Vài ngày sau:
Đây là một nơi cực kỳ uyển chuyển đẹp đẽ.
Vì công ty và công ty đang hợp tác có một buổi tiệc rượu, Hạ Mạt Tâm bị bất đắc dĩ gọi đi.
Cô lẻ loi một mình đứng dựa vào một chỗ có cửa sổ, quơ quơ ly champagne màu hổ phách trong tay, dưới ánh đèn chiếu rọi làm champagne ánh lên màu sắc trong trẻo.
“Hạ Mạt Tâm.”
Một giọng nói vừa quen thuộc vừa dễ nghe thoáng chốc làm cô xúc động, lập tức xoay người, tầm mắt đã bị một thân hình cao lớn chặn đứng, vừa ngước mắt đã làm cô sửng sốt:
“Anh?” Là cố Bắc Thần, không ngờ hôm nay lại đυ.ng phải anh.
Cố Bắc Thần cười cười nhìn cô: “Hôm đó tôi gọi điện, sao em không nhận hả?”
“À à? Chuyện đó, tôi…”
“Chẳng lẽ tôi bị từ chối rồi?” Anh cười nói.
“A? Không không không đâu, không phải…” Chẳng lẽ lại nói với anh cô không dám nghe sao? Cô thật sự không ngờ anh sẽ gọi điện cho mình, nhưng mà bây giờ nói thế hình như có chỗ nào không đúng lắm.
Hạ Mạt Tâm ngước mắt nhìn về phía anh, bốn mắt lơ đãng nhìn nhau, con ngươi tuyệt đẹp kia như mang theo ma lực, cũng không biết uống quá nhiều champagne hay vì ánh mắt anh, lúc này cả người cô có hơi choáng váng, cô lảo đảo một cái, Cố Bắc Thần duỗi tay đỡ lấy cô, khẽ cười nói: “Em uống say rồi.”
Hạ Mạt Tâm xin lỗi cười cười: “Ồ, hình như vậy, ngại quá.” Sờ sờ gương mặt mặt mình, hình như đã hơi nóng lên, cô nhìn Cố Bắc Thần: “Ựm à, chuyện lần trước thật sự xin lỗi anh, tôi cho rằng anh là…”
Cố Bắc Thần nhìn cô rồi uống một ngụm rượu, cười cười không nói gì.
Hạ Mạt Tâm cũng không phải mấy cô gái hoa si, thế nhưng hôm đó nhìn thấy người đàn ông bên cạnh này không hiểu sao lại khiến cô rung động.
Sau khi kết thúc buổi tiệc tối, Cố Bắc Thần nói: “Không còn sớm nữa, tôi đưa em về nhà nhé?”
Hạ Mạt Tâm cũng không từ chối.
Dọc đường đi hai người không hề nói gì, chiếc xe yên tĩnh chạy trên đường quốc lộ, trong xe lại mở một bài nhạc nghễ nghe của tước sĩ.
Cuối cùng xe dừng trước cửa chung cư Hạ Mạt Tâm thuê.
“Tới rồi.”
“Ừ,.” Cố Bắc Thần nhìn nhìn hàng hiên tối om phía sau cô: “Bên trong không có đèn?”
Hạ Mạt Tâm cũng nhìn một chút: “Đúng vậy, hỏng hết rồi.”
“Vậy anh dẫn em lên lầu.” Cố Bắc Thần móc điện thoại ra để chiếu sáng.
Trong lòng Hạ Mạt Tâm cũng hiện lên chút ấm áp: “Cảm ơn.”
Không biết vì ly champagne kia, hay do âm nhạc trong xe lúc nãy, cũng có thể do ánh trăng đêm nay quá động lòng người…
Tóm lại lúc tạm biệt, hai người đứng hành lang nhìn nhau vài giây, tự dưng Hạ Mạt Tâm cũng không biết vì sao mình lại hôn Cố Bắc Thần một cái.
Cố Bắc Thần hơi bất ngờ, cũng sửng sốt một chút.
Hạ Mạt Tâm dường như cũng ý thức được mình đã thất thố, xấu hổ cười cười nói: “Ừm… Tôi, à, cảm ơn anh đã đưa tôi về, chuyện đó, ngủ ngon nhé, bái bái…” Cô vừa nói vừa đẩy cửa chuẩn bị đi vào, không ngờ Cố Bắc Thần lại đột nhiên giữ tay cô lại.
Hạ Mạt Tâm quay đầu lại, ánh sáng lờ mờ nên không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Cố Bắc Thần, cũng không biết có phải ảo giác không nhưng cô nhìn thấy trong ánh mắt anh lóe lên một tia sáng kì lạ.
“Vì sao hôm đó không nghe điện thoại của tôi?” Giọng nói trầm thấp mang theo vài phần men say, làm cả người Hạ Mạt Tâm khẽ run lên.
Chẳng qua chưa đợi cô phản ứng, cơ thể anh đã áp lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nụ hôn thành thạo của Cố Bắc Thần đã làm xốn xang Hạ Mạt Tâm hơi ngả say…