Nam Phụ Là Dùng Để Yêu, Không Phải Là Để Cho Lũ Nam Chính Mấy Người Tranh Giành

Chương 6: Suýt bị "ăn" sạch (18+)

‼️Cảnh báo‼️

🔞🔞🔞Chương này chứa yếu tố quan hệ tìиɧ ɖu͙© đồng giới, kẻ nào kì thị thì cút, ai đọc được thì đọc.🔞🔞🔞

__________________________________________________________________________

Hôm nay Phong Bạch sẽ đi xin việc ở một quán cafe tên là Red Rose. Với ngoại hình ưa nhìn, tính tình cởi mở và sự nhiệt tình của cậu, chủ quán lập tức nhận cậu vào làm. Ông ta dẫn cậu đến làm quen với các đồng nghiệp và quản lý.

"Đây là Tuyết Nhi, là con gái tôi và cũng là quản lý ở đây." Ông giới thiệu với cậu một người con gái xinh đẹp, mái tóc tím mượt được búi cao gọn gàng, mặc bộ đồng phục trắng đen của nhân viên nữ ở đây. Tuyết Nhi - nữ phụ trong truyện hiện đang đứng trước mặt cậu. Nhưng lí gì lại giống Tuyết Nhi của cậu đến vậy? Từ vóc dáng cho tới ngoại hình, khuôn mặt giống y như đúc.

"A Nhi, đây là nhân viên mới, tiểu bối của con, Phong Bạch! Nhớ giúp đỡ nhau nhé!" Phong Bạch? Nam phụ ngôn tình mà, sao lại ở đây? Cậu ta phải đi theo nữ chính chứ. Nhưng theo trong truyện, nam phụ này xấu lắm, lại nghèo, mắt lúc nào cũng đeo kính, thế mà Phong Bạch này lại trông cực đẹp trai, lại sang chảnh và cao ráo. Quan trọng là giống Phong Bạch của chị a.

"Phong Bạch...lẽ nào cậu..."

"Hả?... Không lẽ Tuyết Nhi...em..."

"Cũng xuyên thư rồi?" Cả 2 liền đồng thanh mà chỉ tay vào đối phương.

"Ủa, hai đứa biết nhau à?" Chủ quán nhìn qua nhìn lại 2 người.

"Tối đó tôi cũng đi mua quyển ngôn tình đó về đọc, đọc xong thì đi ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy mình ở đây, tìm hiểu một hồi liền phát hiện bản thân đã xuyên vào trong truyện. Biết mình sau này sẽ phải đi đánh ghen với nữ chính nên tôi quyết định thay đổi số phận nữ phụ. Nguyên thể của tôi lúc đầu là bán hoa, nhưng sau đó tôi liền về quán cafe của ba nguyên thể để làm. Cố gắng tránh xa nam nữ chính. Mà cũng tại lúc đọc truyện, tôi lỡ mồm nói nếu mình là nữ phụ, mình sẽ dẫn đường thay đổi hướng đi của cô ấy. Ai ngờ xuyên thành nữ phụ luôn. Tôi muốn khóc quá!"

"Cũng vì câu nói mà xuyên hả? Em giống tôi ha." Ngồi trong quán, Phong Bạch thay đồng phục xong rồi nói chuyện với Tuyết Nhi. Nghe chị kể vắn tắt lại, cậu thấy cả hai giống nhau ghê. Cùng xuyên thành nhân vật phụ trong ngôn tình vì câu nói muốn thay đổi cuộc đời nhân vật đó, cùng cố gắng tránh xa nam nữ chính. "Em là còn tốt hơn tôi. Tôi làm nam phụ mỗi ngày phải gặp nữ chính, đã thế gặp phải ba nam chính rồi. Giờ em đổi công việc cho nữ phụ, tôi cũng không cần gặp nam chính nữa."

"Hả? Vậy là cậu gặp hết rồi? Ồ! Nếu vậy thì đuổi nốt tên nam chính kia về với nữ chính đi!"

"Cái gì? Tôi tưởng em chuyển công việc rồi?" Phong Bạch ngạc nhiên.

"Chuyển việc nhưng chưa chuyển được vấn đề. Hắn ta vốn theo đuổi nữ phụ lâu rồi nên giờ theo tôi tới đây luôn. Ngồi chỗ kia kìa." Tuyết Nhi chỉ ở một góc quán, một nam nhân tóc đen bóng, đeo cặp kính và mặc bộ ver lịch lãm. Trước mặt hắn là cái máy tính, sổ sách và tách cafe. Hắn ngồi gõ bàn phím liên tục, thi thoảng thì lại liếc nhìn về phía này một lúc. Cả Tuyết Nhi và Phong Bạch rùng mình. Chị tiếp lời: "Nhìn thì đẹp trai nhưng quá biếи ŧɦái. Chẳng hiểu nổi sao nguyên thể có thể yêu hắn chứ. A, Phong Bạch, cậu ra bắt chuyện với hắn, giới thiệu hắn với nữ chính đi!"

"What!?" Phong Bạch đứng phắt dậy. Cậu quay người định chạy bị chị ôm về, cố mà lôi cậu đi. Phong Bạch ôm tường mà gào lên: "Không đời nào! Bỏ tôi ra, tôi thà chết còn hơn ra bắt chuyện với hắn!"

"Làm ơn đi mà! Chỉ có cậu cứu được tôi thôi. Bao nhiêu người thử giúp tôi đều suýt chết rồi. Cậu là người còn lại tôi tin tưởng!" Tuyết Nhi dùng hết sức học võ của mình mà một mạch lôi Phong Bạch đi.

"Có nằm mơ đi! Lẽ nào ra đó tôi sẽ sống? Em tự lo, tôi chịu!"

"Lí do gì cậu không giúp? Chẳng phải cậu thích tôi sao?"

"Thích thì thích nhưng riêng các nam chính là tôi không muốn động tới. Gặp 2 nam chính Kim Đinh và Bạch Kim là tôi chịu hết nổi rồi!"

"Nốt đi chứ sao? Làm ơn cứu giúp tôi! Sau đó tôi làm người yêu cậu."

"Lúc trước thì cần chứ giờ nhất quyết không. Giờ bảo cho tôi tất cả những gì tôi thích cũng không thèm nữa. Bị cưỡng hôn và bị sàm sỡ bởi hai nam chính là đủ hết rồi! Tôi không biết tiếp theo là gì đâu."

"Cái gì? Bị nam chính cưỡng hôn và sàm sỡ? Cậu là con trai mà, sao lại..." Tuyết Nhi ngừng kéo, tay vẫn ôm bụng cậu, ngạc nhiên hỏi.

"Tôi cũng ngạc nhiên lắm chứ. Đang uống trà sữa thì bị cưỡng hôn, đang thay đồ thì bị sàm sỡ. Đều do Kim Đinh và Bạch Kim làm cả đấy. Tôi không muốn...." Phong Bạch bỗng im bặt.

"Có chuyện gì vậy? Sao ngừng nói rồi?" Tuyết Nhi còn chưa hiểu chuyện, phía sau chị liền xuất hiện giọng nói: "Ôm ấp nhau thế là em coi thường tôi sao, Tuyết Nhi?"

Là nam chính Thẩm Ngọc Dương! Khuôn mặt hắn đen như mực, hắn túm lấy cổ tay Tuyết Nhi, kéo chị ra khỏi Phong Bạch khiến chị nhăn mặt vì đau. Hắn nhìn qua cậu đang toát hết mồ hôi lạnh, nói: "Bị 2 thằng bạn tôi đυ.ng chạm, phải chăng cậu chính là Phong Bạch?"

"...đu.du...đúng..." Phong Bạch run rẩy trả lời. Dáng người nam chính quá cao a, hoàn toàn áp đảo cậu.

"Tuy là bị 2 người đυ.ng nhưng vì cớ gì cả 3 thằng bạn tôi điên cuồng tìm kiếm?"

" 3..? Tìm...kiếm tôi?.."

"Phải. Từ trên xuống dưới, cậu có cái gì khiến họ thích một thằng con trai như vậy? Tầm thường!"

"Hả?" Hắn dám nói cậu tầm thường. Máu nóng sôi lên. "Anh đừng nghĩ mình là nam chính mà đẹp trai nha. Đừng có coi thường tôi. Có giỏi thì đợi tôi thay đồ rồi ra ngoài kia giải quyết như hai thằng đàn ông!"

"Được. Kẻ nào thắng thì sẽ có Tuyết Nhi!" Hắn chấp nhận lời thách đấu của cậu.

"Được! Đợi đó tôi đi thay đồ!"

"Tôi đợi cậu trong phòng thay, tránh việc bỏ trốn!"

"Tùy, tôi cũng chẳng phải kẻ hèn hạ mà bỏ trốn!" Thế là 2 người một lớn một nhỏ đi vào phòng thay đồ nam.

"Phong Bạch!" Tuyết Nhi không khỏi lo lắng. Chị cùng các nhân viên ở ngoài đợi. Nhân viên mới tới đều phải cố tìm cách giúp đỡ chị, bao người suýt thiệt mạng rồi. Chị rất lo cho Phong Bạch. Không phải thắc mắc, chị chính là thích Phong Bạch trước cả khi cậu ấy thích chị. Phong Bạch mà có mệnh hệ gì, chị chết mất.

Trong phòng thay đồ, nam chính đứng  dựa vào cửa ra vào, lườm Phong Bạch thay đồ. Vì hắn đang thích Tuyết Nhi điên cuồng nên cậu lần nữa buông lỏng cảnh giác, với lại cũng đang tức, cậu giờ chỉ coi hắn là tình địch thôi. Thẩm Ngọc Dương thì cũng đứng nhìn, chưa có ý định gì hết đến khi...

Phong Bạch cởi gần hết đồ, cậu còn cái áo sơ trắng, cà vạt và qυầи ɭóŧ. Quay ra rửa mặt, nước chảy xuống áo làm lộ da thịt cậu. Hai điểm hồng ẩn hiện sau lớn áo ướt, môi mọng nước, xương quai quyết rũ cùng đôi chân thon dài. Tất cả hình ảnh đó đều đập thẳng vào mắt con sói lang đang đói khát kia.

"Ưʍ...!?"

Phong Bạch bất ngờ bị cà vạt bịt lấy miệng, tính vung tay đấm thì cà cậu liền bị cởi ra và trói chặt tay ra sau lưng. Phong Bạch nhận ra đó là nam chính. Là đôi mắt đó, là khuôn mặt đó, nó đáng sợ, nhìn như một con thú hoang. Phong Bạch phát hiện mình đang ở trong tình cảnh quen thuộc, giơ chân đạp bụng nam chính, chuẩn bị chạy liền bị hắn ôm chặt lại.

Mày thật ngu, Phong Bạch!!!

Xoạc!!!

Cái áo liền bị xé rách, lộ ra cơ thể trắng nõn nà. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cậu từ trên xuống dưới, khiến cậu run rẩy, co người lại, khuôn mặt ửng hồng. Hắn cúi đầu, cắn vào cổ cậu một cái thật mạnh đến nỗi chảy cả máu, liếʍ nhẹ vết cắn rồi liếʍ tai cậu, vừa cắn vừa thổi làm Phong Bạch nổi hết da gà, cơ thể run lên từng cơn. Đùa giỡn chán, hắn mới nhìn cậu. Chính là cái vẻ mặt bị ức hϊếp, mắt rưng rưng nước, mặt ửng đỏ, người run rẩy. Thẩm Ngọc Dương khẽ liếʍ môi, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, nói:

"Tôi hiểu vì sao mấy thằng bạn tôi điên cuồng vì cậu rồi. Dù là con trai nhưng cậu lại có nét quyến rũ mê người. Xin lỗi vì chê cậu tầm thường, tôi rút lại lời, phải là...cậu thật xinh đẹp, cái đồ yêu nghiệt!"

Phong Bạch rùng mình, cậu bị hắn ép sát vào tường, tay hắn bắt đầu mân mê hai nhũn hồng hồng, một tay lại dần lần mò xuống phía dưới. Hắn lại xoa bóp mông cậu, hôn lên má cậu mà nói: "Mông thật căng mọng, thật mềm mại!"

"Ưʍ...ưʍ..." Bỏ ra đi, dừng lại!

Hắn thô bạo cởi chiếc qυầи ɭóŧ vướng víu đó ra, cự vật bé nhỏ của cậu đã cương cứng do bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

"Ưʍ...ưʍ..." Phong Bạch tiếp tục phản kháng tuy tay bị trói nhưng cậu còn chân. Ngay lập tức đá mạnh vào bụng hắn, nhân cơ hội hắn gục xuống mà chạy vụt. Thế nhưng nam chính nhanh chóng gạt chân cậu khiến cậu ngã đập đầu xuống đất, máu chảy ra. Đầu óc mụ mị dần, cơ thể lại mất sức, bên tai chỉ nghe được giọng nói trầm lắng của nam chính. Thẩm Ngọc Dương liền tóm chân cậu, banh rộng ra, cả cơ thể cậu phơi bày ra trước mặt hắn.

"Thật đẹp!" Nam chính nhếch môi, cúi xuống, hôn cậu từ trên trán, xuống môi, dần xuống cổ và dừng lại ở hai điểm hồng. Hắn lại cắn, lại mυ'ŧ nó, mân mê khiến nó cứng lên, đỏ ửng. Thẩm Ngọc Dương cởi cà vạt ra khỏi miệng cậu, cuồng bạo ngậm lấy đôi môi đỏ hồng kia, luồn lưỡi vào trong mà khuấy đảo cả khoang miệng cậu. Một tay vẫn mân mê nhũn hoa, tay còn lại mò xuống cự vật kia mà bắt đầu vuốt lên vuốt xuống. Bị chạm vào dươиɠ ѵậŧ bất ngờ, Phong Bạch giật nảy mình, phát ra tiếng rên dâʍ đãиɠ: "Ah...ưʍ...."

"Đúng rồi, hãy cho tôi nghe cái giọng nói vừa chửi tôi nào. Cho tôi thấy những âm thanh kɧoáı ©ảʍ của cậu đi! Mau cầu xin tôi đi, yêu nghiệt!" Hắn bắt đầu vuốt lên xuống nhanh dần.

"Ah...ư..bỏ...ah...bỏ ra..tha...tha cho..a...ưʍ...ư...hức..tha cho tôi..hức...ha..ha....dừng...ah..ah...đừng mà...hức.." Phong Bạch phát ra những thanh âm kɧoáı ©ảʍ mê muội mà cầu xin hắn. Điều này đã làm du͙© vọиɠ hắn dâng cao đến cực hạn. Nhanh chóng cởi khoá quần, đem thứ to lớn đã cương cứng đến phát đau của hắn ra, nắm lấy tóc cậu, đưa nó nhét thẳng vào miệng cậu.

"Mυ'ŧ đi, làm tôi ra đi, nếu cậu dùng răng, đừng trách tôi ác!"

"Ưʍ...hức...ư..." Phong Bạch khóc thật rồi. Thứ to lớn kia, dài kinh khủng đang luồn thẳng vào sâu trong họng cậu khiến cậu gần như nghẹn thở. Thẩm Ngọc Dương ra vào trong miệng cậu liên tục, du͙© vọиɠ cao trào.

"Sướиɠ quá! Ah.... Miệng cậu thật ấm..rất mềm...nó như hút lấy dươиɠ ѵậŧ tôi vậy...ư...thật sướиɠ.. Yêu nghiệt, tôi sắp ra...tôi ra trong miệng cậu đây!"

Hức.. khó thở quá.. không! Đừng! Đừng ra trong miệng tôi! Hức...

Một dòng tinh trắng đυ.c bắn thẳng vào khuôn miệng bé nhỏ, Thẩm Ngọc Dương rút ra, Phong Bạch gục xuống ho ra thứ nhầy nhụa trong miệng mình.

"Khụ..khụ khụ..hức...kinh tởm...!"

"Ồ! Cậu nói kinh tởm, cậu hãy xem lại mình đi. Một thằng con trai mà hiện tại phải đi ngậm dươиɠ ѵậŧ của kẻ khác đấy! Đáng yêu thật!"

"Anh...Ah! Anh tính làm gì?" Thẩm Ngọc Dương chọc một ngón tay vào hậu huyệt bé nhỏ kia. Phong Bạch lại phát ra những tiếng rêи ɾỉ. Hắn chọc một ngón, rồi hai ngón, khuếch trương cho cậu, miệng thì thầm vào tai cậu: "Sướиɠ chứ? Lát nữa thôi, cậu sẽ sướиɠ như điên!"

"Ah...ư...nó đau...bỏ ra..hức... Ah... không..chỗ đó, đừng..."

"Tìm thấy rồi!" Hắn ấn mạnh tay vào điểm mẫn cảm trong cậu, khiến Phong Bạch ưỡn người lên, theo kɧoáı ©ảʍ mà bắn hết. Mệt nhoài nằm thở, tên nam chính vẫn không tha. Hắn banh rộng đùi cậu, đem cự vật đã cương cứng, di chuyển dần vào trong hậu huyệt. "Cậu xem, bị chơi phía sau mà vẫn bắn ra được, thật dâʍ đãиɠ. Tôi lại cương rồi đây!"

"Khoan... không, anh tính làm gì? Đừng! A A A A A!!!" Phong Bạch hét lên vị đau đớn, nước mắt dàn dụa trên khuôn mặt thanh tú. Nam chính không hề nhẹ nhàng mà đâm thẳng vào khiến cậu cảm thấy đau đến tột cùng. Thẩm Ngọc Dương bắt đầu di chuyển ra vào, ban đầu nhẹ nhàng nhưng càng ngày càng tăng tốc, thúc những cú thật mạnh vào cậu. "Ah..ư...dừng.. đau quá...A..Ah...làm ơn...hức...đau...Ah...ai...ư...cứu tôi....hức...Ah!"

Trước giờ đau đớn, Phong Bạch không hề khóc như vậy, nhưng giờ không chỉ đau mà còn cảm thấy nhục nhã. Giờ đây, cậu đang nằm rêи ɾỉ dưới hạ thân của kẻ khác, còn là một người đàn ông. Cậu khóc gào lên, cơn đau đến từ phía dưới cứ hành hạ cậu.

"Phong Bạch! Có chuyện gì vậy?" Cánh cửa bật mở, Tuyết Nhi cùng những nhân viên liền bước vào. "Phong Bạch! Tên điên kia anh làm gì cậu ấy vậy hả?"

Tuyết Nhi lao đến mà đá thẳng vào ngực nam chính khiến hắn ngã ra, cự vật theo đó mà cũng rút ra khỏi cậu. Bị phá việc, Thẩm Ngọc Dương muốn vùng lên tóm lấy cậu liền bị hại nhân viên nam đấm thẳng vào mặt. Nhân viên nữ liền lấy khăn lấy áo ra che đi cơ thể bị lột sạch của cậu. Tuyết Nhi gào khóc ôm lấy cậu: "Phong Bạch...hức...cậu không sao chứ?...hức.."

"...Tôi...đau...hức...cứu tôi..." Phong Bạch liền ngất lịm đi. Máu vẫn chảy ra trên đầu cậu. Xe cấp cứu cùng cảnh sát liền tới ngay sau đó, đem nam chính giải về đồn, đưa cậu đến bệnh viện. Sự việc diễn ra khiến nhiều người thấy sốc.

"Phong Bạch...là tôi hại cậu...Xin lỗi!"

___________________________________________________________________________

Mọi người thấy đoạn H vừa r thế nào?  Nhớ cho nhận xét nhé!