"Phong Bạch! Dậy mau!"
"Phong Bạch ca ca, anh dậy đi!"
Giọng nói thánh thót của 2 cô bé vô cùng đáng yêu. Đó là một cặp sinh đôi, nhìn dáng vẻ chỉ là 2 cô bé 14 tuổi mà thôi, mái tóc đều dài ngang vai, buông xoã, cùng mặc bộ hầu gái lolita màu đỏ đen, kèm theo chiếc tạp dề trắng và chiếc nơ bướm to sau lưng. Khuôn mặt bầu bĩnh, má hồng và môi chúm chím, quả là cặp song sinh đáng yêu hết sức.
Phong Bạch nghe giọng nữ gọi, cậu mệt mỏi mở mắt ra, đập vào mắt là 2 bé gái giống nhau như 2 giọt nước, cậu liền nhắm mắt ngủ tiếp. Ở đâu ra cặp song sinh thế này, chắc hoa mắt rồi.
"Trời ơi! Bạch ca ca! Đừng ngủ nữa mà!"
"Anh không dậy nhanh là các thiếu gia về hành anh mất!"
2 bé con liền cố lôi Phong Bạch dậy, leo thẳng lên người cậu, tra tấn cái eo đau của cậu. Và dĩ nhiên là....
"Ah! Đau! Dừng lại mau! Dậy rồi đây!" Phong Bạch đau đớn mà tỉnh bật dậy. Eo và phía sau đau nhói lên khiến cậu ko thể động đậy. Nhắn nhó mặt vì đau, bỗng thấy 2 bàn tay mềm mại đặt lên eo cậu, xoa nắn khiến cậu dễ chịu hẳn lên. Không còn thấy đau nữa, Phong Bạch mới nhìn qua 2 người vừa hành hạ cậu, vừa xoa bóp cho cậu xong. Hai cô bé này thật xinh xắn, và...song sinh hả?
"Hai em là..." Phong Bạch hỏi.
"Em là Mako, chị!"
"Còn em là Miko, em!"
"Và bọn em là chị em song sinh!" Hai cô bé giống nhau như đúc đồng thanh giới thiệu mình. "Năm nay tròn 14 tuổi, làm hầu gái cho biệt thự này được 5 năm rồi ạ!"
"Nhỏ vậy mà đi làm hầu gái sao?" Phong Bạch ngạc nhiên.
"Bọn em vẫn đi học bình thường mà, chỉ là những rảnh rỗi đến đây bưng bê với phụ giúp mọi người thôi." Mako nói.
"Mà tên của hai em là tên Nhật đúng không? Không phải người Trung Quốc à?"
"Vâng! Bọn em là người Trung gốc Nhật. Bọn em là con lai ạ." Miko nói. "Mà anh đói chưa? Theo mọi người nói là mấy ngày anh chưa được ăn gì hết vì...." Nói đến đấy, Miko ngập ngừng, mặt có chút đỏ.
Phong Bạch dường như cũng hiểu ra, mặt đỏ bừng, nhìn lại chính mình. Nãy giờ cậu quên mất bản thân hiện không một mảnh vải mà ngồi trước mặt hai bé gái nhỏ tuổi như này. Cũng may là có cái chăn đắp lên để che đi thứ cần che, không chắc cậu ngượng chết mất. Và bụng cậu cũng đang đánh trống rồi. Phong Bạch chẳng nhớ được lần cuối mình được ăn là khi nào nữa. Suốt ngày chỉ ở trong bốn bức tường, bị hành đến ngất lịm. Tỉnh dậy còn chưa được tắm rửa đã lũ nam chính đã về, tiếp tục chuỗi ngày đau đớn của cậu.
"Bọn em đưa anh đi tắm, sau đó rồi ăn nhé!" Cặp song sinh nói xong liền kéo chăn ra, toang dìu cậu xuống đất thì Phong Bạch đã giật lấy chăn mà đỏ mặt. Hai bé liền bật cười khúc khích, dỗ dành cậu: "Anh không phải ngại, cái gì của anh bọn em thấy hết rồi. Có thể bọn em còn nhỏ tuổi nhưng biết không ít thứ đâu! Nào, ngoan! Anh phải tắm rửa, không sẽ đau bụng đấy!"
Bọn trẻ ở đây...rốt cuộc là sao vậy? Mà mình nhớ trong truyện nào có hai nhân vật này đâu? Lũ trẻ thời nay.... Phong Bạch bất lực với suy nghĩ của hai bé con. Mới 14 tuổi mà đã.... (Miêu cũng mới 14 tuổi á =3)
Dồn bao nhiêu sức lực và tốn nhiều thời gian, hai bé Mako và Miko cuối cùng cũng lôi được Phong Bạch vào phòng tắm. Phong Bạch cũng không quên đuổi hai bé đi, dĩ nhiên làm sao hai bé chịu đi như vậy. Họ giúp cậu tắm rửa sạch sẽ, từ trong ra ngoài.
Phong Bạch dường như không dám nhìn, cậu ngượng chín mặt. Hai bé con vậy mà không ngần ngại, chọc hai ngón tay vào sâu trong cậu, giúp cậu rửa sạch những thứ tàn dư của các thiếu gia để lại. Dường như hai bé rất rõ những thứ này, lại thành thục như người lớn. Còn đâu là bộ não ngây thơ của trẻ con?
Tắm rửa sạch sẽ, Phong Bạch được Mã Viêm giúp bôi thuốc cho cái lỗ nhỏ sưng vù. Đau thật đấy! Cũng nhục nữa. Bị nam nhân đè, thay thế vị trí của nữ chính, đã thế còn bị hai đứa con nít tắm rửa cho nữa. Toàn thân hạ bộ đều bị phơi bày trước bao người trong căn nhà này.
"Phong Bạch, cậu mau ngồi xuống đi!" Trương quản gia liền kéo ghế ra cho cậu ngồi.
Giờ Phong Bạch đã xuống tầng 1 để ngồi ăn. Bốn tên nam chính thì đã đi công tác rồi, tận tuần sau mới về nên giờ là lúc cậu tạm thả lỏng chính mình. Phong Bạch mới phát hiện thêm: các nam chính cấm mọi người được phép đến gần cậu, tiếp xúc cậu, chỉ được phép đem đồ lên cho cậu ăn, chỉ cần cậu có hành vi chống đối hay bỏ trốn liền trói cậu lại đến khi họ về.
Thật dã man. Bọn họ nói yêu cậu mà đem giam cầm cậu như thế sao? Phong Bạch mệt mỏi, được Mako và Miko dịu từ trên tầng xuống và tới phòng ăn. Dưới đó, mọi người đã chờ cậu, chuẩn bị cho cậu vài món tẩm bổ nhẹ nhàng. Lòng Phong Bạch có chút ấm áp. Bị các nam chính cấm đoán như vậy mà họ vẫn lén lút chăm sóc cậu thất chu đáo. Bằng chứng là Mã Viêm đã không ngừng ra ra vào vào để kiểm tra xem các thiếu gia có về đây không mà báo cho mọi người. Thi thoảng các cô hầu gái sẽ phụ giúp.
"Vì...vì không biết anh thích ăn gì, nên là...bọn em làm vài món tẩm bổ cho anh!" Một cô hầu gái dễ thương, ngượng ngùng mà nói, khiến cậu có chút đỏ mặt.
"Cậu muốn ăn gì thì nói với tôi, tôi làm cho cậu!" Bên cạnh cô là các trung niên, đầu bếp chính ở đây. Ông nhiệt tình và phúc hậu. Nhìn sâu trong mắt ông có thể thấy sự thương cảm dành cho Phong Bạch.
"Cảm ơn ạ!" Phong Bạch ngồi xuống ghế, cúi nhẹ đầu tỏ ý cảm ơn.
Trên bàn thì có bát cháo thịt còn ấm nóng, bát súp rau củ, đĩa thịt chiên và món rau, kèm theo đó là cốc nước cam ép. Đơn giản mà dinh dưỡng. Điều này khiến Phong Bạch cảm thấy ấm lòng. Cậu múc một thìa súp lên thử, là vị thanh ngọt và tươi mát của trái cây, thật ngon!
Ánh mắt đầy trông chờ lời nhận xét của mọi người nhìn cậu. Phong Bạch cười nhẹ, nụ cười đẹp toả nắng khiến bao người ngây ngất.
"Ngon quá! Cảm ơn nhé!" Cậu nói khiến ai cũng mừng.
"Vậy anh ăn hết đi rồi uống thuốc. Đợi cơ thể khoẻ lại, mọi người giúp anh trốn khỏi đây!" Cặp song sinh vui vẻ mà nói.
"Trốn khỏi đây?" Phong Bạch có chút ngạc nhiên.
"Chứ lẽ nào cậu muốn ở đây? Các thiếu gia tuần sau mới về, cái lệnh đi công tác là của các lão gia và phu nhân nên họ chỉ rút ngắn thời gian xuống còn 1 tuần thôi." Mã Viêm nói.
"Cậu nghỉ ngơi hai ngày rồi chúng tôi đưa cậu đi. Phần ở đây thì nói dối dễ lắm." Trương quản gia nói.
"Nhưng..." Phong Bạch ngập ngừng.
"Ở đây chỉ có bọn em và mọi người thôi, chẳng có bảo vệ hay canh gác gì cả!" Cặp song sinh cười tít mắt đầy thơ ngây, ai mà biết được có thật thơ ngây hay không đây.
Mọi người thật tốt với cậu a. Phản lệnh các thiếu gia mà chăm sóc cậu thật chu đáo, lại giúp cậu trốn nữa. Nhất định không được phụ lòng họ. Và sau hai ngày, Phong Bạch cũng dần hồi phụ cả tâm trạng lẫn cơ thể, tuy vẫn còn mấy vết thương trên người và nơi phía sau vẫn còn rất đau nha. Rồi liệu nhờ sự giúp đỡ của mọi người, Phong Bạch có trốn thoát thành công không?
__________________________________________________________________________
Từ nay, lịch ra truyện sẽ là 2 tuần một chương! Vì tuần sau đi học rồi, Miêu lại cuối cấp, rất khó để viết truyện. Đến lúc luyện ôn thi thì có khi phải tạm drop truyện luôn quá. Mà tới tháng 7 mới thi cơ, truyện thật sự sắp drop rồi các ơi =((
Có một bn đã comment bảo truyện của A Miêu kiểu gì cũng sẽ đi theo cái mô tuýp: công đang hành hạ thụ bỗng dịu dàng, ôn nhu vs thụ rồi thụ mềm lòng mà yêu công suy ra kết thúc HE
Miêu nói luôn là Miêu sẽ không đi theo cái mô tuýp đấy. Tuy chưa nghĩ ra kế như nào nhưng không đi theo đâu. Ăn kiểu đó chán lắm. Tiện thể Miêu cảm ơn bạn đã comment câu kiểu đó, giúp Miêu nghĩ ngay ra cái kết thích hợp cho bộ này. Bạn nào mà không thik cốt truyện như comment của bn ấy thì đừng lo nhé, không phải Miêu cx ko thik mà vì...ăn ngán mấy cái đó rồi. Và kết của bộ này sẽ rất chi là bất cmn hậu nhé =))
Cảm ơn bạn đã comment câu kia nhé, nhờ bạn mà truyện này có cái kết rồi á!
Góc lảm nhảm :))Đây là bn đã comment ở chương 2 (chắc thế), Miêu cười muốn rớt nước mắt luôn.
Nguyên chủ vốn chẳng sạch sẽ gì, lại trông xấu xí. Con trai Miêu xuyên vào, với cái tính hay cua gái của nó thì sao chịu nổi đúng không nào? Thế nên Miêu mua cho thằng bé cái sữa tắm trắng cấp tốc và kem trộn trắng da hiệu Đam Mỹ do Ôn Ninh bán á.
Bạn nào muốn mua không? Về tắm cho trắng. Nói với Miêu để đặt hàng ngay và hai ngày sau có hàng! Con trai Miêu toàn lũ nhà giàu nứt đố đổ vách ra, lại thêm hai cô con gái là đại tiểu thư nữa nên thừa tiền á, có Miêu là nghèo rớt mồng tơi à 😆😆😆
Mua thì đặt hàng, mấy thằng con ship tới tận nhà cho =))