Nam Phụ Là Dùng Để Yêu, Không Phải Là Để Cho Lũ Nam Chính Mấy Người Tranh Giành

Chương 4: Lại sai cốt truyện rồi!

Sau hôm tốt nghiệp đến nay cũng gần 1 tuần rồi, Phong Bạch cứ có cảm giác bị ai đó theo dõi vậy. Thi thoảng đi đường cậu cứ gặp đi gặp lại một chiếc ô tô đen. Không phải trùng hợp quá đấy chứ? Kệ vậy. Cậu quyết định việc tiếp theo trong công cuộc thay đổi số phận nam phụ nguyên thể này đó chính là tránh xa nữ chính ra. Mà để tránh xa cô thì không cần xin việc cùng công ty cô. Phong Bạch vốn có ước mơ làm bồi bàn. Nghe thì có vẻ quê mùa nhưng nó lại rất ngầu nha. Với vẻ ngoài của cậu thì thu hút được rất nhiều người, lại còn biết nhiều thứ tiếng: tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Việt, tiếng Nhật, cả tiếng Hàn, tiếng Thái nữa, quá nhiều luôn. Nhưng cậu vẫn bị nữ chính ép lôi đi xin việc cùng mình cho bằng được. Cô đòi sống đòi chết lôi cậu đi xin việc với mình, làm cùng mình. Phong Bạch bất đắc dĩ mang đại theo cái hồ sơ lấy lệ chứ xin hay không là tùy cậu. Dù sao nam phụ cũng bị thất nghiệp mà.

Vậy là cậu tới công ty của nam chính Kim Đinh để xin việc cùng nàng nữ chính này. Theo cốt truyện, nữ chính sẽ nhường thang máy cho người khác, lúc đó có cả nam chính, thế nên anh mới hứng thú. Haizzz... Vậy là cậu sẽ kẹt bên trong cái thang máy chật chội đó a. Không được. Thay đổi, phải thay đổi.

Phong Bạch cứu vậy mà đợi tất cả mọi người vào trước, sau đó đẩy nữ chính vào, bản thân vào cuối cùng. Bỗng có một chàng shipper muốn lên cùng liền bị mọi người xua đuổi. Nữ chính tính sẽ ra nhường chỗ cho anh ta thì Phong Bạch liền ngăn lại: "Cậu mới là người cần đi xin việc, tớ không muốn xin việc ở đây." Nhường chỗ cho anh shipper rồi mà mọi người vẫn xua đuổi anh ta, Phong Bạch bực mình chửi họ một tràng dài đến khi thang máy đóng cửa.

"Cảm ơn anh nhưng chúng tôi như vậy quen rồi." Anh shipper liền nói. "Xin lỗi vì làm chậm trễ việc của anh, tôi sẽ tự mình đem hàng lên thang bộ vậy."

"Haizzz, tôi vốn đến cùng cô bạn để chơi thôi chứ cũng chẳng có việc gì. Hay là để tôi đem lên hộ cậu đi, chứ phiền các cậu lắm. Nghề các cậu sớm nắng chiều mưa, không tốt. Ra kia ngồi nghỉ rồi tôi đem tiền và hoá đơn xuống cho." Phong Bạch vốn ghét người coi thường shipper, họ cực khổ như vậy mà lại bom hàng của họ, chẳng khác nào tiệt đường sống của họ hết.

"Thôi lại phiền anh quá, tôi..." Anh ta vội từ chối.

"Anh nghĩ tôi sẽ quỵt tiền đúng không? Đừng lo, đưa địa chỉ chính xác đây, tôi cũng chẳng lấy tiền anh đâu." Mặc cho anh shipper từ chối thế nào, Phong Bạch vẫn cứ giật đồ hàng và lấy địa chỉ, leo thang bộ mà lên. "Cái gì mà đòi giao tận nơi thế? Hử...trà sữa? Người đặt....Kim..Định. Là nam chính thứ hai mà ta. À, tính anh ta nghịch ngợm, thích uống trà sữa cũng chẳng lạ mấy. Mình chơi anh ta một vố vậy."

Phong Bạch liền uống mấy ngụm trà sữa khiến nó vơi đi phân nửa. Đem lên trên kiếm tên nam chính kia thì hắn ta đang phỏng vấn xin việc cho người ta. Hiện tại đang phỏng vấn nữ chính nha. Cậu đứng ngoài quan sát tình hình nhưng đợi mãi, đến khi nữ chính chuẩn bị đi ra cũng chẳng có chuyện gì xảy ra. Rốt cuộc cảnh nam chính này sẽ cưỡng hôn nữ chính đâu rồi? Phong Bạch bực mình mà xông vào khiến nam nữ chính giật mình. Cốt truyện đã sai thì cho nó sai luôn vậy.

"Trà sữa anh gọi. Trả tiền!" Phong Bạch đặt trà sữa lên bàn phỏng vấn.

"Phong Bạch? Nãy giờ cậu ở đâu? Sao lại giao trà sữa thế?" Hoàng vũ đứng dậy ngạc nhiên.

"Bạn cô?" Nam chính hỏi.

"Dạ phải, cậu ấy cũng đến phỏng vấn xin việc."

"Cô ra ngoài!" Nữ chính liền cầm hồ sơ ra ngoài rồi đóng cửa lại. Trong phòng giờ còn 2 nam nhân. Phong Bạch vẫn mặt mày cau có nhìn hắn. Con cưng thứ hai của tác giả đại nhân rất đẹp trai nha, tóc vàng, mắt xanh, dáng người cao lớn, nhìn như người tây ý. Hắn...cũng cao to hơn cậu. Phong Bạch chưa bao giờ cảm thấy tới nơi nào mà chiều cao bị sỉ nhục nhiều vậy. Cậu khóc ròng trong tâm.

Kim Định nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi: "Cậu là người vừa nhường thang máy cho shipper?"

"Rồi sao?" Phong Bạch một tay chống hông, một tay chống lên bàn.

"Đáng ra phải là shipper giao hàng chứ sao lại là cậu?"

"Tôi thích! Rồi sao, tính quỵt tiền của người ta?"

Kim Định nhìn cốc trà sữa đã bị uống phân nửa, nói: "Trà sữa là cậu uống?"

"Phải."

"Sao không tự mua mà uống của tôi?"

"Hết tiền mới đi xin việc." Phong Bạch trả lời nhàn nhã.

"Tôi không nhận người như cậu. Tiền trà sữa không trả, cậu tự lo." Kim Định tính quay người đi thì bị Phong Bạch túm lấy cổ áo mà nói: "Công ty gì đó của anh ông đây không thèm vào. Nhưng tiền trà sữa không trả cũng phải trả!"

"Cậu uống của tôi rồi còn đòi tiền tôi?"

Xin lỗi nhé, nam chính. Phong Bạch này đã đắc tội với một nam chính rồi thì đắc tội thêm với anh Phong Bạch này không sợ. Cứ vậy mà cậu lại chửi hắn một tràng. Đơn giản chỉ là chút giận lũ coi thường shipper thôi ý mà. Chửi đã xong, Phong Bạch cầm cốc trà sữa lên, khinh bỉ với nam chính: "Đồ ngu! Trà sữa ngon như vậy mà không biết thưởng thức."

Phong Bạch hút một ngụm trà sữa lớn. Khuôn mặt phúng phính, đôi môi hồng hồng, tỏ rõ vẻ thích trà sữa như thế nào. Phong Bạch từ nhỏ bị mấy bà chị bắt uống trà sữa cùng nên cũng bị nghiện theo. Thành ra giờ cậu thích trà sữa lắm. Hương vị thơm ngọt, chảy dần xuống cổ họng, thêm viên trân châu dai dai, nhai trong miệng mới đã làm sao. Cậu thích thú vừa uống trà sữa vừa đi ra cửa. Vừa mới mở hé cửa, một lực mạnh đập thẳng vào mà đóng cửa một cái sầm mạnh. Phong Bạch giật mình, miệng vẫn ngậm trà sữa mà quay đầu ra sau. Kim Định nhìn như một con quái vật đầy du͙© vọиɠ đáng sợ, khát máu. Đôi mắt xanh trở nên đυ.c ngầu, hơi thở phả ra mạnh mẽ. Cậu nhìn hắn mà cơ thể run rẩy. Sao mấy nam chính ai cũng trông như con quái vật thế? Từ sau chắc chẳng dám động vào nam chính nữa đâu.

"A ha ha...anh là... muốn uống trà sữa rồi hả? Trả tiền đây nào!" Cậu đưa trà sữa gần vào miệng hắn. Nam chính liền cầm cốc trà sữa, thô bạo túm cằm cậu mà đổ trà sữa vào miệng cậu. Phong Bạch bị bất ngờ, ngay lập tức cậu bị sặc. Hắn mặc cứ đổ trà sữa vào miệng cậu, mặc cho những dòng trà sữa chảy dần xuống cổ rồi xuống xương quai xanh của cậu. Đổ hết, Kim Định ném cốc trà sữa quá một bên rồi nhìn Phong Bạch đang chống tay vào cửa mà ho. Một cảnh tượng mê người xuất hiện trước mặt hắn. Phong Bạch mặc áo phông trắng mỏng bị trà sữa làm ướt đẫm, làn da trắng mê người, nhất mà đôi môi mọng kia thật quyến rũ người.

"Điên à? Không muốn uống trà sữa thì cũng đừng có làm vậy với tôi!" Phong Bạch cau mày liếc hắn.

"Tôi muốn uống nhưng không muốn uống ở đó. Mà là muốn uống ở đây!" Dứt lời, hắn vồ vào cậu mà ngậm lấy đôi môi kia. Một tay giữ gáy, một tay giữ eo cậu, bắt đầu gặm nhấm đôi môi  cậu. Phong Bạch bàng hoàng, giãy dụa cố đẩy nam chính ra những càng bị hắn siết chặt. Kim Định thô bạo hôn Phong Bạch, lưỡi luồn vào trong khoang miệng cậu mà quấn quýt, đùa nghịch lưỡi cậu. Miệng cậu vương lại hương vị thơm ngọt của trà sữa càng khiến hắn chẳng khác nào dã thú cuồng bạo. Quả nhiên là hương vị mê người, nóng bỏng. Cả cơ thể Phong Bạch dần mất sức mà nhũn ra, chỉ biết run lên từng cơn, tay bấu chặt áo nam chính, chân đứng không vững, để mặc Kim Định ôm lấy. Thấy người trong lòng không còn phản kháng nhưng cả thân cứ run lên theo sự đùa nghịch của hắn làm du͙© vọиɠ hắn càng cháy lên mãnh liệt hơn. Luyến tiếc dời đôi môi, hắn chuyển xuống liếʍ vành tai Phong Bạch rồi vừa hôn vừa liếʍ dần xuống cổ cậu theo dòng sữa ngọt. Phong Bạch thở dốc, vừa tưởng được thoát liền bị công kích tiếp. Cố lấy chút sức còn lại đạp mạnh vào bụng nam chính khiến hắn gục xuống.

Phong Bạch nhanh chóng chạy vụt ra ngoài. Hoàng Vũ giật mình, lo lắng đuổi theo cậu. Phía nam chính, hắn ôm bụng mà lầm bầm: "Tks, quái nào mình lại làm thế với một thằng con trai chứ? Chỉ vì dáng vẻ nó uống trà sữa thôi mà mình lại trở nên muốn chiếm đoạt nó vậy sao? Được! Muốn chiếm thì mày cứ chiếm, có gì mà mày không chiếm được chứ, Kim Định? Nhóc con, cứ chờ đấy!"