Edit by Chang
Cố thị thực nghiệp:
“Này, tôi nói này cậu Cố, đại thiếu gia à, tôi van cầu ngài lần sau đừng để tôi đi hầu hạ vị Từ Hi Thái Hậu kia nữa được không? Cậu có biết cô ta khó chơi thế nào không, ngày hôm qua suýt nữa ăn luôn tôi rồi đấy.” A Niên ăn cả bụng đắng, vừa vào cửa đã bắt đầu gào lên.
Cố Bắc Thần đang làm việc ngẩng đầu nhìn anh ta, sau đó tiếp tục cúi đầu làm việc: “Bị cô ấy ăn sao?”
“Lưng quần cũng bị cô ta kép xuống rồi, suýt nữa đấy!” A Niên khoa tay múa chân. “Chỉ suýt chút nữa thôi! Cậu biết nguy hiểm thế nào không hả, chỉ chút nữa thôi là anh đây méo còn trinh tiết nữa đấy.”
Cố Bắc Thần cười nhạo một tiếng: “Trinh tiết? Cậu có nhớ hai chữ kia viết thế nào nữa không đấy?”
“Đương nhiên! Không tin tôi viết cho cậu xem!”
“Thôi, được rồi!” Cố Bắc Thần thả tài liệu trong tay ra, cơ thể lùi về phía sau: “Cậu thông cảm cho loại phụ nữ đã có chồng bên ngoài có vẻ hòa nhoáng, bên trong đêm đến cô đơn khó nhịn chút đi.”
“Thông cảm cho cô ta ư?! Vậy ai thông cảm cho tôi đây?!” A Niên nghiêng người rót cà phê, quay đầu lại nhìn anh nói: “Hầu hạ cô ta giống như đang hầu hạ Thái Hậu đấy, oan ức lắm.”
“Một thần tượng toàn dân, cô gái cấp nữ thần như vậy có biết bao người muốn có được, coi như cũng hời cho cậu rồi. Cậu không mượn cơ hội này hưởng thụ một chút à, có gì phải uất ức chứ, chẳng phải trên dưới mấy trăm vạn à.”
“Là cô ta chiếm tiện nghi của tôi đấy được không.” A Niên sửa lại: “Huống chi còn tưởng tôi ngốc à, bị loại phụ nữ này quấn lên, hừ, tôi còn có thể làm một cậu Niên phóng khoáng như trước nữa sao?”
“Ừm, đúng là có hời cho cô ấy. Ai bảo hiện tịa nhân khí của cô ấy rất vượng chứ.”
A Niên thoải mái ngồi trên mép ghế: “Á, đúng rồi, hôm qua cậu và cô bé kia hẹn hò à? Có tiện… ừm, ư ư một chút không?” Anh nhìn thấy trên mặt anh ta lộ ra một nụ cười xấu xa.
“Ừm, có, hơn nữa tôi còn kết hôn.” Cố Bắc Thần nói.
“Ha ha ha, tôi nói này cậu Cố, gì chứ, ha, cá tháng tư nào mà chẳng nói mấy chuyện vui đùa như thế.”
Nói xong, anh ta nhìn về phía Cố Bắc Thần, nhưng trên mặt Cố Bắc Thần lại vô cùng nghiêm túc. Nụ cười trên mặt A Niên cũng chậm rãi thu lại, anh ta thoáng nghiêng người nhìn anh: “Cậu… cậu cậu cậu, nói giỡn đúng không? Ha ha, trò đùa này không buồn cười đâu.”
“Nhìn tôi giống đùa lắm à?” Cố Bắc Thần nghiêng mắt nhìn anh ra, anh giơ hai tay đan sau đầu: “Hôm qua tôi cùng cô ấy đi đăng ký kết hôn.”
Sau khi nghe xong, A Niên suýt nữa làm đổ ly cà phê trên tay: “Ôí trời, nóng quá nóng quá!”
A Niên thổi thổi chỗ bị cà phê làm bỏng, nói: “Cậu Cố, cậu cậu cậu, nói thật sao?!”
“Ừmm.”
Lúc này thư ký gõ gõ cửa: “Tổng giám đốc, tài liệu anh muốn sửa lại đã xong rồi ạ.”
“Ừm, đưa tôi.”
Đến khi thư kí rời khỏi đây một lúc lâu, A Niên rùng mình một cái hồi phục lại tinh thần, sắc mặt cũng trầm xuống, nói: “Cậu Cố, cậu nhất thời xúc động đúng không? Này, chuyện này, cậu đã nghĩ đến hậu quả chưa?”
Cố Bắc Thần nhìn tài liệu trong tay, trầm mặc một lát sau, nói: “Có lẽ là nhất thời xúc động, nhưng ít ra đến bây giờ tôi vẫn chưa hối hận. Còn về hậu quả, tôi không nghĩ tới.”