Người nọ mặc quần tây quỳ trên đất, thật lâu cũng không thấy Tiêu tổng phản ứng lại, xấu hổ đem ly rượu đặt sang một bên ngước mắt hỏi: "Tiêu tổng không cao hứng sao?"
Trên mặt Tiêu Diệp không có một chút cảm xúc, sau đó duỗi tay bóp chặt cằm của người nọ, cưỡng chế bắt hắn ngẩng đầu.
Lớn lên có chút giống Triệu Hướng Hải.
Đôi mắt, lông mày, khuôn mặt, đều rất giống.
Người này còn cố ý đeo chiếc kính không khác mấy so với Triệu Hướng hải, lại còn làm kiểu tóc giống anh.
Nhưng vô luận hắn có giả vờ như thế nào, Tiêu Diệp trong nháy mắt cũng có thể nhận ra, người này không phải Triệu Hướng Hải, hơn nữa còn không giống anh một chút nào.
Người nọ âm thầm nuốt nước miếng, sau đó hít một hơi thật sâu: "Tiêu tổng đừng giận, chỉ cần ngài cao hứng, ngài muốn chơi em thế nào cũng được."
Dứt lời, hắn vươn tay đυ.ng vào thắt lưng của Tiêu Diệp muốn cởi ra.
Tiêu Diệp bỗng nhiên nhíu mày, chán ghét hất tay hắn ra: "Cút!"
Diệp Đình ngồi bên cạnh khẽ nhướn mày: "Tiêu, không thích sao?"
"Đừng làm chuyện này nữa." Tiêu Diệp cầm chai rượu đứng lên: "Tôi không cần người khác."
Huống chi Triệu Hướng Hải đẹp trai như vậy, cường thế như vậy, Hải ca của hắn đâu phải người mà loại mặt hàng thấp kém này có thể thay thế được."
Tiêu Diệp không để ý đến những nam nhân đang dài cổ đợi mình chọn trúng, trực tiếp đi đến bên cạnh của sổ, chăm chú nhìn gió đêm bên ngoài mà nốc rượu.
Tâm bệnh của hắn chỉ có Triệu Hướng Hải mới chữa được.
Ai cũng đừng nghĩ có thể thay thế!
- ---------------------------------------------------------
Zine: Đang suy nghĩ đến việc đẩy nhanh tốc độ edit chứ tui edit chậm quá huhu TT, có lẽ về sau sẽ duy trì đăng 2 chap/1 ngày ha. Mọi người nhớ vote ủng hộ tui đó, iu iu nè