Hệ Thống Tuyệt Sắc Vưu Vật

Thế giới 2 - Chương 6: Lần Đầu Đến Kinh Thành

Hôm nay ngự y dựa theo phân phó của Tứ a ca đi tới Dương phủ để chẩn đoán mạch cho Dương Văn Thư, hắn kéo Dương Phó Quảng sang một bên rồi nói: "Bệnh của con gái ngài vẫn cần phải theo dõi thêm, nhưng trong vài ngày nữa ta sẽ quay trở về kinh thành cùng với Tứ a ca, ta và Tứ a ca đã thương lượng một chút về chuyện này, chúng ta có thể mang theo con ngài của ngài cùng nhau đi, chờ đến khi cơ thể của con ngài được điều trị xong thì lại quay trở về nhà, ngài xem như vậy có được không ? "

"Cái gì cơ?! Muốn mang theo con gái của ta lên kinh thành?! Sao có thể làm như vậy được, nàng từ trước đến nay chưa bao giờ bước ra khỏi nhà, hơn nữa kinh thành xa xôi, trên đường đi nhất định sẽ chịu nhiều khổ cực, con gái của ta làm sao có thể chịu đựng được?! Ngay bây giờ chỉ cần ngài cần thứ gì ta đi chuẩn bị là được rồi, ta cũng không nỡ để con gái của mình đi đến nơi xa như vậy!" Dương Phó Quảng ngay lập tức cảm thấy kích động sau khi nghe những ngự y nói, muốn đưa con gái của hắn đến nơi kinh thành xa xôi còn khó chịu hơn cả việc khoét da khoét thịt hắn!

Ai da! Tứ a ca, ngài giao cho ta một việc quá khó rồi!

"Cơ thể con gái của ngài ngài cũng đã biết rồi, ta cũng gặp được người bệnh, trải qua quá trình bắt mạch mới có thể đưa ra đơn thuốc chi tiết được..."

"Không còn biện pháp nào khác sao?"

"Thật sự không có, ngài hãy vì cơ thể của con gái ngài mà đồng ý đi, dù sao cũng chỉ có một hai năm..."

Dương Phó Quảng cùng ngự y thương lượng xong liền đi vào phòng của Dương Văn Thư, Thu Cẩn Tố và bốn vị ca ca của Dương Văn Thư cũng đang ở đó, thấy tất cả mọi đều đã đến đầy đủ, Dương Phó Quảng lộ ra biểu tình phi thường nghiêm túc và ngưng trọng, thống khổ nói: "Ngự y nói rằng nếu muốn điều dưỡng cơ thể của Văn Thư trở nên tốt hơn nhất định phải đưa nàng đến kinh thành......"

Vừa dứt lời, Thu Cẩn Tố và bốn vị ca ca đều đồng thanh nói: "Làm sao có thể được!"

Dương Phó Quảng cười khổ một tiếng: "Chúng ta có thể làm gì được đây, khó khăn lắm mới có thể mời được một vị ngự y có thể điều dưỡng cho cơ thể của Văn Thư trở nên tốt hơn, nếu nàng cứ tiếp tục ở lại Lưỡng Quảng, cho dù gia đình chúng ta có gia tài bạc triệu mà không mời được đại phu giỏi về thì cũng không giải quyết được vấn đề gì!"

"Để ta đi kinh thành cùng với muội muội, vừa vặn kinh thành không phải cũng có sản nghiệp nhà chúng ta sao?" Người con lớn thứ ba Dương Vũ Phong hưng phấn nói, nói xong trong lòng hắn còn vui vẻ mà nghĩ, lần này có một mình ở chung với muội muội, không có ba tên tiểu tử thúi đáng ghét kia cướp đi lực chú ý của muội muội thật sự là một chuyện quá tốt!

"Cái gì cơ?! Nếu như có người đi cùng muội muội thì người đó chắc chắn phải là ta mới đúng! Tuổi của chúng ta mới gần nhau nhất." Con trai út Dương Vũ Đình cướp lời nói.

"Ta cảm thấy vẫn nên để ta đi cùng với muội muội, dù sao ta cũng là người lớn tuổi nhất, cũng là người có thể chiếu cố người khác tốt nhất không phải sao?"

"Ta cũng phải đi!"

"Tướng công, ta muốn đi theo để chăm sóc con gái!"

Dương Phó Quảng thấy vợ con đều đang ríu rít muốn đi kinh thành, liền lấy ra phong thái của một người đứng đầu gia đình quát: "Đừng nói nữa! Nhìn xem bộ dáng cãi cọ ầm ĩ của các ngươi có còn ra thể thống gì nữa hay không!"

"Về phần ai đi... Khụ khụ... Ta cảm thấy thân là người đứng đầu một gia đình, ta đi cũng rất tốt..."

"Thiết!"

Dương Văn Thư nhìn thấy cảnh tượng vừa ấm áp lại có chút buồn cười như vậy liền nhỏ giọng bật cười, "Cha, mẫu thân, ca ca, ta đây là đi chữa bệnh, cũng không phải cả đời đều sống ở kinh thành, các ngươi cũng không cần lo lắng nhiều như vậy! "

Tuy rằng nàng rất hưởng thụ khoảng thời gian ở chung với cả nhà, nhưng thật sự nếu như có người đi cùng nàng đến kinh thành nàng sao có thể bắt đầu nhiệm vụ công lược được, hơn nữa lần này còn là hai người!

"Ô ô... Con gái tội nghiệp của ta... Đều do nương..." Thu Cẩn Tố nhìn thấy bộ dáng hiểu chuyện của Dương Văn Thư, trong nhất thời không cầm được nỗi lòng thương cảm mà rơi nước mắt.

"Nương! Người đừng nói như vậy được chứ? Chờ con gái đi kinh thành điều dưỡng hai năm là có thể trở về, con vẫn luôn ở cùng cha mẹ và các ca ca! Mọi người không được đau lòng, đây là một chuyện rất tốt, cơ thể của con lập tức sẽ trở nên tốt hơn..."

Trải qua một phen "Tọa đàm gia đình" vừa vui vẻ lại thương cảm, phụ mẫu và các ca ca của Dương Văn Thư rốt cục đồng ý thỉnh cầu của nàng, đồng ý để một mình nàng đi kinh thành, sau đó trong nhà lại bắt đầu một phen bận rộn.

Phải thu thập hành lý, phải chọn hộ vệ, nha hoàn, bà tử, quan trọng nhất là Dương Phó Quảng chuẩn bị cho Dương Văn Thư một trăm năm mươi vạn lượng bạc, dựa theo lời của hắn mà nói chính là đừng ủy khuất chính mình, coi trọng cái gì, tùy tiện mua!

Cuối cùng Dương Văn Thư mang theo mười tên hộ vệ, bốn đại nha hoàn, hai bà tử, mấy tiểu nha hoàn cùng Tứ a ca Dận Chân cùng nhau lên đường trở về kinh thành...

"Trên đường cảm giác như thế nào? Mệt không? " Đi cả một đoạn đường, tất cả mọi người đều có chút mệt mỏi, liền tìm một bãi đất trống chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, nhân chút thời gian này, Dận Chân lập tức đi tới chỗ Dương Văn Thư biểu đạt sự quan tâm của mình.

"Vẫn còn tốt, không quá mệt mỏi, cảm ơn Tứ a ca quan tâm." Dương Văn Thư nhìn về phía Dận Tận ngượng ngùng cười cười.

"Sau này cứ gọi ta là Tứ ca đi, dù sao kế tiếp chúng ta còn có một đoạn thời gian ở chung với nhau, ngươi cứ khách khí như vậy gia cũng không quen..." Không chỉ là một đoạn thời gian ở chung, ngươi cả đời đều phải ở bên cạnh ta, tốt nhất nên gọi gia là tứ ca, nha…Tướng công cũng có thể...

"Cái này... Nói về lý thì không hợp lắm..." Nhìn thấy sắc mặt của Dận Chân trở nên đen kịt, Dương Văn Thư trong lòng âm thầm bĩu môi, cuối cùng vẫn đổi giọng gọi một tiếng tứ ca.

"Ừm... Trên đường nếu cảm thấy mệt mỏi thì nói với gia, đừng nhẫn nhịn, thân thể ngươi không tốt, phải chú ý thật tốt! "

"Vâng, cảm ơn Tứ ca. "

Không nghĩ tới một người có khuôn mặt lạnh lẽo như Dận Chân cũng biết quan tâm đến người khác...

Một đoạn đường sau đó hai người ở chung vô cùng hài hòa, ngay cả độ yêu thích của Dận Chân đều bị những hành động vô ý của Dương Văn Thư kéo lên tới 87%... Nó thậm chí còn cao hơn cả độ yêu thích của Dận Tường!

"Hả? Thập tam đệ gửi thư cho gia? Ngươi cầm lại đây cho gia xem!" Đi được nửa đường Dận Chân nhận được thư của Dận Tường, hắn phỏng đoán rằng bức thư này của Thập Tam đệ hỏi về chỗ ở của người trong lòng, không khéo chính là hắn đang trên đường hồi kinh.

Quả nhiên trong thư nói Thập Tam đệ đã hỏi được tên họ và thân thế của người trong lòng, hy vọng Tứ ca có thể đi thăm nàng...

Chỉ là... Người trong lòng của Thập Tam Đệ vừa vặn tên là Dương Văn Thư... Chính là cháu gái của Tổng đốc Lưỡng Quảng, con gái của gia đình giàu nhất Lưỡng Quảng!

"Không! Tại sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy! Nàng ấy... Thập Tam đệ, xin lỗi, ta có thể đáp ứng ngươi bất cứ điều gì, nhưng ta không thể trao nàng ấy cho ngươi!

Dương Văn Thư cảm thấy mấy ngày nay Dận Chân trở nên rất kỳ quái, không thường xuyên xuất hiện trước mặt của mình, nhưng độ hảo cảm vẫn không giảm xuống, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Trong lúc Dương Văn Thư cảm thấy kỳ quái, Dận Chân đang trong trạng thái thương tâm và rối rắm đan xen lẫn nhau... Chậm rãi tới kinh thành rồi.