Nam Phụ Là Dùng Để Yêu, Không Phải Là Để Cho Lũ Nam Chính Mấy Người Tranh Giành

Chương 22: Ra nước ngoài

Phong Bạch ngồi ở vườn hoa của biệt thự lớn nằm sâu trong một khu rừng. Đây là biệt thự nghỉ dưỡng, nằm cạnh con suối khá lớn trong vắt, cây cố xung quanh đặc biệt to lớn và tươi mát, ngồi ở đây vào những ngày hè oi bức chính là ý tưởng tuyệt vời nhất, gió thổi từ đầu nguồn con suối đến tận đây, mát rượi. Nếu mắc chiếc võng dưới những tán cây là có thể nghỉ ngơi thật tốt, đặc biệt không ai làm phiền. Dòng suối trong vắt này thường được gọi là Tứ Mùa, bởi vì mỗi một mùa, nhiệt độ của suối liền tự nhiên mà thay đổi, hè thì mát lạnh, đông thì ấm nóng như suối nước nóng vậy. Trong rừng nên âm thanh chỉ có tiếng lá xào xạc cùng tiếng chim hót ví von mà thôi, cực kỳ thanh tĩnh. Nơi đẹp thế này nhưng chỉ có đúng ba cái biệt thự nghỉ dưỡng mà thôi, trong đó chính là biệt thự nhà họ Thẩm.

Phong Bạch dưỡng thương  cũng được nửa năm, cậu đã không ít lần chuyển đổi nơi trốn để nam chính không khỏi phát hiện, toàn bộ đều nhờ các phu nhân và lão gia. Ngoài ra còn có sự chăm sóc nhiệt tình của nữ chính, Hoàng Vũ, gia đình họ Mã và đặc biệt là cặp song sinh Mika và Miko. Hai bé con gần như phụ trách từ A đến Z việc chăm sóc, nấu ăn, thay băng,...v.v... tóm lại hầu hết đều do hai bé nhóc làm hết. Dù gì thì cả hai đứa đều đã học xong cấp ba nên dành thời gian để chăm sóc cho Phong Bạch, cũng bỏ cả việc ôn thi vào đại học luôn. Chính vì lẽ đó mà mọi người ai cũng cảm thấy có lỗi, đặc biệt là cậu.

Phong Bạch được chăm sóc tận tình nền các vết thương đã lành hơn trước, một số vết đã bong vảy và tái tạo lại da, một số chỉ mới được cắt chỉ không lâu do thi thoảng phải di chuyển chỗ trốn mà rách. Giờ thì cậu cũng đã có thể đi lại bình thường mà không cần dìu dắt như trước. Ruột được rửa sạch, phía sau chẳng còn đau nhức, đã dịu đi phần nào. Mà cậu trước cũng gặp không ít ác mộng, nhờ mọi người luôn bên cạnh túc chực mà ác mộng cũng chẳng còn. Phong Bạch trút lấy một tiếng thở dài, cảm giác mọi thứ được duỗi bỏ đi đôi phần.

"Anh Phong Bạch! Muốn ra suối chơi không?" Mika và Miko sau khi làm xong việc của mình thì chạy nhanh lại bên Phong Bạch. Hai bé con giờ đã là hai thiếu nữ xin đẹp, kiều diễm, cực kỳ đảm đang. Tại sao trong truyện lại không xuất hiện hai nhân vật như này chứ? Chắc đây là phước lành của cậu ha.

"Đi chứ, gọi cả Mã Hoa nữa, cho em ấy đi cùng!" Phong Bạch mỉm cười, đứng lên.

"Ôi trời, anh khỏi cần gọi, em ấy lôi cả chị Tuyết với chị Hoàng đi trước luôn rồi. Bọn em là còn phải phân thuốc để lát về cho anh uống nên giờ mới ra đấy." Mika cười vui vẻ, nhẹ nhàng cùng Miko dìu cậu đi như thói quen.

Nghe vậy, Phong Bạch chạnh lòng, xoa nhẹ đầu hai cô thiếu nữ đã cao đến vai mình. "Cực khổ cho hai đứa rồi, xin lỗi!"

"Anh lại thế rồi, bọn em cảm thấy mình sinh ra là để cả đời phục vụ cho anh đấy. Đừng như thế, bọn em buồn. Chỉ cần chăm sóc và bảo vệ được cho Phong Bạch ca ca thì chuyện gì bọn em cũng làm!" Miko cười tít cả mắt.

Phong Bạch đã từng suy nghĩ, nếu sau này cậu có xuyên trở về thì chẳng phải phụ lòng và công lao chăm sóc của hai bé con sao? Cậu vốn nào phải người ở đây, sớm muộn gì cũng phải biến mất khỏi thế giới này, nhưng cậu lại gián tiếp mà cướp mất thanh xuân của hai bé con, phải chăm sóc cho kẻ như cậu thì thật không ổn. Chính là quát bất ổn luôn ấy, Mika và Miko lại bị cậu tước luôn cả cơ hội và con đường đi học, Phong Bạch cảm thấy thật tội lỗi.

Mọi người vui chơi ở dòng suối mát một hồi liền bị gọi về. Là phu nhân và các lão gia tới thăm Phong Bạch, mỗi tuần một lần nhưng lần này có vẻ không chỉ là thăm mà còn có chuyện khác nữa.

"Bây giờ đám con trai ta bắt đầu lục tung đến các khu rừng rồi, chúng ta phải nhanh chóng chuyển địa điểm thôi!" Vương phu nhân thở dài.

Lại phải trốn nữa rồi...

"Lại nữa..." Mã Hoa tuy còn nhỏ tuổi nhưng đặc biệt hiểu chuyện, rất giống Mika và Miko nha.

"Nhưng lần này sẽ khác, bọn ta sẽ đưa Phong Bạch đi ra nước ngoài!" Thẩm lão gia nói khiến cho mọi người giật mình.

"Chẳng phải là..." Hoàng Vũ vội nói.

"Đúng, bọn nó cũng vẫn cho người lục soát chuyến bay nhưng thời gian qua bọn ta đã làm cho mấy đứa hộ chiếu giả rồi. Cả ảnh giả cũng đã xong, chỉ cần cải trang một chút liền ổn." Thẩm phu nhân ngắt lời. "Còn Mika và Miko đồng thời cũng sang bên đó du học, hồ sơ lí lịch bọn ta cũng đều làm giả hết, hi vọng không có chuyện xui."

Vậy là hai nhóc con sẽ được đi du học rồi. Mọi người có một tuần để chuẩn bị mà học vài cách hoá trang cũng như cách lẩn trốn sao cho thật nhanh. Tất cả Mika, Miko, Hoàng Vũ, Tuyết Nhi và đặc biệt là Phong Bạch đều nhanh chóng làm mọi thứ chuẩn bị cho cuộc tẩu thoát, lẩn trốn lần nữa.

"Mọi người đi, Hoa Hoa biết chơi với ai?" Mã Hoa buồn tủi, tay bấu lấy gấu váy.

"Đừng lo, đợi những khi con nghỉ hè liền đưa con sang đấy chơi với mọi người." Mã Viêm xoa đầu cô con gái nhỏ.

"Thật ạ?"

"Phải đấy, hè tới nhớ sang bên đó chơi với chị nha!" Mika và Miko xoa dịu bé con.

Có điều mà họ chẳng biết được họ sẽ không có cơ hội để gặp nhau một lần nào nữa.

____________________________________________________________________________

Sorry vì tận tuần này mới ra chương, đơn giản là Miêu lười quá, không có hứng viết nên truyện mới ngắn cũn cỡn như này đây. Và điều quan trọng là s1apihd.com của Miêu bị lỗi rất rất lâu rồi, thậm chí còn không đọc được truyện mới cơ 😠

Chương trước Miêu có cho mọi người chơi mini game, đa số toàn nhầm lẫn Kim Đinh với Phong Bạch, Hoàng Vũ với Tuyết Nhi. Duy nhất có một người đoán đúng đó là bạn @maki_8 . Và giờ là kết quả:

1. Vương Tử Long

2. Phong Bạch

3. Bạch Kim

4. Tuyết Nhi

5. Thẩm Ngọc Dương (dễ đoán nhất 😂)

6. Hoàng Vũ

7. Kim Đinh

Và mọi người ơi, s1apihd.com của Miêu bị lỗi rồi, chắc phải đợi nó tải phiên bản mới mới dùng bình thường trở lại được nên chương tiếp sẽ chẳng biết như nào đâu nha. Mà truyện càng ngày càng chẳng được mọi người quan tâm, Miêu bắt đầu rồi đấy, mọi người ạ