Phong Bạch nằm mệt nhoài trên chiếc giường rộng lớn, cậu nằm trong lòng của Vương Tử Long. Hắn vừa phát tiết lên với cậu. Chuyện là Vương Tử Long bị ba mẹ ép phải cưới hôn phu là nữ phụ Bích Tâm, một tiểu thư đài cát xinh đẹp. Hắn tức giận nên mò về nhà, trút giận lên cậu. Hắn yêu cậu chứ không phải cô ta, vì cái cớ gì lại bắt hắn cưới người hắn không yêu? Mỹ nhân đang nằm trong lòng hắn, hắn chỉ cần cưới kẻ khác liền mất đi cậu vĩnh viễn, hắn sẽ ko để chuyện đó xảy ra! Hắn hiện đang đối mặt với ba kẻ là bạn thân hắn, cả bốn người đều đang hại nhau để một mình chiếm lấy cậu, giờ hắn mà cưới thì chẳng khác bỏ cuộc, hay.... Đem cậu giấu đi nhỉ? Ý không tồi.
"Tiểu Bạch, tôi phải làm sao đây? Ba mẹ bắt tôi phải kết hôn với kẻ khác, tôi thật chẳng muốn. Tôi kết hôn thì em sẽ rơi vào tay những kẻ khác." Vương Tử Long thủ thỉ.
"...." Phong Bạch hiểu tại sao hắn như thế, cái này vợ chồng họ Vương đã bàn hết với cậu rồi, họ sẽ ép nam chính đi kết hôn, giảm bớt một phần gánh nặng cho cậu. Phong Bạch giờ chỉ im lặng, chẳng nói chẳng rằng.
"Phong Bạch, em nói gì đi, chỉ cần em nói 'em không muốn tôi kết hôn', tôi liền bỏ ngay đám cưới!" Vương Tử Long lại siết cậu chặt hơn. "Phong Bạch, tôi rõ ràng là gặp em trước, em chắc chắn là thích tôi hơn đúng không? Nào, nói một tiếng đi, dạo này em im lặng quá!"
Phải, Phong Bạch dạo gần đây rất im lặng, kể cả lúc làʍ t̠ìиɦ, cậu chẳng kêu rên lấy một tiếng. Cả bốn người ai cũng lo lắng cho cậu cả.
"Tiểu Bạch! Em đừng như vậy có được không? Trước em phản kháng nhiều lắm mà, sao giờ lại như con búp bê vậy?" Vương Tử Long liền chống tay dậy, nhìn khuôn mặt cậu. Khuôn mặt Phong Bạch vốn rất thanh tú và hồng hào nhưng giờ trở nên gầy gò, xanh xao, đôi mắt trở nên vô hồn.
"Tiểu Bạch!" Hắn gọi.
Cánh cửa phòng bỗng mở ra, Trương quản gia cúi mình nói: "Thiếu gia, các thiếu gia khác đã về!"
"Chết tiệt!" Vương Tử Long bực mình, đành phải dậy, mặc lại quần áo rồi rời khỏi phòng. Hắn vừa mới đi, hai bé con Mika và Miko liền chạy vào. Cả hai dìu cậu như dìu con búp bê biết đi, đưa vào trong phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi bôi thuốc cho cậu.
Vừa mới bôi thuốc xong, phía dưới các nam chính lại đập phá đồ với gào lên tức giận. Người hầu xung quanh đó ai cũng sợ hãi. Tất cả các nam chính đều bị bắt ép đi xem mắt và kết hôn ngay lập tức. Chẳng hiểu ba mẹ họ nghĩ cái gì, mấy hôm nay bị bắt đi xem mắt, họ chẳng có nhiều thời gian bên Phong Bạch, nay trốn được về liền đạp đồ tức giận.
"Đem Phong Bạch xuống đây!" Bạch Kim ra lệnh.
"Vâ...Vâng!" Mấy cô hầu run sợ, liền để một người lên tầng mà đưa cậu xuống. Phong Bạch được hai bé con dìu xuống một cách từ từ, chậm rãi. Nhìn thấy cậu như cái xác vô hồn, mặt gầy gò, xanh xao, lại có vài vết xước. Cả tay và chân không chỗ nào không băng bó. Đôi mắt cậu vô hồn, như một con búp bê khiến lòng bốn nam chính bỗng thắt lại.
Dìu Phong Bạch ngồi xuống ghế, các nam chính liền vây quanh cậu, đằng sau cậu là hai bé Mika, Miko.
"Phong Bạch, em ở với bọn tôi lâu vậy, hẳn là đã có tình cảm với bọn tôi nhỉ?" Bạch Kim vuốt ve khuôn mặt xanh xao của cậu.
"Tiểu Bạch, em hãy nói em yêu tôi, tôi lập tức kết hôn với một em!" Thẩm Ngọc Dương nói.
"Không, hãy yêu tôi, tôi sẽ phản bố mẹ mà đến với em!" Kim Đinh tranh lời.
"Phong Bạch, em nói xem em yêu ai trong số bọn tôi?" Vương Tử Long hỏi cậu.
"...." Phong Bạch im lặng hồi lâu, cuối cùng quyết định mở miệng nói. "Các anh tốt nhất nên đi kết hôn với mấy người phụ nữ đó đi!"
"Phong Bạch, ha ha, em đây là ghen sao? Nào cứ nói, ngay lập tức em sẽ làm vợ tôi!" Kim Đinh vuốt nhẹ tóc cậu.
"Chẳng yêu ai hết!" Phong Bạch trả lời.
"Em không thể nói như vậy được! Bọn tôi ai cũng yêu em!" Bạch Kim nói trong sự ngạc nhiên.
"Yêu? Các anh thì hiểu gì là yêu?"
"Đây là yêu, yêu là phải có người mình thương, phải luôn bảo bọc, không cho ai đến gần. Tôi để mấy người hầu đến gần là tốt lắm rồi, không là bọn tôi liền xích em lại! Bọn tôi biết đó là yêu!"
"Ha ha." Phong Bạch cười chẳng ra cười, mà khóc cũng chẳng ra khóc. "Các anh đơn giản là muốn cái xác của tôi thôi, chứ chẳng cần trái tim tôi. Cái tình yêu của các anh chẳng khác mớ giẻ rách, tôi khinh!"
"Em khinh thường tình cảm bọn tôi? Bọn tôi chiều em đến hư rồi?" Kim Đinh túm lấy tóc cậu.
"Xin các thiếu gia bình tĩnh!" Mika và Miko lo lắng, giữ lấy tay hắn.
"Đối với các anh đó là yêu nhưng đối với tôi nó là chiếc l*иg giam cầm, tôi ghét!" Phong Bạch nhếch mép. "AH!!"
Liền sau đó, Phong Bạch bị Kim Đinh mạnh bạo kéo tóc mà ngã từ trên ghế xuống. Thẩm Ngọc Dương túm tay cậu, kéo đứng dậy, Bạch Kim ra tát mạnh một cái vào mặt cậu.
"Nói lại! Em yêu ai?" Bạch Kim gào lên.
"Các thiếu gia, xin đừng đánh Phong Bạch!" Mấy nữ người hầu khóc lóc sợ hãi nhưng vẫn muốn nói cứu cậu.
"Các thiếu gia, anh ấy rất yếu!" Hai chị em sinh đôi cùng mấy nam hầu liền ra can ngăn.
"Chúng mày cút!" Bạch Kim chẳng quan tâm, đấm cho mỗi một nam hầu mấy cái khiến ai cũng đau đớn mà nằm ra đất.
"Mau nói! Bọn tôi chiều em hư rồi! Cởi đồ ra để xem tôi trừng phạt em như nào!" Vương Tử Long lôi Phong Bạch đi xuống tầng hầm. Tầng hầm nhìn là thấy phát khϊếp. Không chỉ là những cỗ máy, dụng cụ và đồ chơi sεメ toy, còn có lò nung, dao kéo các loại nữa. Tất cả chỗ này Phong Bạch đều đã hứng chịu hết, mỗi một món đồ được đem lên người cậu sử dụng, cậu thường chịu không nổi mà ngất. Ngất chẳng bao lâu lại bị ép tỉnh, còn bị dìm đầu xuống nước nữa.
"Phong Bạch! Xin các thiếu gia tha cho anh ấy!" Mika và Miko nhanh chóng đuổi theo xuống cùng. Mấy nam hầu mặc đau, cũng chạy xuống để ngăn.
"Chúng mày dám làm gì thì đừng có trách tại sao mất mạng!" Kim Đinh lại đấm cho họ liên tục.
"Thế cũng được, chỉ xin tha cho Phong Bạch!" Tuy bị đánh đến hộc máu nhưng các nam hầu vẫn một mực muốn giúp đỡ cậu, còn Trương quản gia....
"Cút!" Vương Tử Long chửi, quay sang Phong Bạch còn đang nhăn mặt vì đau, liền lấy trên bàn chiếc dao mổ, đến bên cậu mà quỳ xuống. "Tiểu Bạch, dấu ấn gia tộc chưa đủ, chi bằng thêm mấy vết khắc tên của tôi lên..."
Đôi chân vẫn còn đầy vết thương mới nay lại tiếp tục rỉ máu. Từng đường, từng đường rạch trên đùi nhỏ của Phong Bạch, máu chảy dài trên chân, nhỏ giọt xuống đất. Mọi người biết khi rạch giấy bằng dao ấy, đi các đoạn rạch cong mà bị lệch, hẳn là ức chế lắm đúng không, Vương Tử Long hiện đang áp dụng lên cậu. Đang rạch đường cong hoàn hảo, hắn bị mấy tên kia làm cho lệch tay, rạch thẳng một đường dài ở chân cậu. Máu chảy, Phong Bạch một tiếng cũng không kêu, cậu cắn chặt môi dưới đến bật máu rồi nhưng vẫn chịu đựng.
"Anh Phong Bạch... Làm ơn đừng, xin tha cho anh ấy!...hức..." Mika và Miko bị Kim Đinh giữ chặt, chẳng thể làm được gì, chỉ biết khóc lóc mà cầu xin, còn những nam hầu đã bị đánh cho đến ngất từ bao giờ.
"Này, khắc ở đó cậu nghĩ em ấy sẽ nhớ cậu sao? Phải khắc lên ngực trái, mới được!" Bạch Kim cười cười, đi lấy con dao rọc giấy, thay lưỡi mới sắc bén rồi đến trước mặt Phong Bạch. Hắn thẳng tay xé rách bộ áo ngủ trên người cậu, nhìn cái thân thể gầy yếu được băng bó kín mít. Chẳng thương chẳng tiếc, lớp băng bị dao xé rách, lộ ra những vết thương còn máu đỏ, trộn trong đó chút vàng vàng của thuốc.
"Đừng mà! Làm ơn tha cho anh ấy! Xin đừng rạch lên đó mà!" Hai chị em gào khóc đến khản cả cổ, cố vùng vẫy để thoát khỏi hai tên vệ sĩ của Kim Đinh.
"Bọn tao chỉ khắc tên thôi, có gì to tát đâu?" Kim Đinh nhún vai.
"Anh ấy sẽ chết nếu mấy người trượt tay mất!"
"Ha ha, đừng nói điều xui xẻo. Phong Bạch không bao giờ chết, em ấy luôn phải sống để yêu bọn tao! Bịt miệng hai con nhóc đó lại!" Kim Đinh ra lệnh.
Một lần nữa, vết máu lại chảy dài trên ngực Phong Bạch. Vì có vướng mấy vết thương cũ nên cả bốn người quyết định ấn dao vào sâu trong lớp thịt mỏng trên ngực trái đó để dòng chữ hiện rõ hơn. Da thịt Phong Bạch vốn đã mỏng vì thiếu dinh dưỡng, đã vậy còn có vô ngàn vết thương, nên giờ chỉ cần ấn sâu con dao hơn liền... Vào tim cậu.
_____________________________________________________________________________
Miêu thật sự xin lỗi vì giờ mới đăng truyện cho mọi người. Mà Miêu biết điểm thi rồi, tiện thể trượt luôn 🙂🙂🙂
Miêu chuẩn bị vào học nghề các chị em ạ, thi trượt rồi. Chị em mình ai đỗ ai trượt thế 😅