Trải qua vài cuộc chiến, hiện giờ Tịch Ca đã kinh nghiệm đầy mình.
Ngay khi chó địa ngục vọt đến, Tịch Ca vội vàng lui về phía sau, vô cùng chuẩn xác bắt lấy giấy gói hàng để trên bàn, hung hăng nhét vào cái miệng rộng như bồn máu của chó địa ngục.
Đồng thời, hắn nhấc đầu gối, tinh chuẩn tránh khỏi tứ chi hừng hực lửa của chó địa ngục, linh hoạt xuyên qua xương cốt chia chỉa trên người nó, nhắm chuẩn phần bụng mềm mại nhất!
“Ẳng ẳng —— ẳng!”
Chó địa ngục vốn muốn phát ra một tiếng gầm rú cực kỳ phẫn nộ, nhưng khoang miệng lại bị chặn lại bởi một nắm đấm kèm theo cục giấy, chỉ nghe thấy âm điệu nức nở như bị người bắt nạt.
Một đòn sát thủ, Tịch Ca thu được rất nhiều thông tin, tâm trí rung lên:
Xem ra kính mắt hư thật không chỉ có tác dụng lên người sử dụng, mà còn cả những vật thể mà người đó cầm nắm!
Sức chiến đấu của chó địa ngục không quá ghê gớm, thậm chí không thể cắn rách cánh tay hắn!
Một cú đấm mang lại hiệu quả ngoài sức tưởng tượng, Tịch Ca càng thêm kích động, ngay lập tức bắt lấy một chân trước của chó địa ngục, phát động thiên phú thời gian câm lặng!
Vừa sử dụng thiên phú, quả nhiên chó địa ngục không nhúc nhích, đứng sững ra tại chỗ.
Năng lực của huyết tộc không hề bị cản trở, phát huy được toàn bộ sức mạnh trên cơ thể ác ma.
Tịch Ca cho ra kết luận thứ ba từ cuộc chiến này, hắn hít một hơi, hoàn toàn yên tâm, thậm chí không vội phán tử hình cho con chó xấu xí bẩn thỉu này, trái lại còn đến gần nghiên cứu bốn con mắt và gai xương xuyên qua da thịt nó, đã vậy còn giơ tay thử chạm vào chúng.
Là sinh viên ngành Khoa học sự sống, chẳng có ai không thích thú với sinh vật ma thuật!
Ba giây thoáng cái đã qua, trước khi chó địa ngục kịp động đậy, Tịch Ca đã bắt lấy một chân của nó, hung hăng quăng về phía mái hiên – nơi ban nãy hai người đang đứng!
Hai tiếng động mạnh vang lên – “Phanh, bịch”, chó địa ngục đập mạnh vào cây cột rắn chắc dưới mái hiên, chấn động kịch liệt truyền đến, gai xương trên lưng nó lập tức gãy thành hai đoạn, ngã lăn trên mặt đất.
Cơ thể của chó địa ngục co giật, bốn con mắt của nó lóe lên tia phẫn nộ hệt như có đốm lửa đang nhảy nhót bên trong! Nó lại phát ra một tiếng gầm gừ giận dữ và đau đớn tột cùng, ngay sau đó, bốn bàn chân dẫn theo lửa địa ngục nhảy chồm lên, hướng về phía Tịch Ca!
Đang chờ chiêu này của mày đây!
Tịch Ca niệm một tiếng, lần này, thay vì sử dụng thời gian câm lặng nữa, hắn lại phát động thiên phú thứ hai của mình, khống chế nhiệt độ. Hắn nhìn chằm chằm ngọt lửa đang vọt tới trước mặt, vượt qua tâm lý sợ hãi, không né không tránh, chỉ yên lặng thì thầm:
Hạ nhiệt độ, hạ nhiệt độ, hạ nhiệt độ hạ nhiệt độ hạ nhiệt độ ——!
Ngọn lửa quét qua Tịch Ca.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Ngọn lửa liếʍ qua cơ thể của Tịch Ca, làm tóc hắn cháy xén, nhưng Tịch Ca không có cảm giác gì, một chút nóng rực cũng không, chỉ có hơi ấm nhàn nhạt ôm ấp cơ thể, giống với cảm giác nằm lì trong ổ chăn vào một ngày mùa đông lạnh cóng!
Trong ngọn lửa, Tịch Ca nắm tay lại.
Hắn thử bắt lấy đốm lửa tiếp theo, không ngờ thật sự hái xuống được một đóa hoa cháy rực.
Hắn nhìn ngọn lửa trên đầu ngón tay, ngón cái dựng thẳng lên, ngón trỏ duỗi ra, những ngón tay còn lại thì cuộn lại, làm động tác nổ súng. Hắn nhắm về phía chó địa ngục:
“… Bang!”
“Ẳng!” Chó địa ngục lập tức rụt đầu kẹp đuôi, run lẩy bẩy.
Nhưng nửa ngày trôi qua, đau đớn vẫn chưa truyền đến, nó nghi hoặc mở to hai mắt, chỉ thấy Tịch Ca cười đến là sáng lạn.
Tịch Ca hiền lành an ủi con cún này: “Đừng lo, cuộc chiến không kết thúc nhanh thế đâu, chúng ta đánh tiếp nhé, để tao làm thêm hai cái thí nghiệm nữa, được không?”
Chó địa ngục kích động: “Ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng? Ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng!”
Nhìn nó kích động như vậy, hẳn là đồng ý – Tịch Ca tin chắc nghĩ.
Hắn buông lỏng tay, con chó đang dán trên cây cột ở hành lang rơi phịch xuống đất. Trước khi nó kịp chạy trốn, Tịch Ca đã xông lên trước, chặn đầu nó.
Cuộc thí nghiệm sinh vật địa ngục của hắn, chỉ vừa mới bắt đầu thôi!
Dưới chòi nghỉ mát, Rhein im lặng ngồi tại chỗ.
Cậu không nhìn thấy sinh vật địa ngục, cũng không nhìn thấy tình hình chiến đấu cụ thể. Chỉ thấy Tịch Ca một mình xoay qua xoay lại trong chòi nghỉ mát, xoay eo đá chân, chạy vọt về phía trước, đấm lên cây cột… Đang đánh đấm, lại đột nhiên nghiêm trang chững chạc đứng nói chuyện với cây cột, trông thích chí lắm.
Khóe miệng của cậu vừa mới lộ ra một tia nếp nhăn khi cười, đột nhiên phát hiện xung quanh chòi nghỉ mát đã tụ tập không ít người.
Bọn họ tốp năm tốp ba đứng xung quanh, tầm mắt đều đổ dồn về phía này, hồi lâu sau, có người hỏi Rhein: “Cái đó…”
Rhein: “Chuyện gì?”
Người nọ đầu tiên khen một câu: “Bạn học, cậu nói tiếng Trung chuẩn thật đấy.” Sau đó mới hỏi, “Người ở trong chòi nghỉ mát là Tịch Ca à?”
Ta có nên nói dối để giữ chút thể diện cho hậu duệ không nhỉ?
Rhein tự hỏi một giây, liền đưa ra đáp án: hay là thôi, nhìn vào độ nổi tiếng của hậu duệ, đừng nói chỉ đeo một cái kính râm, cho dù có bịt kín mít, vẫn có người nhận ra được.
Cậu bình tĩnh đáp: “Phải.”
Người nọ: “Cậu ta có cần giúp đỡ gì không? Hay để tôi đưa cậu ta đến phòng y tế nhé?”
Rhein: “Không cần. Hắn đang…” Cậu bỗng dừng lại, trong đầu hiện lên vài lý do mà APP gợi ý, “Đánh cược với tôi bị thua, đang chịu phạt.”
Người nọ bừng tỉnh: “Hóa ra là thế!”
Cuộc đối thoại giữa Rhein và người nọ khiến đám sinh viên vây quanh đồng thoạt thở phào nhẹ nhõm, nhưng bọn họ vẫn không rời đi, đứng nguyên tại chỗ, nhỏ giọng thảo luận:
“Không ngờ hai anh em bọn họ lại chơi cái trò này.”
“Cậu đoán xem bọn họ phạt cái gì? Động tác của Tịch Ca thoạt nhìn quái lắm.”
“Tôi đoán là nhảy múa.”
“Chắc không phải đâu, nhảy kiểu vậy cũng khó coi quá đi mất!”
“Thật ra tôi lại thấy giống như đang biểu diễn trạng thái lên cơn điên của bệnh nhân tâm thần…”
“Đừng nói lung tung, chắc chắn là Tuý Quyền, không có giả thiết nào nữa đâu.”
“Thật ra, chúng ta có thể tự đi hỏi mà… Mặc dù không dám hỏi Tịch Ca, nhưng tôi cảm thấy em trai Rhein của cậu ấy cũng không khó tính lắm đâu.”
Đây là lần thứ hai Rhein nghe được cái từ “em trai”.
Đuôi lông mày khẽ nhíu, trong lòng nghi ngờ không biết hậu duệ có làm chuyện xấu sau lưng mình không.
Cũng đúng lúc này, cậu phát hiện người xung quanh không chỉ nhỏ giọng trò chuyện, mà đã có vài người rút điện thoại ra, mở cameras hướng về phía chòi nghỉ mát.
Không thể được.
Đầu ngón tay của Rhein khẽ động đậy.
Một ít hơi nước bắt đầu ngưng tụ xung quanh những chiếc điện thoại đang giơ lên, chúng nó lẳng lặng mà xâm nhập vào bên trong điện thoạt, phá hư thiết bị điện tử.
Chỉ trong vài đợt hô hấp, toàn bộ điện thoại đều sập nguồn.
Đám sinh viên cầm điện thoại định quay video chẳng hiểu ra làm sao cả, theo bản năng lắc lắc di động, ấn nút khởi động máy.
Mà lúc này.
Cuộc chiến giữa Tịch Ca và chó địa ngục cũng đã đến hồi kết.
Chó địa ngục không ngừng muốn đứng lên chạy trốn, dưới những đòn tấn công và ngăn cản liên tiếp từ Tịch Ca, cuối cùng đã nằm bẹp trên đất mặt.
Toàn bộ gai xương đâm xuyên qua da thịt nó đều bị bẻ gẫy, hai đôi đồng tử đỏ au không còn vẻ hung tàn như trước, ngay cả ngọn lửa dưới bốn chân cũng ngày càng ảm đạm.
Bỗng nhiên, ngọn lửa kia “lách tách” một tiếng, tắt ngúm.
Chó địa ngục nhắm mắt lại, đầu nghiêng sang một bên, đã tử vong.
Chợt, thi thể của chó địa ngục trở nên nhạt dần hòa vào hư không, cuối cùng biến mất, chỉ còn sót lại một cái răng nanh dữ tợn.
Chiến đấu chấm dứt, rơi phần thưởng, đã đến lúc phải thu hoạch!
Nhưng tạm thời, Tịch Ca vẫn không động đậy.
Hắn phát hiện có rất nhiều bạn học vây quanh chòi nghỉ mát, bọn họ đứng chụm đầu vào nhau, miệng hết đóng lại mở…
Sau khi đeo mắt kính, Tịch Ca phát hiện, ngoài việc có thể tiếp xúc với thế giới Hắc Ám, hắn còn bị ngăn cách với thế giới thực bằng một tấm màn mỏng, vốn là những thứ vô cùng bắt mắt lại trở nên hơi mơ hồ, chẳng hạn như có nhiều người đứng gần như thế, nhưng hắn thật sự không phát hiện, đã vậy còn miệt mài chơi đùa với chó địa ngục; hoặc ví dụ như mấy bạn học đó rõ ràng đang rì rầm bàn tán, nhưng hắn lại không nghe được bọn họ đang nói gì, dù chỉ là loáng thoáng.
Được rồi, cần gì phải nghe, nhất định là đang thảo luận về mình.
Nói không chừng hiện tại BBS đã có bài viết mới:.
Thời khắc này, Tịch Ca sâu sắc cảm nhận được tầm quan trọng của những lời nhắc nhở chân thành mà APP đã gợi ý.
Hắn vượt qua cảm giác xấu hổ đột ngột ập đến, xây dựng tâm lý:
Gợi ý nói đúng, cho dù mình có đang chiến đấu để bảo vệ Trái Đất, vẫn có rất nhiều người không hiểu ra làm sao, rốt cuộc, kẻ ngu muội luôn luôn nhiều hơn người tỉnh táo.
Sau khi tự tẩy não nhiều lần, Tịch Ca lấy hết can đảm, tháo kính mắt ra.
Vào khoảnh khắc đó, thế giới khôi phục lại màu sắc vốn có. Các bạn học vây quanh chòi nghỉ mát nhìn thẳng vào mắt Tịch Ca, phát hiện không còn gì náo nhiệt nữa rồi, lập tức giải tán, chớp mắt cái đã chẳng còn ai.
Mọi người đi rồi, Rhein mới mở miệng.
Rhein: “Ban nãy…”
Tịch Ca: “Tôi biết.”
Rhein: “Ồ, ngươi biết gì cơ?”
Tịch Ca: “Tôi chạm được vào ác ma, không có nghĩa là sẽ biến thành kẻ mù lòa câm điếc.”
Rhein: “Vậy mà ngươi lại không thu tay?”
Tịch Ca nghiêm túc trả lời: “Chiến đấu đến một nửa thu cái gì mà thu, sợ mình sống quá lâu à! Bọn họ muốn nhìn thì để bọn họ nhìn, bằng không còn biết làm thế nào nữa, cậu không thể thư thả mà sống nếu cứ để ý đến ánh mắt của người qua đường.”
Rhein có chút kinh ngạc, nhóc con này trưởng thành từ khi nào vậy?
Cậu đánh giá: “Ngươi có tư tưởng như vậy là rất tốt.”
Tịch Ca: “Đương nhiên. Nếu họ tung video, tôi sẽ liên lạc với admin để xóa bài.”
Rhein: “???” Cậu kinh ngạc mà nhìn Tịch Ca, “Xóa bài?”
Bầu không khí lặng thinh vờn quanh.
Tịch Ca hoảng rồi: “Đương nhiên phải xóa! Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi sẽ giữ lại cái video bêu xấu mình để mọi người chê cười ư?”
Rhein: “Ngươi ——” cậu cười một tiếng, “thật là…”
Tịch Ca: “Tôi làm sao!”
“Không sao không sao cả.” Rhein vuốt lông, “Yên tâm đi, không có video, ta đã giải quyết rồi.”
Tức thì, Tịch Ca mở cờ trong bụng: “Bì Bì cậu tốt quá, Bì Bì tôi yêu cậu!”
Năng lực miễn dịch của Rhein đã được nâng cao hơn một chút, mặt không mang cảm xúc, chăm chú nhìn Tịch Ca, nói thầm:
Ngươi nói được thì phải làm được đấy, không thì ——
Rhein: “Ngươi đã yêu ta…” Lúc nói ra câu này, trái tim của cậu vẫn không nhịn được khẽ run lên một chút, cứ như bị đặt trong nước, lênh đênh chìm nổi, “Vậy ngươi nói cho ta biết, ‘em trai’ là chuyện gì?”
Tịch Ca: “…”
Chủ đề chẳng thấy báo trước đã thay đổi.
Tịch Ca thiếu chút nữa quên mất câu chuyện nhảm nhí mà mình thuận miệng bịa ra với Trương Phàm, hắn tự hỏi phải giải thích thế nào Rhein mới không giận: “Đó là một câu chuyện khá phức tạp…”
Rhein: “Vậy thì cứ từ từ mà giải thích sao cho rõ ràng.”
Tịch Ca lên án: “Bì Bì cậu càng ngày càng không đáng yêu!”
Rhein nghiêm túc nói: “Mình ngươi đáng yêu là đủ rồi.”
Vừa dứt lời, Tịch Ca nhất thời không biết phải nói gì.
Hắn liếc mắt dòm Rhein với một ánh nhìn tràn đầy phức tạp. Hắn cảm thấy trong khoảng thời gian gần đây, kỹ năng đấu võ mồm của Bì Bì đã có bước nhảy vọt so với lúc ban đầu, thỉnh thoảng, hắn lại bị đối phương làm cho nghẹn họng.
Hắn quyết đoán lảng sang chuyện khác: “… Ác ma vừa mới xuất hiện tại chòi nghỉ mát là chó địa ngục, tôi đánh chết nó, rơi một cái răng nanh.”
Nói xong, Tịch Ca lại đeo kính mắt lên, nhét răng nanh vào trong túi.
Tiếp hắn lại tháo kính ra.
Rhein ngồi bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, vốn cái túi đang xẹp lép, trong nháy mắt Tịch Ca khom lưng đứng lên liền xuất hiện một vật bén nhọn.
Tịch Ca mở túi áo, một cái răng nanh trắng ngà lớn bằng nửa bàn tay xuất hiện trước mắt hai người.
Rhein cầm răng nanh lên.
Cậu quan sát một hồi, các cạnh rất sắc bén, nắm trong tay có cảm giác nóng rực, trừ cái này ra, không có gì quá khác thường.
Cậu nói: “Răng nanh của chó địa ngục cấp thấp, loại sinh vật này rất dễ đối phó, chỉ cần chú ý không bị lửa của chúng nó làm bỏng là được, ngọn lửa mang theo hơi thở của địa ngục tương đối khó xử lý…”
Rhein nói một nửa, điện thoại của Tịch Ca đặt trên bàn đá trong chòi nghỉ mát đột nhiên leng keng một tiếng.
Hai người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy màn hình di động sáng lên, trên màn hình là giao diện APP , một tấm card màu xám bắn ra.
Nó xoay tròn trên màn hình hai cái, đột nhiên tràn ra ánh đỏ, sau khi ánh sáng tản dần đi, một tấm card chó địa ngục xuất hiện trước mắt Tịch Ca.
Tên ác ma: Chó địa ngục
Cấp bậc: D
Kỹ năng: cắn xé, xô đẩy, lửa địa ngục
Rớt vật phẩm: răng nanh, xương gai
Miêu tả: Chó trông cửa địa ngục, theo truyền thuyết tổ tiên của chúng nó từng mở cửa cho Satan bước vào địa ngục, nhưng truyền thuyết không đáng tin, chó địa ngục là sinh vật mà bất cứ ai cũng có thể đá một cước.
Nhưng… hãy cẩn thận. Có lẽ hiện giờ, nó đang trốn dưới gót chân bạn.