Nguyên Huyết

Chương 65: Giới hạn

Sau khi nhận giáo huấn lần trước, Tịch Ca cẩn thận hơn nhiều, không trực tiếp xông lên “cảnh tỉnh” em gái nữa, dù sao làm vậy ngoại trừ chọc trúng trái tim thủy tinh của em gái rồi làm em gái bùng nổ, chẳng có chỗ tốt gì.

Bọn họ yên lặng chờ tình tiết phát triển.

Không ngoài dự đoán, đại khái sau vài cảnh em gái và chị gái sinh hoạt hạnh phúc, sương mù tràn đến, căn nhà kiểu Tây biến mất, đột nhiên bọn họ xuất hiện trên một chiếc máy kéo.

Trên thùng xe máy kéo, một đám người đang chen chúc.

Chị gái và em gái nắm chặt tay nhau, ngồi cùng một chỗ, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ u sầu, tràn ngập vô vọng với tương lai.

Tịch Ca nhìn trái nhìn phải, sự xuất hiện của hắn và Bì Bì không khiến bất kỳ ai hoài nghi.

Hắn liếc NPC (1) ngồi bên trái, khuôn mặt có chút mơ hồ, nhưng tổng thể vẫn nhìn thấy được rõ ràng, chào hỏi: “Xin chào?”

NPC: “Xin chào?”

Tịch Ca: “Xin hỏi anh tên là gì?”

NPC khó hiểu nhìn Tịch Ca: “Chu Lan, không phải trước đó tôi đã nói với anh rồi à?”

Tịch Ca: “Ngại quá, tôi đột nhiên quên mất.” Hắn dừng hai giây, lại hỏi, “Thế, tôi tên gì?”

NPC: “…” Giọng điệu của anh ta hơi do dự, “Cậu là Vương Ái Quốc, cậu sao thế…”

Cuộc đối thoại giữa bọn họ hấp dẫn sự chú ý em gái, đang an ủi chị gái, em gái chợt ngẩng đầu lên nhìn qua đây.

Tịch Ca ngậm miệng ngay lập tức, dịch dịch về phía Rhein, tìm lại cảm giác an toàn.

Đồng thời, hắn nhìn ra bên ngoài thùng xe, thầm nghĩ:

Thì ra hắn và Bì Bì đều biến thành NPC bên cạnh em gái…

Thân phận “dân bản xứ” này cũng không tệ lắm, chỉ cần hắn và Bì Bì không làm ra hành động kỳ quái, những người xung quanh hẳn sẽ không chú ý đến bọn họ, có thể nói vô cùng thuận lợi cho kế hoạch thay đổi cốt truyện.

Tịch Ca đang cân nhắc, bỗng nhiên một trận gió rét lạnh tạt vào mặt.

Hắn rùng cả mình, mở mắt ra nhìn, chỉ thấy thời tiết rét đậm, tuyết phủ một tầng dày trên lối đi và rừng cây hai bên đường. Khu rừng rũ bỏ màu sắc điêu tàn, khoác lên mình bộ áo tuyết trắng, những đám mây trắng linh động trở nên nổi bần bật nhờ vào tịch dương cuối con đường, ửng hồng nhàn nhạt, đất trời một mảnh mềm mại đáng yêu, khiến lòng người say đắm.

Trong cái mềm mại đáng yêu ấy, sương mù phương xa dâng lên, máy kéo lao vào đám sương mù, cảnh tượng lại biến hóa!

Cảnh thứ ba, là cuộc sống sinh hoạt trong sơn thôn của đám thanh niên trí thức.

Khi Tịch Ca mở to mắt lần thứ hai, hắn đang cùng Rhein lao động trên cánh đồng.

Tịch Ca: “? ? ?”

Lúc này chuyển cảnh quá nhanh, hắn vô cùng mờ mịt, còn chưa ngẩn người xong, thì thấy một lão nông dân mặt đầy nếp nhăn đi gần.

Lão nông dân cầm một quyển sổ nhỏ màu đỏ, đứng trước mặt nhóm nam thanh niên, rống lớn:

“Mục tiêu của chúng ta là?”

“Nông nghiệp ph­át triển, nông thôn văn minh, nông dân giàu có!”

“Mục tiêu của chúng ta là?”

“Một lòng vì Đảng, hết thảy vì dân!”

“Mục tiêu của chúng ta là?”

“Hạt ngũ cốc lớn, lợn nặng nghìn cân!”

Hô xong khẩu hiệu, lão nông dân liền rời đi, Tịch Ca chợt phát hiện mấy người xung quanh đều bị hào quang quấn thân, một đám mang dáng vẻ mặt trời chân lý chói qua tim, khiêng cái cuốc hung hăng bổ về phần đất lạnh cằn cỗi, như thể đó là kẻ địch lớn nhất đời họ!

Tịch Ca: “…”

Hắn y dạng họa hồ lô (2), bắt đầu cuốc đất.

Giờ làm việc kéo dài suốt bốn tiếng đồng hồ, không ai nói lấy nửa chữ, tất cả thanh niên trí thức đều cần cù lao động, mồ hôi rơi như mưa.

Làm cả buổi sáng, Tịch Ca không chịu nổi nữa.

Đối với hắn, mệt mỏi chẳng tính là gì, nhưng thật sự quá nhàm chán. Giữa trưa nghỉ ngơi, Tịch Ca liền kéo Bì Bì sang một bên, cực kỳ nghiêm túc: “Bì Bì, tôi lại có cách này.”

Rhein nhận xét: “Mỗi lần ngươi nói có cách, ta lại cảm thấy thật sợ hãi.”

Tịch Ca còn cố nói: “Nếu không thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ em gái, vậy chúng ta làm theo cách ngược lại, đi kí©ɧ ŧɧí©ɧ chị gái được không?”

Rhein: “Ngươi muốn làm gì…”

Tịch Ca giải thích: “Chúng ta có thể đi quyến rũ chị gái, quyến rũ xong liền đá cô ta, cam đoan từ nay về sau cô ta sẽ hận đàn ông, nguyện ý bên em gái cả đời.”

Rhein nhìn Tịch Ca, cậu có dự cảm, tiếp theo Tịch Ca sẽ bảo, tự hắn sẽ đi hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại này. Tâm tình cậu vô cùng phức tạp, trong lúc phức tạp còn tự an ủi bản thân:

Hậu duệ của ta tính hướng bình thường.

Hắn thích nữ giới, hắn lập tức sẽ tự đề cử mình đi hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ đồng ý với hắn, dù sao… ta không có lý do gì để phản đối cái chuyện vô cùng bình thường này.

Ta phải ổn định lại, ta không thể để tình cảm giữa cả hai biến chất, ta nên cổ vũ hắn đi tiếp xúc với huyết tộc khác ——

Quả nhiên, Tịch Ca còn có bước tiếp theo: “Cho nên Bì Bì, nhiệm vụ vĩ đại này giao cho cậu, lên đi Pikachu! ! !”

Rhein: “…”

Trầm mặc hồi lâu, không ai mở miệng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Rhein gần như tan vỡ, vì cái quái gì mỗi lần ta hạ quyết tâm vạch ra giới hạn với ngươi, ngươi liền một hai phải dẫm đạp lên cái giới hạn này: “…Vì sao lại là ta? Không phải ngươi nên đi ư?”

Tịch Ca: “Hừm, tôi lên cũng được… Nhưng thời đại này có chỗ đặc thù, tôi nghĩ, dưới tình huống như vậy mà tùy tiện phát sinh quan hệ nam nữ thì hơi đáng sợ, cho nên cái nhiệm vụ vĩ đại này đành nhường cho cậu…”

Trong lòng Rhein tràn ngập phẫn nộ: “…” Cậu cự tuyệt, “Ta không làm.”

Tịch Ca: “Bì Bì…”

Rhein lạnh lùng: “Không làm.”

Tịch Ca: “Bì Bì…”

Rhein lạnh lùng lạnh lùng: “Quyết không làm.”

Tịch Ca vô cùng mất mát: “Được rồi, là tôi sai, không đi thì thôi vậy, không suy xét phương hướng này nữa.”

Vừa nói xong, hai người nhìn nhau, ý thức được nhiệm vụ tạm thời phải đình trệ.

Làm com cu li tới tận trưa, Tịch Ca có hơi đói bụng, hắn nhìn trái nhìn phải, thấy bữa trưa của mọi người đã bày ra, hắn tiện tay lấy một con ngỗng nướng đặt trên bàn dài, xé một cái chân của nó xuống, nói sang chuyện khác: “Haiz, vậy để tôi nghĩ tiếp, chẳng lẽ thật sự phải chăm chỉ làm việc chờ đến khi người sói xuất hiện rồi trực tiếp KO người sói ư…”

“Anh đang làm cái gì đó!” Bỗng nhiên, bên cạnh vang lên một tiếng rống giận.

Tay Tịch Ca run lên, thiếu chút nữa làm rớt chân ngỗng. Hắn theo hướng của âm thanh nhìn lại, lão nông dân mặt đầy nếp nhăn lại xuất hiện.

Lúc này ông ta đang nổi giận đùng đùng, cả gương mặt sưng lên, đỏ bừng, giống con bò tót đang nổi điên, lao thẳng đến trước mặt Tịch Ca!

Lão nông dân lặp lại: “Anh đang làm gì đó?”

Tịch Ca: “…” Hắn nhìn thoáng qua đồ vật trong tay mình, “Ăn chân ngỗng?”

Lão nông dân cực kỳ nghiêm khắc: “Anh đang ăn chân ngỗng ư? Ngỗng, là toàn bộ thôn dân, không phải anh đang ăn chân ngỗng, mà là ăn khẩu phần của cả thôn ta, là đang ăn toàn bộ người trong thôn!”

Tịch Ca: “…” Nói thế nào nhỉ, tôi chào thua trước cách lập luận của ông.

Tịch Ca uyển chuyển nhận sai: “Tôi sai rồi, tôi không nên ăn toàn bộ người trong thôn, tôi đi tìm ba con ngỗng đến bù lại thịt cho cả thôn nhé?”

Nhưng lão nông dân càng thêm tím mặt: “Thời đại chủ nghĩa xã hội sao lại tính toán theo kiểu chủ nghĩa tư bản chứ, anh là chó săn của chủ nghĩa tư bản!”

Tịch Ca: “…”

Tóm lại, sau một loạt diễn biến hết sức ly kỳ, Tịch Ca và Rhein cùng lão nông dân và tất cả thanh niên trí thức khác đã xảy ra xung đột vũ lực. Mặc dù em gái không tham gia vào cuộc xung đột này, nhưng Tịch Ca và Rhein vẫn thất bại sau khi lão nông thét lên kinh hãi:

“Không đúng, các anh là ai, các anh nhìn không giống người thường!”

Sau đó bọn họ bắt đầu tràng luân hồi thứ ba.

Mùa đông, tranh thủ thời gian.

Mọi người đều đang cần cù làm việc trong thôn, Tịch Ca và Rhein lẻn vào rừng ăn thịt nướng.

Tịch Ca lột da thỏ nướng lên, nhìn con thỏ tí ta tí tách trên ngọn lửa, cảm thấy đói đến độ có thể nuốt luôn cả con bò.

Hắn thở dài ngao ngán: “Lão nông dân trong làng rất khó đối phó, xem ra chúng ta chỉ còn cách xuống tay với người sói, tôi vốn không kỳ thị người sói, nhưng lần này người sói nhất định phải chết.”

Bọn họ trông trăng trông sao, cuối cùng cũng trông được một buổi tối lững thững đến muộn.

Trong đêm tối, hết thảy cởi bỏ lớp ngụy trang. Chị gái bị thương trong rừng, một thanh niên đeo vòng cổ răng sói ôm chị gái với mắt cá chân đầm đìa máu xuất hiện trong làng.

Đêm đó cả làng một phen náo loạn, lão già đáng giận ban sáng lúc này lại vô cùng bình tĩnh, chỉ huy mọi người nâng chị gái vào phòng, giúp chị gái xử lý miệng vết thương.

Em gái xoay xung quanh chị gái, khẩn trương và mẫn cảm vô cùng, vừa lo cho chị gái, vừa cảnh giác thanh niên răng sói. Cô ta cảnh giác với mọi kẻ xuất hiện bên cạnh mình và chị gái.

Tịch Ca và Rhein giấu mình trong tối.

Bọn họ không có tiến lên giúp vui, mà đợi thanh niên răng sói rời làng mới lặng lẽ đuổi theo.

Trong rừng, thanh niên răng sói sắp sửa hòa một thể với bóng tối, Tịch Ca bỗng nhiên xông lên trước, từ phía sau khóa chặt hai tay của thanh niên!

Rhein cũng lập tức xuất hiện, móng tay của cậu dài ra, giống như một thanh chủy thủ nhỏ nhưng không kém phần sắc bén, hôn lên cổ thanh niên răng sói.

Cùng lúc đó, thanh niên răng sói bị hai người đánh lén quá sợ hãi, trong lúc chỉ mành treo chuông, nâng đầu hướng về ánh trăng rú lên l*иg lộn!

“Huuuuuuuuu —————— “

Trong rừng rậm, tiếng sói tru lan xa, cơ thể của thanh niên phồng lên, lông tóc nhanh chóng dài ra, đảo mắt một cái, đã biến thân thành người sói!

Chú thích:

(1) NPC (Non-Player Character): Thuật ngữ game, là những nhân vật được bên thiết kế game tạo ra, không phải người chơi. Ví dụ trong game online nhập vai, thì đó là những người giao nhiệm vụ hoặc BOSS vượt ải,… NPC còn ám chỉ những nhân vật nhân tạo, không phải là người thật.

(2) Y dạng họa hồ lô: ám chỉ hành động mô phỏng, bắt chước, rập khuôn máy móc.