Quán cafe Red Rose càng ngày càng đông khách, khiến quán phải tạm đóng cửa để xây lại rộng rãi hơn, ngoài ra sẽ có thêm chỗ ngoài trời rất rộng rãi. Red Rose hay có nghĩa là hoa hồng đỏ, đó cũng chính là tông màu và loài hoa chính được trang trí ở đây. Cửa ra vào là 2 cây hồng leo rực rỡ, quấn lên cửa rồi nở hoa, nhìn chẳng khác vòng cung trong các đám cưới cả. Bàn ghế cũng được thay mới, mỗi bàn đều được đặt một lọ hoa hồng giả nhỏ nhỏ để khách ngắm nhưng hoàn toàn không chiếm diện tích mặt bàn. Và dĩ nhiên quán cũng mở rộng kinh doanh một chút, bán thêm trà sữa, bánh ngọt và online.
Và lí do tại sao quán đông đến nỗi phải mở rộng kinh doanh như vậy? Mà điều đặc biệt là quán toàn khách nữ là chính, thỉnh thoảng sẽ có các ông bà cụ già đến chơi. Mọi người rời quán đều đồn ầm với nhau: trong quán có soái ca nha! Còn soái ca là ai hả? Là một mỹ nam anh tuấn, cao ráo, dáng người thon dài, thêm cả tính tình lịch thiệp thì ai cũng mê từ nam đến nữ, từ già đến trẻ.
Trong quán, tại bên cửa kính của quán có một gia đình nhỏ rất đáng yêu. Chàng soái ca của quán đang đứng tiếp họ.
"Anh đẹp trai, anh làm chồng em nhé!" Bé gái chừng 5-6 tuổi tươi tắn, miệng chúm chím nói.
"Bé còn nhỏ quá, đợi bé lớn lên rồi anh cưới nhé!" Anh chàng cười đến toả nắng.
"Nhà chị còn một đứa em gái chưa có mối tình, chị làm mai cho em với nó nhé!" Người mẹ liền nói.
"Đúng rồi, nhìn cậu còn trẻ như vậy, lại rất đẹp trai, hẳn là rất hợp với em dâu tôi nha!" Người bố liền thêm lời.
Một người đàn bà ăn mặc lộng lẫy, đến bên vỗ vai cậu, quay ra nói với gia đình kia: "Mấy người đừng tưởng bở, cậu ấy sau này làm con rể nhà tôi, đừng hòng cướp được!"
"Này, bà nghĩ con gái bà xứng à? Tôi mới xứng với người hoàn mỹ như anh ấy nhé!" Một cô gái trẻ mặt chát son phấn đến nói.
"Cô mà xứng? Em gái tôi mới xứng!"
"Mấy người nhảm vừa thôi, đây là cháu rể tôi, đừng nhận vơ!"
"Bà già nhận vơ thì có, anh ấy là chồng chị gái tôi!"
Và cứ như vậy mà cả quán ầm ầm lên từ người này đến người khác tranh cậu. Cố len qua mớ rắc rối, cậu chạy đến chỗ chị quản lý xinh đẹp mà than vãn: "Tuyết Nhi! Tôi muốn nghỉ việc!"
"Ô! Lại gây cãi nhau hả, Phong Bạch?" Nàng quản lý trả lời. Phải, soái ca của quán này chính là tiểu Phong Bạch đây, vừa đẹp, vừa giỏi lại vừa tốt nên quán mới đông khách và dĩ nhiên là kèm theo rắc rối khách đánh lộn chửi bới đề giành cậu. Cuộc đời của nam phụ sao mà rắc rối thế? Cũng được gần 1 năm kể từ sau lần bị hãm hại, Phong Bạch cùng Tuyết Nhi đã chẳng còn gặp lại 4 nam chính nữa. 4 người họ cũng đã hứa sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt cậu, gặp nhau cũng chỉ là người dưng, không một chút quan hệ. Nhưng không có nghĩa là họ tách được khỏi nữ chính. Với cương là trúc mã nữ chính, Phong Bạch chẳng kiếm nổi cớ rời xa cô. Thi thoảng nữ chính lại đến quán cafe chơi với 2 người, hoàn toàn không kể về đám nam chính của cô dù cô đang làm thư ký cho một người.
Cuộc sống cứ yên bình như vậy, sớm muộn gì cậu với Tuyết Nhi cũng sẽ chở về thế giới của mình thôi. Hi vọng ngày đó sẽ không xa. Phong Bạch đứng ở quầy pha nước mà nghĩ. Lâu quá không gặp những nam chính, hẳn là họ cũng đã hối lỗi rồi nhưng cậu cũng phải đề phòng, kẻo gặp bất trắc lại không ai cứu. Thở hắt một cái, cậu mới nhìn sang người con gái mình yêu. Cậu và cô giờ đã là một đôi, cả quán ai cũng biết, người thì ủng hộ, người thì ghen ghét, ai lại để cho 2 con người này thành đôi trai tài gái sắc như thế chứ. Thật bất công.
Tiếng chuông cửa báo hiệu có khách tới, là cô nàng nữ chính với bộ váy ver ôm sát lấy cơ thể quyến rũ của cô. Cô cầm trên tay là chiếc máy tính và xấp tài liệu, theo sau là vài vị đồng nghiệp. Họ bước vào quán liền được nhân viên dọn chỗ cho ngôi. Hoàng Vũ thì để đồ xuống bàn chạy về phía Phong Bạch chơi.
"Phong Bạch! Tôi tới chơi nè!" Cô vồ ôm lấy cậu, ngay lập tức có cả ngàn con mắt lườm cô khiến cô phải buông cậu ra ngay lập tức.
"Lại tới quậy gì đây phá gì đây?" Phong Bạch hỏi.
"Nào có, tới chơi với cậu mà, sao cậu lỡ nói tớ quậy chứ."
"Thế xong việc chưa hả cô thư ký? Sao rảnh rỗi mà lôi cả bầy tới thế?" Phong Bạch vừa trang trí ly nước vừa nói.
"Ấy, xong rồi. Giống như là cậu ghét tớ thế, người ta tới ủng hộ cậu mà." Xong cô nhìn quanh ngó dọc, thắc mắc. "Tuyết Nhi đâu rồi?" Đúng là nãy giờ chẳng thấy Tuyết Nhi đâu.
"Đi về nhà lấy đồ rồi!"
"Vậy hả?" Ngay lập tức, mặt Hoàng Vũ ỉu xìu buồn bã. Phong Bạch liếc nhìn rồi buông một câu: "Cậu tới chỉ để gặp Tiểu Nhi của tôi thôi chứ gì?" Sau đó cầm khay đựng bánh với nước đến một bàn cho khách. Bị nói trúng tim đen, nữ chính đỏ bừng mặt mũi, bắt đầu theo đuôi cậu mà thanh minh với mè nheo:
"Nào có.... không phải đâu... Tớ...tớ tới đây để gặp cậu mà...nào phải Tuyết Nhi.... Thật ra...tớ thích cậu, Tuyết Nhi chỉ là tình...tình địch thôi... Tớ yêu cậu lắm Phong Bạch, tới vì nhớ cậu a. Tuyết Nhi...nào đẹp bằng tớ... Ha ha...ha..."
Phong Bạch chú tâm phục vụ khách, mặc kệ cái đuôi ồn ào đằng sau. Với tất cả thông tin và ký ức của nguyên chủ về nữ chính thì cậu thừa biết nữ chính như thế nào. Khi thích ai đó, nữ chính thường có đôi tai ửng đỏ, nói lắp bắp và hay cười ngốc khi nhắc về nhà người cô thích. Tóm gọn lại là nữ chính đã thích nữ phụ rồi. Thế quái nào lại vậy hả trời. Các nam chính đã đi sai hướng cốt truyện, đến nữ chính cũng đi lệch cốt truyện luôn. Rốt cuộc thì câu chuyện này sẽ kết thúc như nào vậy? Nữ chính liền bị Tuyết Nhi của cậu bẻ cong rồi. Giờ từ thanh mai trúc mã, cậu với nữ chính đã thành tình địch, và cậu có thể từ nam phụ ngôn tình biến thành nam phụ bách hợp mất. Hic.... Xuyên vào đây đã gần một năm rưỡi, cốt truyện cứ vậy mà thay đổi chóng mặt. Cậu mới chỉ là học sinh cấp 3 thôi nha.
Tuyết Nhi trở về, nữ chính mừng ra mặt, chạy lại nắm lấy tay cô chào hỏi: "Tuyết Nhi, hôm nay tôi đến chơi nè!"
"A, Hoàng Vũ hả? Chào mừng quý khách nhé!" Tuyết Nhi nở nụ cười tươi như hoa mùa xuân khiến trái tim nữ chính mất luôn kiểm soát, cô nàng ngay lập tức đỏ mặt mà phụt máu mũi. "Ối! Này, cô sao thế? Phong Bạch, ra giúp bạn anh mau!"
Phong Bạch lườm nữ chính một cái, quay phắt mặt đi mà nói: "Cậu ấy mắc bệnh tương tư, có em chữa được chứ tôi chịu!"
"Thái độ gì thế? Đàn ông gì kì vậy?" Tuyết Nhi đỡ Hoàng Vũ đi rửa mặt và bịt lại mũi. Xong xuôi, cô quay ra mắng cậu. "Anh là bạn mà không biết giúp người ta à?"
"Haizzz... Anh chẳng giúp được gì đâu. Em không biết chính em khiến cậu ấy bị vậy hả?" Phong Bạch tiếp tục pha nước cho khách.
Tuyết Nhi nghe vậy thì liền nghĩ ý Phong Bạch là nữ chính là tình địch của cô, cô bực mình nên hãm hại nữ chính. Nhưng cô có động gì vào nữ chính đâu? Mới chỉ nắm tay một cái nữ chính đã phụt máu rồi. Hay là chính nữ chính có âm mưu muốn tách cô với cậu ra nên bày trò hại cô.
Phong Bạch nhìn người con gái tóc tím đang vò đầu bứt tai mà suy nghĩ. Cậu biết cô nghĩ gì, cô đâu biết chính mình đã bẻ cong nữ chính rồi. Thế quái nào cô vẫn chỉ coi nữ chính là tình địch. Tuyết Nhi của cậu ngốc không tả nổi. Cậu đang lo cô cứ ngốc mãi như vậy có ngày cậu mất luôn cô. Nữ chính nhìn vậy thôi chứ mưu mẹo lắm nha.
Phong Bạch cứ mải lo làm thế nào để bảo vệ Tuyết Nhi của cậu thì cậu quên mất bảo vệ chính mình khỏi móng vuốt của những con thú ăn thịt đang đói khát và săn lùng cậu.
Phong Bạch đưa Tuyết Nhi về đến nhà cô, hai người hôn tạm biệt như thường lệ. Cô mới quay lưng định vào nhà, chợt nhớ ra gì đó, vội quay người lại nói với cậu: "A! Đúng rồi! Phong Bạch, anh có thấy.... Anh đâu rồi?"
Sau lưng cô chẳng một bóng người. Bình thường Phong Bạch sẽ đợi cô lên lầu rồi cô mở cửa sổ vẫy tay chào cậu, sau đó cậu mới chịu về. Sao bây giờ không một bóng người vậy? Trên đường cũng chẳng còn ai. Rốt cuộc là Phong Bạch đã đi đâu rồi???
__________________________________________________________________________
Minna-san! Cuối cùng bộ truyện "Nam phụ là dùng để yêu, không phải là để lũ Nam chính mấy người tranh giành" đã gán mốc 1,28k lượt đọc rồi. Cùng chúc mừng nào!!!
🎉🎉🎉🎇🎇🎇🎆🎆🎆🎊🎊🎊Cảm ơn tất cả sự ủng hộ của các độc giả đã đem lại thành công cho bộ truyện mới này của Hebiko!
Arigatou ne!
Để ăn mừng, các bạn có muốn xem bản thảo cũ của bộ truyện này được mình viết tay không? Nêu muốn nhớ comment cho Hebiko biết để chương sau sẽ có nhé!
P/s: Sợ tên Hebiko nhiều người không biết thì các bạn có thể gọi tên tiếng Trung của mình là Lạc Hắc Miêu nhé! Cứ gọi mình là Miêu nha!