Nguyên Huyết

Chương 51: Đối chiến với Nam tước 1

Livestream đột nhiên tối thui, khu comment lập tức nổ tung.

“Gì thế @Thủy Lập Phương, đường truyền có vấn đề à?”

“Màn hình bị chắn?”

“Giải quyết mau lên, ông đây còn phải xem đánh BOSS!”

“Tui đm đang đến hồi gay cấn, cắt ngang kiểu thế à?!”

Comment dày đặc nháy mắt bao trùm cả màn hình.

Lý Lập Phương ngồi trước máy tính cũng không hiểu tại sao Tịch Ca đột nhiên tắt camera, cậu sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng, còn chưa nghĩ ra nên giải thích thế nào với đồng bào xem livestream, đột nhiên “Tinh tinh” một tiếng, QQ của cậu ta vang lên âm báo.

Lý Lập Phương nhìn thoáng qua QQ.

Cậu ta phát hiện có một tài khoản QQ vừa mới add mình, ghi chú là “Biên tập viên Con Mực”.

Con Mực chính là trang web cậu đang sử dụng để livstream.

Biên tập viên Con Mực đột nhiên add mình… Chẳng lẽ phát hiện livestream của mình có gì đó không phù hợp với quy định của quốc gia?

Trong lòng Lý Lập Phương rơi lộp bộp, cậu ta tạm thời bỏ qua tình huống trên kênh livestream, chấp nhận lời mời trò chuyện của Biên tập viên Con Mực, gửi dấu chấm hỏi to đùng.

Biên tập viên Con Mực lập tức trả lời bằng một icon đáng yêu.

Sau đó, cô ta nói: “Ngài Thủy Lập Phương phải không ạ?”

Lý Lập Phương: “Là tôi, có chuyện gì.”

Biên tập viên Con Mực: “Là thế này, chúng tôi thấy chủ đề livestream hôm nay rất thú vị, không biết ngài Thủy Lập Phương đây có muốn ký hợp đồng với bên trang web chúng tôi không? Nếu ngài đồng ý, trang web chúng tôi sẽ sắp xếp đưa kênh của ngài lên trang chủ để quảng cáo, cam đoan cố gắng hết sức để kênh của ngài có thể tiếp cận với nhiều khán giả nhất.”

Lý Lập Phương: “…”

Cậu nhìn màn hình tối đen, lại nhìn câu chữ cố tỏ ra đáng yêu của biên tập viên trong khung trò chuyện, vô cùng phức tạp.

Không đợi được câu trả lời của cậu ta, biên tập viên Con Mực lại gõ chữ: “Hình như kênh livestream của ngài xảy ra vấn đề gì đó phải không? Đột nhiên màn hình lại tối đen, là vấn đề từ trang web chúng tôi ư? Khu comment có rất nhiều người phát ngôn không hợp quy cách, ngài có cần tôi giúp dọn sạch không ạ?”

Lý Lập Phương tạm thời còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào, cậu ta đang chần chừ, biên tập viên Con Mực lại gửi tin nhắn mới:

“Chuyện này, thưa ngài, thật ra tôi cũng muốn biết, kết quả chiến đấu sẽ ra sao, số 3 là nam chính phải không ạ? Liệu cuối cùng, số 3 có giành chiến thắng không?”

“Tiên sinh đào rất nhiều hố trong phim, có phải mỗi ma cà rồng đều có một dị năng độc đáo của riêng mình, đề tài ma cà rồng này sẽ ra tiếp tập 2 chứ? Vẫn là phiên bản game live-action?”

Cô hỏi tôi, tôi biết hỏi ai…

Nhắc nhở thân thiện, tò mò hại chết mèo…

Sự thúc giục của biên tập viên Con Mực làm Lý Lập Phương tỉnh táo lại.

Cậu ta không trả lời lấy một chữ, trực tiếp logout QQ chạy trốn.

Trốn tránh xong, cậu ta lại nhìn thoáng qua phòng livestream. Phát hiện trong lúc mình và biên tập viên Con Mực trò chuyện, bởi vì trên màn hình vẫn chưa được kết nối, khán giả đang sốt ruột muốn xem trận quyết chiến bắt đầu phát điên.

Trong trạng thái điên cuồng, bọn họ xáo tung phòng livestream, bắt đầu thi nhau spam “Nếu Thủy Lập Phương mà không live tiếp, lúc chết xuống hố quan tài vỡ đôi”, ước tính trong thời gian ngắn, bọn họ đã xoát hai ba nghìn dòng.

Các người có chút lương tâm đi!

Tôi biết làm gì đây, tôi cũng đang tuyệt vọng vô cùng, tôi cũng muốn xem kết cục lắm đây nè!

Lý Lập Phương tức giận, đầu bốc khói, trực tiếp sửa tên livestream thành “Không đủ kinh phí, không có kết cục, drop!”

Sửa xong, cậu ta liền offline.

*

Trong phòng, Tịch Ca liên tục lấy Thánh khí ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây thần kinh của Rhein.

Rhein đánh giá tình hình một chút, cảm thấy hậu duệ nhà mình tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm, mà mình ở lại đây rất có khả năng bị vạ lây, liền rời khỏi phòng.

Mà Tịch Ca và Thẩm Phán vẫn còn đang chiến đấu!

Hai lần liên tiếp phán đoán sai lầm, cả hai bàn tay đều bị bỏng nghiêm trọng, Thẩm Phán đã rơi vào trạng thái hỗn loạn và điên cuồng, gã hét lớn một tiếng, không để ý miệng vết thương trong lòng bàn tay, hung hăng kéo đứt tràng hạt mân côi.

“Pặc” một tiếng, chuỗi tràng hạt thoáng chốc tứ tán, hầu hết đều bắn lên người, lên mặt Thẩm Phán, một số ít thì dừng trên nội thất trong phòng, thế nhưng vẫn còn một hai hạt may mắn bay ra khỏi phòng, sượt qua mu bàn tay Rhein, lưu lại một vệt đỏ nóng rực.

Rhein: “…”

Ta đã đứng tận đây rồi, vậy mà vẫn không buông tha cho ta…

Cậu thò đầu nhìn xung quanh phòng một lượt.

Tiếng kêu thảm thiết của Thẩm Phán càng lớn.

Phần mặt và phần cổ của gã không có gì che chắn, bị thương nặng nhất, một vết bỏng cháy đen trông hết sức khủng bố xuất hiện trên làn da của gã, gã đau không chịu nổi, mất khống chế mà đâm mạnh vào cạnh bàn, đập phá đồ đạc lung tung trên bàn dài, tiếp đến lại nhắm vào ghế dựa, khiến dây leo dưới ghế bắt đầu xôn xao.

Trông có vẻ thảm thật…

Rhein lúc trước hẵng còn tràn ngập sát ý với Thẩm Phán, sau khi nhìn thấy một màn này, cũng không khỏi có chút đồng tình với gã.

Bên cạnh sự đồng tình mờ nhạt này, không khỏi sợ chính mình bị vạ lây, cậu lui ra sau hai bước, lại thêm hai bước, khoảng cách ngày càng xa.

Rhein lui về phía sau, Tịch Ca xông lên trước!

Cấp bậc Nam tước, cho dù là tốc độ hay sức mạnh đều cao hơn hắn, hắn bất ngờ tung ra hai loại Thánh khí mới khiến Nam tước trở tay không kịp, thế nên phải nhân cơ hội này tạo ra ưu thế tuyệt đối!

Hắn không chậm trễ lấy một giây, vọt về phía trước, vọt tới một nửa bỗng cúi xuống, nhặt cái kéo ban nãy mình đánh rơi, xông lên lần nữa!

Trong cơn đau đớn, Thẩm Phán nhìn thấy động tác của Tịch Ca.

Gã chống một tay trên đất, rút tế kiếm từ trong đống đổ nát, động tác của gã hơi chậm, Tịch Ca đã đè lên cánh tay gã.

Hai người di chuyển cùng một lúc!

Ánh bạc lóe sáng dưới đất, tế kiếm vẽ ra hình bán nguyệt tao nhã giữa không trung, từ dưới đưa lên, muốn hôn lên cổ Tịch Ca!

Tịch Ca đồng thời kích hoạt dị năng, thời gian câm lặng!

Thời gian câm lặng, không dài không ngắn, đúng ba giây.

Cây kéo của Tịch Ca gian nan lắm mới chạm đến cổ Thẩm Phán, Thẩm Phán cũng đã vượt qua ba giây câm lặng, có thể nhúc nhích.

Vào thời khắc mấu chốt, Thẩm Phán bộc phát ra sự quyết đoán hiếm hoi trong đời, thay vì tự cứu vớt chính mình, gã tập trung tốc độ và mọi sức mạnh lên tế kiếm, hung hăng chém về phía cổ Tịch Ca!

Tốc độ của Thẩm Phán vượt ngoài dự tính của Tịch Ca, trong lúc vội vàng, Tịch Ca không kịp đâm kéo vào cổ Thẩm Phán, cũng không kịp sử dụng dị năng, cuống quít nâng cánh tay, lăn một vòng sang bên cạnh.

Tế kiếm xẹt qua, không chém đứt cổ Tịch Ca, nhưng lại xé mở một cái miệng máu trên cánh tay hắn.

Chết tiệt, thật sự rất đau, tuy rằng thiên phú của tên Nam tước này cực kỳ hạn chế, thậm chí có thể nói là chẳng có tác dụng gì trong trường hợp này, nhưng vẫn không thể khinh thường tốc độ và sức mạnh của gã…

Tịch Ca thầm nguyền rủa trong lòng, đột nhiên hắn cao giọng, đưa tay lên ngăn cản Thẩm Phán: “Chờ một chút!”

Thẩm Phán vô thức chậm lại.

Tịch Ca rút ra một túi máu, cắn xé đổ vào miệng, vừa uống vừa bảo: “Ok, chúng ta có thể tiếp tục, cảm ơn tinh thần hiệp sĩ của ông.”

Thẩm Phán thiếu chút nữa tức hộc máu.

Gã phát ra một tiếng rống giận từ tận sâu linh hồn, cầm kiếm đuổi theo Tịch Ca!

Hết tấn công rồi đến phòng thủ, Tịch Ca xoay người bỏ chạy, không quên vừa chạy vừa ném đồ đạc lung tung ngăn cản Thẩm Phán, đồng thời hắn còn giấu tràng hạt mân côi lẫn trong mấy món đồ đó xem như ám khí.

Thẩm Phán nóng lòng đuổi theo Tịch Ca, không để ý đến ám khí, lại chịu thiệt thêm lần nữa, bị tràng hạt đánh trúng!

Tịch Ca thấy hiệu quả, không ngần ngại xài trò cũ, dùng đồ đạc trong phòng và tràng hạt ngăn cản Thẩm Phán, hắn một bên ném một bên suy nghĩ: dù sao dị năng của hắn phải chạm vào vật thể mới phát huy được tác dụng, tế kiếm của Thẩm Phán lại gây hạn chế quá lớn đến hắn, hắn phải tìm cách xử lý thanh kiếm kia ——

Tịch Ca đột nhiên liếc thấy ghế dựa dây leo trong phòng.

Hắn lập tức nhớ tới một màn vừa nãy, dây leo đánh bay tế kiếm của Thẩm Phán.

Hắn lại nhìn kéo nhỏ của mình, trong đầu xuất hiện một ý tưởng hoàn toàn mới.

Phương hướng đột ngột thay đổi, hắn chạy vội đến trước cái ghế dựa lành lặn nhất trong phòng, ngay khi dây leo trên ghế bắt đầu xôn xao, liền hung hăng đâm kéo vào dây leo.

Dây leo bị đau, đau nhức khiến xúc tu của nó buộc chặt, nhưng cũng đúng lúc này, Tịch Ca dùng tay đè dây leo lại, phát động dị năng thời gian câm lặng!

Thời gian câm lặng, dây leo đóng băng, Tịch Ca không dừng lại, mà Thẩm Phán ở phía sau cũng không ngồi yên.

Tịch Ca quay đầu liếc thấy, Thẩm Phán đã ở ngay sau lưng hắn, hắn liền lấy ghế dựa làm trung tâm xoay nửa vòng, Thẩm Phán đã vung kiếm đuổi tới.

Vệt sáng dày đặc lạnh lẽo đâm tới hai mắt Tịch Ca, Tịch Ca nghiêng người về sau, đồng thời thu lại dị năng của mình…

Thời gian khởi động!

Trong chớp mắt khởi động, xúc tu của dây leo đã căng chặt, điên cuồng bắn ra, bắn thẳng vào Thẩm Phán vừa lúc xông lên!

Tình huống bất ngờ xuất hiện.

Thẩm Phán chỉ có một cái chớp mắt để phản ứng.

Dây leo đã ngay trước mặt, Tịch Ca thì ngay bên cạnh, gã không dám để dây leo cuốn lấy thân thể mình, liền vung mạnh tế kiếm trong tay, đồng thời tiếp đất, từ thế tiến công chuyển sang thế phòng thủ.

Dây leo hung hăng tách ra khe hở giữa tế kiếm và Thẩm Phán.

Trong tiếng xé gió sắc nhọn, sự hưng phấn nhảy nhót trên gương mặt Tịch Ca.

Thành công!

Tịch Ca lại đi về phía Thẩm Phán! Hắn uống cạn một túi máu, cảm giác chắc bụng, lần này, hắn tin tưởng thời gian câm lặng của mình đủ để đóng băng Thẩm Phán, cho đến khi hắn làm Thẩm Phán trọng thương!

Thẩm Phán chật vật té ngã trên đất.

Tịch Ca chỉ cách gã một đoạn.

Bàn tay Tịch Ca đang vươn về phía gã, phản chiếu trong võng mạc, bàn tay chết chóc kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần ——

Thẩm Phán gian nan mà dang hai tay.

Trong bàn tay gã đột nhiên xuất hiện một vật nhỏ.

Đó là một vật nhỏ hình tròn, trên hình tròn nhô ra một viên bi màu bạc, hình dạng tổng thể rất giống một cái công tắc.

Thẩm Phán đè xuống công tắc, trên mặt gã bỗng nhiên lộ ra một tia cười thần bí.

Trên nút bấm hình tròn, chợt lóe lên ánh sáng xanh; trên chuôi tế kiếm, cũng lóe lên ánh xanh y hệt.

Lúc Tịch Ca nhìn thấy Thẩm Phán đè xuống cái nút, trong lòng liền dâng lên dự cảm xấu.

Không xong, lẽ nào…

Dự cảm của hắn đến quá nhanh.

Tế kiếm được công nghệ hiện đại dẫn dắt liền bay lên, thay đổi phương hướng, thẳng tắp xuyên qua thắt lưng Tịch Ca, lôi hắn về phía trước một đoạn.

Tịch Ca chỉ cảm thấy phần eo của mình bị đập thật mạnh và va chạm chỉ xảy ra trong chớp nhoáng.

Hắn bay lên rồi té trên đất, lượng máu lớn trào ra từ miệng vết thương, lan ra trên mặt đất.

Trong cơn đầu váng mắt hoa, nỗi thống khổ như thể bị xẻ da cắt thịt truyền đến từ miệng vết thương!