Hệ Thống Tuyệt Sắc Vưu Vật

Thế giới 2 - Chương 4: Mới Gặp

"Tứ gia, thần có một yêu cầu quá đáng. Ngài xem?" Quách Thế Long đáp ứng giúp biểu đệ ông ta, Dương Phó Quảng muốn hỏi ngự y một chuyện. Chờ sự việc của Tứ A Ca giải quyết xong, hắn tất nhiên phải hỏi một câu.

"Chuyện gì?" Dận Chân vẫn rất xem trọng trọng thần triều đình như Lưỡng Quảng Tổng Đốc. Hiện tại mới là năm Khang Hi thứ bốn mươi ba, cách một năm sau khi Sách Ngạch Đồ bị gϊếŧ. Vì đảng phái trong triều của Hoàng Thái tử đã bị Hoàng thượng tiêu diệt, nên thế lực trong trong triều của Thái tử có chút bất ổn. Dận Chân cũng xem như là người của đảng Thái tử, nếu có thể giúp Thái tử mượn sức một vài triều thần thì chính là chuyện tốt.

"Thần nghe nói trong đội ngũ đi theo Vương gia đến Lưỡng Quảng lần này còn có ngự y. Không biết có thể mời ngự y khám bệnh cho nữ nhi của biểu đệ thần hay không? Tất nhiên biểu đệ thần đã nói nếu Tứ gia có thể giúp cho việc này, hắn nguyện ý tặng cho ngài một trăm vạn lượng bạc trắng."

"Biểu đệ này của ngươi, chỉ là khám bệnh liền nguyện ý trả giá một trăm vạn lượng bạc trắng, nhiều như vậy? Lỡ như ngự y khám không được thì sao?"

Nếu hỏi Dận Chân lúc nghe câu nói của ông ta có động tâm hay không, thì đương nhiên là có!

Tổng số tài sản trong phủ của hắn ta cộng lại cũng không đủ một trăm vạn lượng bạc. Hắn ta không thể so sánh với Cửu đệ thích làm buôn bán, tất cả tiền bạc của Dận Chân đều có được từ nguồn bổng lộc* ít ỏi và chút tiền kiếm được từ thôn trang mà thôi.

(*)Bổng lộc: tiền lương cho quan lại trong triều đình.

"Ngài có điều không biết, biểu đệ thần chính là người giàu nhất Lưỡng Quảng, chuyên làm về buôn bán. Một trăm vạn lượng đối với đệ ấy cũng không đáng bao nhiêu. Vì bệnh tình cháu gái thần, đệ ấy đã tiêu tốn không ít hơn hai trăm vạn lượng. Nếu là khám không tốt cũng không liên quan đến Tứ gia. Vậy trước tiên ngài có thể phân phó ngự y đến khám thử được không?"

"Chuyện gấp như vậy gia tất nhiên sẽ giúp cho."

Cuối cùng Dương Phó Quảng cũng được như ý, mời được ngự y đến khám bệnh cho nữ nhi bảo bối.

"Phụ thân, người vì bệnh tình của con gái mà tốn nhiều tâm tư, lần này còn mời ngự y đến khám bệnh cho con. Chuyện này thật sự là không cần thiết, dù sao thân thể suy nhược cũng không phải là chuyện to tát gì. Mấy năm nay con cũng đã quen, từ từ điều trị cơ thể sẽ tốt hơn thôi."

Dương Văn Thư thấy phụ thân yêu thương nàng như vậy, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.

Trong cuộc sống hiện thực, tuy rằng nàng không cần lo lắng cơm ăn áo mặc nhưng cũng rất ít được hưởng thụ sự yêu thương của phụ mẫu. Bọn họ đã ly hôn từ nhiều năm trước, mỗi người đều có gia đình mới của riêng mình. Còn nàng thì sắp tốt nghiệp đại học rồi, không cần người khác phải chăm sóc. Chỉ vào dịp lễ Tết nàng mới có thể gặp được phụ mẫu.

Bây giờ đi đến vị diện này, có được một vị phụ thân yêu thương nàng như vậy làm cho nàng cảm động muốn khóc. Suốt mười lăm năm, phụ thân đã tốn rất nhiều tâm tư với bệnh tình của nàng. Hiện tại ông ấy vậy mà còn mời ngự y khám bệnh cho nàng.

"Chỉ cần có thể chữa khỏi chứng bệnh suy nhược cơ thể của con, cho dù muốn phụ thân mất hết của cải cũng không sao. Thỉnh ngự y cũng mới tốn của phụ thân một trăm vạn lượng mà thôi. Con gái cứ yên tâm mà xem bệnh, chờ con khỏe rồi ta liền mang con ra ngoài chơi."

"Dạ, chờ con gái hết bệnh người một nhà chúng ta đi Giang Nam được không phụ thân?

"Đương nhiên có thể!"

Dương Phó Quảng tuy là người giàu có nhất Lưỡng Quảng nhưng trong nhà chỉ cưới một thê tử, chính là mẹ của Dương Văn Thư. Bà ấy tên là Thu Cẩn Tố, bà ấy sinh được bốn nam một nữ. Thai cuối cùng chính là Dương Văn Thư. Vì Thu Cẩn Tố không cẩn thận bị sinh non, cho nên khi Dương Văn Thư vừa sinh ra đã có chút yếu ớt.

Nếu Dận Chân đã đáp ứng để ngự y khám bệnh cho Dương Văn Thư, thì hôm nay ngự y sẽ đúng hẹn tới Dương phủ. Ngự y vừa vào cửa liền bắt cảm thán, không hổ là phủ đệ của người giàu nhất Lưỡng Quảng, không phải loại nhà giàu mới nổi có thể so sánh. Trang hoàng trong phủ mỗi một chỗ đều lịch sự tao nhã, ngay cả ngoài sảnh đều bày trí đồ cổ quý giá...

Ngự y bắt mạch xong, im lặng suy nghĩ một lát mới nói: "Thật ra cô nương của quý phủ cũng không bị bệnh gì nặng, đúng là có chút suy nhược. Ta viết cho nàng một phương thuốc. Sau này mỗi ngày không nên ở lì trong phòng, cố gắng đi ra ngoài nhiều một chút, điều trị một hai năm sẽ khỏi bệnh."

Dương Phó Quảng vui mừng nói: "Thật sự có thể trị khỏi sao? Cơ thể con gái ta quá yếu, ra cửa vừa bị gió thổi liền bị cảm lạnh, thường xuyên ra ngoài có phải không tốt lắm hay không?"

"Cô nương có thể đi dạo trong vườn, chỉ cần không phải ngày ngày đều ở trong phòng là tốt!"

Thế là Dương Văn Thư bắt đầu vòng tuần hoàn mới của nàng, uống thuốc, đi ngủ, đi dạo trong vườn.

Hôm nay, ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời không mây. Thời tiết đẹp khiến tâm trạng Dương Văn Thư cũng tốt. Nàng vì thử nghiệm thanh nhạc (cao cấp) rốt cuộc là có hiệu quả như thế nào liền sai nha hoàn đem theo đàn cổ đi vào trong vườn. Nàng chuẩn bị vừa đàn vừa hát một ca khúc để bồi dưỡng tài hoa mới được 30 điểm của nàng.

“Những ấm áp ấy còn sót lại còn trong bầu rượu, ta đếm năm tháng, phong ba gợn sóng, những chuyện đã qua… Thở dài một đời quá ngắn, lòng thành như muốn khuôn mặt cằn cỗi. Các chữ xếp thành hàng ngỗng trời là “người”, ta khóa cổng thành, ám ảnh ai một đi không trở lại…”*

(*) Bài hát Heart is a city- CRITTY

Một nữ tử tuyệt sắc mặc áo gấm màu trắng, ngồi quỳ trước đàn cổ. Ngón tay trắng noãn tinh tế như ngọc xoa nhẹ mặt đàn, tiếng đàn trầm bổng vang lên, dây đàn khẽ rung tựa như từng hạt châu rơi xuống bàn ngọc. Miệng nàng xướng lên bài hát lại như khóc như tố. Dận Chân cảm thấy như có một sợi tơ quấn chặt tim mình."

"Chúc mừng kí chủ, thành công khiến cho Tứ bối lặc Ái Tân Giác La Dận Chân chú ý, độ yêu thích đạt 70%, đạt tới thành tựu (vừa gặp đã yêu), khen thưởng làm cho nam chủ vị diện mới bắt đầu độ yêu thích 20%."

Bối lặc cái gì?

Vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra?

Dương Văn Thư kỳ quái ngẩng đầu, nhìn thấy phía xa có một nam nhân nhìn không rõ mặt. Hành động này của nàng ở trong mắt Dận Chân lại biến thành nữ tử đột nhiên phát hiện một người xa lạ xuất hiện trong khu vườn an tĩnh. Có phải nàng đang sợ hãi nhìn mình không? Không được! Gia không thể làm cho nàng sợ gia!

------------------

Không!!

Nghĩ đến biểu cảm xuất hiện trên người Dận Chân, cả người ta đều không tốt...

Ca khúc là trái tim như thành phố của CRITTY, cũng là tác giả ca khúc siêu dễ nghe phát hành gần đây, mọi người có thể đi nghe một chút!

Có khả năng sắp tới đều là cốt truyện, dù sao cũng không thể lập tức có thịt. Tác giả muốn chuẩn bị tốt toàn bộ tình cảm mới bắt đầu có thịt~