Edit by Chang
Đúng lúc này, cơ thể Cố Bắc Thần đột nhiên hơi nghiêng một chút, mà Lâm Thuận Dân vì trọng tâm không vững nên cả người ngã nhào ra ngoài sân thượng!
Tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên kêu lên, thậm chí có rất nhiều người dùng hai tay che mắt mình lại.
Ngay giây phút nghìn cân treo sợi tóc, Cố Bắc Thần đột nhiên duỗi tay kéo lấy Lâm Thuận Dân đang đung đưa bên ngoài tòa nhà.
Hiển nhiên Lâm Thuận Dân cực kỳ sợ chết, anh ta sợ tới mức sắc mặt cũng thay đổi.
“Cố Bắc Thần!” Hạ Mạt Tâm kêu lên, theo bản năng muốn xông lên nhưng lại bị nhân viên an ninh bên cạnh ngăn cản đứng bên ngoài, cô nôn nóng nhìn cảnh này, sau lưng cũng toát đầy mồ hôi lạnh.
“A! Cứu, cứu tôi, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!” Lâm Thuận Dân gào lên thật to.
Cố Bắc Thần cắn răng bắt lấy anh ta, trầm giọng nói: “Còn kêu nữa tôi ném anh xuống đấy!”
Lâm Thuận Dân bị dọa đến mức vội vàng câm miệng!
Một tay Cố Bắc Thần kéo chạy tay anh ta lên, ngay lúc sắp không cố được nữa, A Niên đứng bên cạnh cũng phục hồi lại tinh thần, vội vàng chạy đến giúp đỡ kép lấy tay Lâm Thuận Dân, cuối cùng cũng kéo được anh ta lên.
Toàn bộ quá trình tuy chỉ ngắn ngủn một hai phút, nhưng lại khiến mọi người kinh tâm động phách.
Lâm Thuận Dân gần như xụi lơ trên mặt đất, Cố Bắc Thần sửa sang lại tây trang của mình một chút, bình tĩnh giống như vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì. Anh nghiêng đầu từ trên cao nhìn xuống Lâm Thuận Dân: “Sau này muốn chết thì chết xa một chút, đừng để tôi thấy, thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên.”
Lâm Thuận Dân gần như bị dọa cho choáng váng, anh ta chỉ ngơ ngác ngồi dưới đất.
“A Niên!”
“Vâng.”
“Trước khi phóng viên truyền thông tới đây, chúng ta chủ động tuyên bố rõ với họ đi, Lâm Thuận Dân đã chấp nhận kí hiệp thương với Cố thị dùng tất cả sản nghiệp của mình để hoàn lại nợ nần từ một năm trước, hơn nữa còn cho thời hạn một năm. Cố thị chỉ thực hiện theo hợp đồng thôi, thứ hai, anh ta vu oan khiến Cố thị bị ảnh hưởng, chúng ta sẽ dùng pháp luật để truy cứu trách nhiệm.”
A Niên nhướng mày nhìn Lâm Thuận Dân, sau đó gật gật đầu: “Vâng.”
Nói xong, Cố Bắc Thần lập tức đi thẳng về phía cầu thang của sân thượng, lúc đi ngang bên người Hạ Mạt Tâm, anh trực tiếp duỗi tay kéo cô vào thang máy.
Cả quãng đường không nói gì, đến lúc lái x era khỏi bãi đỗ xe ngầm, Hạ Mạt Tâm mới nhìn Cố Bắc Thần, do dự một hồi lúc lâu mới thật cẩn thận nói: “Chuyện đó… Cố Bắc Thần.”
“Ừm?”
“À, có phải bây giờ em nên vui vẻ cười to mấy tiếng, hoặc vui sướиɠ nhảy cuống lên không? Hay đến trung tâm thành phố cầm loa có công suất thật lớn gào lên mấy tiếng nhỉ?”
Cố Bắc Thần nhìn cô, khẽ cười một tiến: “Nếu em không ngại, anh cũng không ngại.”
Hạ Mạt Tâm một tay chống cằm nhìn anh: “Anh thật sự là tổng giám đốc Cố thị sao?”
“Ừ.”
“Em, không nằm mơ chứ?”
Cố Bắc Thần nhìn cô duỗi tay sờ sờ đầu mình, cười cười không nói gì.
Hạ Mạt Tâm thở dài một tiếng: “Em chỉ cảm thấy có chút không chân thật, từ trước đến nay ông trời luôn đối xử khắc nghiệt với em, không ngờ đột nhiên ông ấy lại cho em một ông chồng giàu có như vậy, đúng là quá chấn động.”
Cố Bắc Thần nhìn cô, Hạ Mạt Tâm lại nghiêng đầu nhìn ngoài cửa xe. Lúc này cô đột nhiên quay đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô mím môi nói: “Thật ra em nên nghĩ đến chuyện này sớm hơn, một người lái chiếc xe sang thế này, ở căn nhà lớn thế kia, chắc chắn anh không phải nhân viên công ty bình thường rồi, nhưng em không ngờ anh lại là tổng giám đốc của Cố thị đấy.”
“Cho nên?”
“A? Gì cơ?” Bị anh hỏi, Hạ Mạt Tâm cũng sửng sốt: “Cho nên gì cơ?”