Nam Phụ Là Dùng Để Yêu, Không Phải Là Để Cho Lũ Nam Chính Mấy Người Tranh Giành

Chương 26: Trở về và kết thúc

Cả cơ thể Phong Bạch nhẹ nhàng ngửa ra sau. Sau lưng cậu chỉ là hư không. Phải, cậu đã đứng sát vách núi, chỉ cần nghiêng người một chút là có thể trượt chân mà ngã xuống đó, ngã xuống đó cũng chỉ có nước chết, một cơ hội sống cũng chẳng có. Phong Bạch chính là tìm cái chết, có điều cậu vẫn chưa cảm ơn những người đã hết lòng bảo vệ cậu lấy một câu mà đã đi như này, cậu thật là kẻ vong ơn bội nghĩa mà.

"Phong Bạch!? Tuyết Nhi!?"

Tuyết Nhi? Cô vậy mà lao đến ôm lấy Phong Bạch. Cơ mà ý của cô là muốn kéo cậu về nhưng lại trượt chân mà ngã theo cậu xuống khiến tất cả mọi người hoảng loạn. Các nam chính chỉ biết đứng đơ tại chỗ, Mika và Miko thì gào khóc trong khi Mã Viêm đem theo đám vệ sĩ chạy xuống dưới vách nói thật nhanh với tia hi vọng nhỏ nhoi. Nhưng cái hi vọng đó lại hoàn toàn vô nghĩa.

Đứng quanh quẩn trong phòng cấp cứu, nam chính lặng người mà ngồi im một chỗ. Họ vẫn chưa hết bàng hoàng khi Phong Bạch thật sự nhảy xuống khỏi vách núi. Chẳng biết qua bao lâu, vị bác sĩ trong phòng cấp cứu mới bước ra. Hoàng Vũ và cặp song sinh là người đầu tiên lao đến hỏi.

"Anh Phong Bạch sao rồi bác sĩ?"

"Cả Tuyết Nhi nữa, em ấy sao rồi ạ?"

"Haizzz... Cũng may là cấp cứu kịp thời nên cả hai không sao hết, có điều phải nghĩ ngơi và điều trị lâu, vùng đầu bị đập khá mạnh, khả năng sẽ mất trí nhớ tạm thời." Vị bác sĩ bình tĩnh trả lời.

"May quá, vậy chúng tôi có thể vào thăm họ không? " Mã Viêm mừng rỡ mà hỏi.

"Đợi chúng tôi chuyển cả hai vào phòng hồi sức đã, khoảng một tiếng nữa thì mọi người có thể vào thăm, đừng làm ồn họ." Bác sĩ gật đầu nhẹ.

"Khoan đã, nhớ chuyển Phong Bạch sang phòng vip cho tôi!" Bạch Kim lên tiếng nói.

"Cái gì?" Mọi người ngạc nhiên mà hỏi. Hoàng Vũ liền khó chịu nói. "Mấy anh không thấy tác hại mình vừa làm à mà còn muốn giam cậu ấy tiếp?"

"Tác hại? Không phải do mấy người dẫn em ấy đi chơi xong rồi gây tai nạn à?" Kim Đinh cau mày.

"Mấy anh..." Hoàng Vũ hận không thể gϊếŧ chết lũ điên này. "Các anh đúng là lũ chó điên mà. Các anh ảo tưởng Phong Bạch yêu các anh đến vậy à? Đang yên đang lành các anh liền bắt cóc cậu ấy rồi đem về hành hạ chẳng khác gì nô ɭệ, báo hại cậu ấy sống không bằng chết vậy mà đến giờ cũng không tha?"

"Bắt cóc?" Thẩm Ngọc Dương cười khẩy. "Ha, đừng quên cô là kẻ bày trò muốn được con bé Tuyết Nhi yêu cô. Cô thông đồng với chúng tôi, mượn tay chúng tôi để bắt cóc Tuyết Nhi. "

"Phải, tôi bày trò nhưng thời hạn chỉ trong bảy ngày, còn chưa được bảy ngày mà đám tay sai các anh đã đánh đập, làm nhục bọn tôi rồi ném bọn tôi ra rừng sâu hoang vắng. Mấy anh tự ý phá bỏ cái kế hoạch mà còn trách tôi, lại thêm cái tính ảo tưởng mà còn trách tôi? Tôi sai thì đã bị trừng phạt rồi đấy, sao các anh lại.. vẫn nguyên vẹn như thế?" Hoàng Vũ nghẹn ngào, nước mắt mắt đầu tuôn rơi. "Tôi sai tôi cũng đã nhận quả báo, còn các anh lí do gì... lí do gì lại có thể tiếp tục hại người? "

"Bởi việc chúng tôi làm chỉ là thể hiện tình yêu với Phong Bạch thôi. Cô đáng bị như thế!" Vương Tử Long buông một câu rồi bỏ đi.

"Yêu? Đó là yêu?..." Hoàng Vũ quỳ thẳng xuống nền sàn, mặc cho lệ rơi. "Lũ khốn nạn!"

Cả Phong Bạch và Tuyết Nhi đã tỉnh dậy, có điều họ đã khác hoàn toàn, trong cái thân xác gầy yếu với hàng đống vết băng chỉ là một linh hồn khác, là linh hồn của hai nhân vật phụ trong truyện. Phải, họ đã trờ về rồi, còn Phong Bạch và Tuyết Nhi của chúng ta họ đã đi mất, đi đâu thì mọi người biết cả rồi đấy.

Chẳng dám tin vào sự thật này, cả bốn nam chính bực tức mà đập phá tan nát hết cả phòng bệnh, vẫn muốn tóm Phong Bạch kia về, lần này các lão gia và phu nhân chẳng chịu đựng được nữa, bằng mọi cách xử lí lũ chó điên kia. Những người còn lại chỉ lặng người chẳng biết nói câu nào, cũng chỉ lẳng lặng mà rời đi. Vậy là Phong Bạch và Tuyết Nhi đã thoát khỏi cuộc sống trong thế giới của tiểu thuyết và trở về thế giới của họ rồi?

======

Phong Bạch lim dim mắt, ánh sáng từ cửa sổ hắt thẳng lên mặt cậu. Cố gắng mở mắt ra, Phong Bạch nhìn cái căn phòng mà cậu đang ở. Căn phòng quen thuộc khoảng 10 năm trước của cậu đây mà. Nó thật khác. Đẹp hơn, rộng hơn và gọn gàng hơn trước.

"Đau!"

Tự nhéo lấy chính mình, Phong Bạch cảm thấy đau. Vậy là đây là hiện thực, cậu thực sự đã trở về rồi! Cậu đã về nhà rồi. Phong Bạch mừng rỡ, cứ nhảy liên tục reo hò khiến người hầu phải lên gõ cửa mà hỏi: "Cậu chủ, mới sáng sớm cậu làm gì thế?"

Là giọng cô hầu gái quen thuộc lúc nào cũng gọi cậu dậy mỗi ngày. Phong Bạch mở vụt cửa ra, nhìn nữ hầu đang ngơ ngác trước mặt, cậu ôm chầm lấy cô, mừng rỡ không thôi.

"Thực sự đã trở về rồi? Tôi thực sự đã trở về rồi sao?" Cậu bấu chặt vai cô hầu mà hỏi.

"Cậu... Cậu có đi đâu đâu mà trở về?" Cô vẫn ngơ ngác không hiểu, đầu cậu chủ cô hôm nay làm sao thế?

"Cô đánh tôi một cái đi!" Phong Bạch ra lệnh.

"Hả?"

"Đánh đi!" Phong Bạch lớn giọng khiến cô hầu hốt hoảng mà tát thẳng vào mặt cậu một cái. "Đau... Rất đau..."

"Tôi... Tôi xin lỗi... Tôi không cố ý!" Cô hầu lo lắng vô cùng.

"Cảm ơn cô nhé, mau đi làm cho tôi những món tôi thích nhất đi!" Phong Bạch có vẻ mừng đến phát điên rồi. "Mà hôm nay là ngày mấy?" Phải rồi, thời gian ở trong tiểu thuyết cũng phải gần 10 năm, vậy ở đây thì sao?

"Dạ... Là ngày 7 tháng 4 năm 20xx ạ...." Cô ngây ngốc khó hiểu.

"Cái gì?..." Ấy vậy mà thời gian ở đây cũng trôi theo như trong sách như vậy sao? Vậy ai sống ở đây khi cậu đang ở thế giới khác?

"Cậu chủ? Cậu sao thế?"

"Không sao...... Đi làm đồ ăn cho tôi!" nói rồi cậu đóng cửa lại, chưa hết bàng hoàng. Cái quái gì vậy? Ai sống ở đây?

Để ý trên bàn có quyển sổ lạ khá dày, Phong Bạch vội kéo ghế ra, ngồi xuống mà đọc. Là nhật kí. Không phải của cậu mà là của một người khác.

"Ngày X tháng X năm X:

Tôi chẳng biết mình đang ở đâu, một nơi xa lạ vô cùng. Căn phòng rộng lớn vô cùng sang trọng này khác với căn phòng tồi tàn, rách rưới của tôi. Rõ ràng tôi bị tai nạn giao thông, tỉnh dậy đã thấy mình trong cơ thể một người khác, một người tên giống tôi nhưng khác xa với tôi. Người đó có ngoại hình cực kỳ đẹp, gia đình lại giàu có, thậm chí có người hầu kẻ hạ. Người đó và tôi đều cùng tên Phong Bạch. Nhìn cuốn tiểu thuyết ngay bên cạnh giường, tôi có tò mò mở ra đọc.... Tôi là nhân vật phụ trong đó..."

"Nam phụ...đã sống ở thế giới này...thay mình?" Phong Bạch đọc hết vài trang, nhanh chóng hiểu ra. Tiểu thuyết này như một cỗ máy siêu nhiên đã hoán đổi cậu và nhân vật phụ kia. Trước khi hoán đổi, nam phụ đã bị thương ở phần đầu, giờ hoán đổi lại, cậu cũng bị thương ở phần đầu... Thật có chút rối não. Nam phụ Phong Bạch đã ghi lại toàn bộ nhật kí trong bao nhiêu năm qua để nếu có một ngày cả hai trở về thế giới của mình thì có lẽ sẽ hiểu được nguyên do. Cậu cũng đã viết nhật ký và trao cho Mika và Môi, hi vọng rằng nó cũng sẽ được đưa đến tay nam phụ kia.

Trở về rồi nhưng Tuyết Nhi lại khác với Phong Bạch. Cô không cảm thấy vui mấy mà cảm thấy buồn. Phải rồi, cô đã yêu nữ chính trong truyện rồi còn đâu, giờ cả hai có thể vĩnh viễn chẳng gặp lại nhau nữa, cô trở nên tiều tụy vô cùng. Từ một cô gái hoạt bát, cô trầm tính hơn, hay buồn rầu và chẳng có chút sức sống.

Chẳng ai biết lí do là gì trừ Phong Bạch. Thời gian cứ thế mà trôi.....

Ba năm sau...

Tuyết Nhi và Phong Bạch sánh vai đi dạo bên hồ trong công viên, cậu dù có nói nhiều mấy đi chăng nữa cô cũng không khỏi hết buồn.

"Tuyết Nhi, anh biết em rất đau lòng, nhưng cũng 30 tuổi rồi, em không thể cứ vì một nhân vật trong truyện mà cứ suốt ngày để gia đình lo như thế được!" Phong Bạch thở dài.

"Em không quan tâm, rời xa Hoàng Vũ, em không muốn yêu ai nữa!" Tuyết Nhi nói.

Phong Bạch cũng đến bất lực. Cậu trở về thì vui rồi nhưng Tuyết Nhi thì không. Cô nửa vui nửa buồn, phần lớn vẫn là buồn. Chẳng hiểu thế nào mà Tuyết Nhi lại yêu luôn nữ chính, đã thế còn yêu sâu đậm đến độ này luôn.

"Thôi nào Tuyết Nhi, em cười một cái cho anh xem nào! Tuyết Nhi không xinh đẹp Hoàng Vũ cũng không yêu!" Phong Bạch lại dùng cái chiêu này.

"Hoàng Vũ... Cô ấy sẽ yêu em..." Ấy vậy mà Tuyết Nhi cười thật. Phong Bạch cảm thấy mình chẳng khác nào đang dỗ đứa con nít to xác.

Tuyết Nhi cũng chỉ đối với cậu mới làm ra cái trò này. Đối với cô, cậu là người thân nhất hiện tại nên chỉ có nói chuyện và chơi với cậu, thậm chí cả bố mẹ cô cũng không thèm nói lấy một lời. Cũng vì cả hai đều chung cái hoàn cảnh xuyên không nên mới dễ dàng nói chuyện được như thế.

"Phong...Bạch?"

Giọng nữ quen thuộc bỗng nhiên vang lên sau lưng cả hai.

"Là...anh sao?"

"...." Phong Bạch có chết cũng không bao giờ nhầm lẫn hay quên đi được giọng nói đó. Giọng nói của hai nhân vật vốn không có trong tiểu thuyết ngôn tình kia. "Mika? Miko?"

"Phong Bạch! "

Quả nhiên là Mika, Miko mà. Cặp song sinh liền khóc òa lên mà ôm trầm lấy cậu. Tuyết Nhi và Phong Bạch còn ngơ ngác không hiểu chuyện thì một mỹ nữ bỗng bước tới.

"Hai đứa đừng...... Phong Bạch? Tuyết Nhi...."

"Hoàng Vũ?... " Cả hai tròn mắt lên nhìn. Sao nữ chính cùng cặp song sinh lại ở đây?

"Tuyết Nhi... Là em thật sao?" Hoàng Vũ rưng rưng lệ, nhìn người con gái mái tóc tím trước mặt.

".... Hoàng Vũ! " Tuyết Nhi cũng òa khóc, xà vào lòng nữ chính, cả hai ôm hôn nhau mà khóc nức nở.

"Tại sao.... Sao cả 2 đứa ở đây?" Phong Bạch nhanh chóng hỏi ngay vào vấn đề chính.

"Phong Bạch, không có thời gian giải thích đâu, anh phải chạy ngay đi!" Mika và Miko lo lắng không ngừng,  toang định kéo cậu đi.

Phong Bạch biết nếu cả ba người này đều có ở đây thì chắc chắn họ cũng sẽ có....

"Bảo bối!...."

Âm thanh trầm ấm vang lên sau lưng Phong Bạch.....

"Tìm thấy em rồi....."

Phong Bạch run rẩy, từ từ quay người lại.....

"Em chạy đi chơi lâu quá...."

Phong Bạch cả đời sẽ chẳng quên được những giọng nói này.......

".......... CHÚNG TA CÙNG VỀ THÔI!!!! .........."

--E_N_D--

_________________________________________________________________________________

Cái kết rất đẹp đúng không mọi người

Vậy là kết thúc bộ truyện đầu tiên của Miêu nhé. Sorry mọi người rất nhiều vì thời gian qua đã bỏ bê truyện.

Nếu mọi người thích truyện của Miêu thì đúng 2 tuần nữa Miêu sẽ đăng 1 Oneshot đam mỹ trước khi ra bộ truyện tiếp theo nhé! Mọi người nhớ đọc ủng hộ Miêu nha!

Mong rằng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ cho sự phát triển của Hắc Miêu Art nha!!!