Edit by Chang
Pháo hoa nở nộ trên nền trời đêm ngập tràn những bông tuyết trắng, hình ảnh này phản chiếu vào trong đáy mắt Hạ Mạt Tâm.
Cô vươn tay, một bông tuyết nhỏ lặng lẽ đáp xuống trong lòng bàn tay cô, hóa ra tuyết nhân tạo cũng lạnh lẽo đến thế.
Bông tuyết rất nhanh đã tan đi, chỉ để lại một giọt nước.
“Oa! Đẹp quá đi!” Tiểu Mai đứng bên cạnh không nhịn được tán thưởng, Hạ Mạt Tâm lại trầm mặc không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn…
Cảnh tượng trước mắt thật sự quá đẹp, đẹp đẽ giống như một câu chuyện cổ tích. Nhưng cô biết, mình không phải là nữ chính trong câu chuyện này, âm thầm hít sâu một hơi, xoay người đắm mình về phía những chỗ mọi người không đổ dồn đến đây, đi ngược hướng mọi người. Cô rời khỏi nơi này, vậy sẽ không đắm chìm trong câu chuyện cổ tích không thuộc mình nữa, như vậy thì sẽ không khiến mình phải đau khổ…
Pháo hoa rực rỡ nổ rợ đầy trời, bông tuyết cũng vội vã bay múa, thậm chí làm mọi người có ảo giác giờ phút này là đêm Giáng Sinh tháng 12…
“Bắc Thần, đẹp quá đi! Đây là bất ngờ mà anh nói sao?” Vưu Kỳ San xoay người nhìn Cố Bắc Thần, xuyên qua mặt nạ cũng có thể thấy được đôi mắt đang cười tít của cô ta.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên s1apihd.com.
“Thích không?”
“Ự, thích lắm! Anh vẫn nhớ em thích tuyết rơi, thích pháo hoa nhỉ, Bắc Thần, anh là người luôn luôn khiến em bất ngờ, cho em hạnh phúc như vậy, cảm ơn.”
Cố Bắc Thần ngẩng đầu lên nhìn những bông tuyết bay đầy trời, nói: “Hiện tại không phải mùa đông nên không có tuyết, đây chỉ là tuyết nhân tạo do con người làm thôi. Anh đã đồng ý, chỉ cần em trở về, anh sẽ bắn pháo hoa toàn thành phố.”
Nói xong, anh hơi giơ tay ra hiệu, lúc này có rất nhiều pháo hoa lập tức được bắn ra, hết đợt này đến đợt khác, pháo hoa rực rỡ như ánh lên cả đất trời…
Hốc mắt Vưu Kỳ San đỏ bừng: “Bắc Thần, em biết, chỉ có anh mới có thể cho em hạnh phúc ngập tràn thế này, cũng chỉ có anh hiểu em nhất.”
Hai người nhìn nhau dưới bầu trời pháo hoa lộng lẫy, cuối cùng không nói gì…
Chỉ một lát sau, Cố Bắc Thần vội vã thu lại tầm mắt trước, trầm giọng nói: “Chúng ta đi trước đi, người ở đây càng ngày càng nhiều, bị người khác nhận ra sẽ không tốt cho em.” Nói xong, anh kéo Vưu Kỳ San xuống dưới đài cao.
Vưu Kỳ San gật gật đầu: “Ừm, được.”
Dưới đài đã có người chờ từ sớm, bọn họ trực tiếp ngồi trên xe, lập tức rời đi…
Ra khỏi công viên giải trí, nhưng vẫn có thể nhìn thấy pháo hoa rực rỡ hết đợt này đến đợt khác, thật sự đẹp đẽ đến mức nao lòng.
Hai tay Hạ Mạt Tâm đút trong túi áo cúi đầu đi về phía trước, bên tai còn có thể nghe thấy từng tiếng từng tiếng pháo hoa nở rộ …
Xe của Cố Bắc Thần từ phía sau chậm rãi đi đến, thoáng gặp qua cô. Cô chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra chiếc Land Rover kia, không khỏi dừng chân lại, giật mình sững người vì chiếc xe kia dừng lại vì đèn đỏ phía trước, cô không tiến lên.
Từ kính chiếu hậu, Cố Bắc Thần bình tĩnh nhìn bóng hình cô đơn đứng sững nơi đó. Sau khi đèn xanh ánh lên, anh dẫm chân ga, lập tức đi về phía trước …
Hạ Mạt Tâm nhìn theo chiếc xe kia chậm rãi biến mất trong tầm mắt mình, gió lớn quá, cô rung mình một cái, hít sâu, yết hầu vẫn chua xót một mảnh…