Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây

Chương 21

Cánh tay bị thương rất nhanh đã được xử lý xong, Bách Doãn vỗ vỗ mắt cá chân Tiêu Hủ, "Để lên đây đi."

Tiêu Hủ liền hít thở không thông, ngơ ngác, "A?"

"Để thế này bôi thuốc không tốt." Bách Doãn giải thích: "Đặt một chân lên đùi tôi."

Tiêu Hủ mơ hồ không rõ thuốc bôi khuỷa tay vừa rồi là do lạnh mà ngứa hay là do nóng rát mà đau đớn, chỉ cảm thấy cả thân thể đều nóng đến khó chịu, Bách Doãn cư nhiên lại sờ soạng mắt cá chân của mình, còn, còn bảo mình đặt chân lên đùi hắn!

"Làm sao vậy?" Thấy Tiêu Hủ chậm chạp không nhúc nhích, Bách Doãn hỏi: "Đầu gối không thoải mái? Không nhấc lên nổi?"

""Không có!" Tiêu Hủ vội phủ nhận.

"Vậy sao lại bất động?" Bách Doãn nhàn nhạt hỏi: "Là cảm thấy xấu hổ sao?"

Tiêu Hủ sống lưng phát lạnh, chỉ sợ ngụy trang bị nhìn thấu, thập phần miễn cưỡng giả vờ giả vịt: "Làm, làm gì có chuyện đó. Với cậu có cái gì mà xấu hổ, tôi chính là, là..."

"Hả?"

"Sợ cậu nghĩ quá nhiều!"

Bách Doãn rất nhẹ nhàng mà cười một tiếng, "Phải không? Vậy anh cho rằng đem chân đặt lên đùi tôi, tôi nghĩ cái gì mà gọi là "nghĩ quá nhiều"?"

Tiêu Hủ không ngờ tới Bách Doãn sẽ hỏi trắng ra như thế, đầu óc lơ mơ, nhất thời nói không ra lời.

Tiêu Hủ như một tên diễn viên ngu dốt, trước lúc diễn nhất định phải đem kịch bản thuộc làu làu. Đạo diễn nói lần này diễn không có kịch bản, tùy cơ ứng biến, anh đến cái gì cũng không nói ra được, ngơ ngác đứng trên đài, chờ đợi hột gà thúi phóng đến từ bốn phương tám hướng.

Bách Doãn ánh mắt rất sâu, nhìn thẳng vào Tiêu Hủ, anh tâm loạn như ma, trên lưng mồ hôi tuôn lia lịa, sắp chống đỡ không được.

"Trước tiên xử lý miệng vết thương." Bách Doãn thu hồi ánh mắt, bắt lấy mắt cá chân Tiêu Hủ, "Anh không phải là muốn tôi ngồi xổm trên mặt đất bôi thuốc chứ?"

Lời nói đã đến nước này, anh đành phải giơ chân lên, cẩn thận từng li từng tí một đặt lên đùi Bách Doãn.

Bách Doãn cầm cây bông nghiêm túc bôi thuốc, nhìn như bình tĩnh, thật ra trong lòng cũng thập phần rối loạn.

Tiêu Hủ phản ứng có chút nằm ngoài dự liệu của hắn. Trong nhận thức của hắn, Tiêu Hủ không phải là người dễ xấu hổ như vậy, có lẽ từ lúc gặp mặt lại đến bây giờ, nếu muốn dùng một từ khái quát hành động của Tiêu Hủ, thì chính là "Thẹn thùng".

Cái này thật sự là rất kỳ quái, tình một đêm sau đó đem "Tiểu xử nam", "Làm quá kém" các loại treo bên miệng, sau đó lần nữa liên lạc ngữ khí giống như chưa có gì phát sinh, bị thương nhẹ vẫn gọi điện thoại mạnh miệng nói cái gì mà "đối tượng tình một đêm bị xe đạp đụng phải"...

Hôm nay gặp mặt, như thế nào lại ngây thơ tới mức đụng tí chân liền xấu hổ?

Lúc chạm vào mắt cá chân Tiêu Hủ, Bách Doãn nghĩ nghĩ mập mờ tới hậu quả_ theo tính nết của Tiêu Hủ, ước chừng sẽ thừa cơ mà đạp hắn một phát.

Thế nhưng Tiêu Hủ không làm gì hết, vẫn ngồi đó thẹn thùng.

Trong phòng quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm người khác phải lúng túng. Bách Doãn trong lòng nghi hoặc, rất muốn hỏi "Anh hôm nay đến cùng là làm sao vậy", "Đã nói chuyện kia coi như không phát sinh, tại sao hôm nay còn chủ động nói tới "tình một đêm", còn gọi tôi chạy đến"...

Nhưng mấy câu đến bên miệng, cũng không thể nói ra. Tiêu Hủ trước mắt khiến hắn cảm thấy lạ lẫm, nhưng loại cảm giác này thật sự có lực hấp dẫn, Tiêu Hủ thẹn thẹn thùng thùng này hiển nhiên so với Tiêu Hủ suốt ngày "Tiểu xử nam" rõ là đáng yêu hơn.

Lúc hai chữ "đáng yêu" hiện lên trong đầu, tay bôi thuốc của Bách Doãn thoáng ngừng, lông mày nhăn lại.

Cùng Tiêu Hủ quen biết đã bốn năm, hắn từ trước đến giờ luôn gắn Tiêu Hủ với các loại nhãn mác "Vừa nhát gan vừa ngu ngốc", "Ngang ngược kiêu ngạo"...

Không biết được là, Tiêu Hủ cũng có mặt đáng yêu.

Hắn ngẩng đầu, như có điều suy nghĩ mà nhìn về phía Tiêu Hủ.

Tiêu Hủ khoảng chừng luôn luôn nhìn hắn, một đôi mắt mở to ửng đỏ, tràn đầy vô tội, cùng hắn ánh mắt vừa giao nhau, liền cuống quýt rũ xuống, hệt như tiểu hài tử làm chuyện xấu bị tóm được.

Bách Doãn càng thêm hoang mang.

Cái yên tĩnh càng làm người ta nôn nóng. Giây lát, Bách Doãn nhớ tới sự tình trên đường về nhà, muốn giảm bớt cảm giác nôn nóng, hỏi: "Dưới cây có cái gì?"

"A?" Tiêu Hủ ngẩn người, "Dưới cây?"

"Ven đường không đi, lại đi chính giữa." Bách Doãn ra vẻ nhẹ nhõm nói: "Anh là mê tín cái gì sao?"

Nghe vậy, Tiêu Hủ nhẹ nhàng thở ra.

Vừa rồi anh trong lòng thấp thỏm không yên, biết rõ bản thân đêm nay biểu hiện hoàn toàn không giống tên tình trường lão luyện, nhưng vô luận thế nào cũng không thể biểu hiện trôi chảy như sáng hôm đó được. Sợ Bách Doãn nhìn ra điểm kỳ quặc, quyết hỏi đến cùng.

Nếu như Bách Doãn hỏi trắng ra: "Tiêu Hủ, anh buổi sáng hôm đó với anh bây giờ, cái nào mới là Tiêu Hủ thật?" Chắc chắn anh không có cách nào giả bộ được.

Cũng may Bách Doãn chính là hỏi một vấn đề khác.

Vì cái gì bài xích cành lá rậm rạp, Tiêu Hủ kỳ thật cũng không muốn giải thích. Nhưng lúc này nếu không nói cái gì đó, bầu không khí sẽ càng thêm lúng túng, anh liếm liếm môi, tận lực giả bộ ung dung nói: "Tôi sợ nhện, cậu và anh Quân cũng biết."

"Ừ" Bách Doãn gật đầu.

"Nhưng tôi không phải vốn sợ nó. Khi còn bé, a..., là lúc 3 tuổi, tôi không ngủ trưa, người nào dỗ cũng không được. Anh tôi liền mắc cho cái võng dưới táng cây. Tôi rất thích cái võng kia, mỗi ngày ăn cơm xong đều tự giác leo lên, qua giờ ngủ trưa cũng không muốn xuống. Nhưng có một ngày..."

Nói tới đây, Tiêu Hủ âm thanh đột nhiên xiết chặt. Bách Doãn buông cây bông, ngẩng đầu nhìn Tiêu Hủ.

"Khi đó là giữa hè, lá cây um tùm tới mức có thể che khuất ánh mặt trời. Tôi lúc đó còn nhỏ, chỉ biết dưới cây đại thụ thực thoải mái, không bị nắng, mát mẻ, nằm võng cũng thực thích, đối với sâu bọ bên trong lá cây không hề nhận thức được."

"Trong nhà tôi chỉ có anh tôi là quản tôi thôi, võng là của anh ấy làm, mỗi ngày sau giờ ngủ trưa, anh ấy sẽ đến bế tôi đi, không cho nằm trên võng. Nhưng hôm đó anh tôi không có nhà, cha mẹ cũng không có ở đây, tôi liền nằm võng đến tận 3h chiều cũng không dậy."

"Sau đó liền trở trời, gió rất lớn, lá cây bị thổi phần phật, võng cũng bị đung đưa mạnh. Tôi lúc đó cảm giác mình hệt như một dũng sĩ vượt gió vượt biển đi thám hiểm, cực kỳ hưng phấn."

Bách Doãn có thể tưởng tượng ra bộ dạng Tiêu Hủ đứng trên võng, hơi buồn cười, nhưng phát giác được âm thanh đối phương có chút run rẩy, khóe môi lại ép xuống.

Tiêu Hủ tiếp tục nói: "Về sau gió thổi càng lớn, mưa cũng bắt đầu rơi, tôi lúc đó quá kích động, hoàn toàn không chú ý tới có con nhện rớt xuống."

Bách Doãn để ý, lúc đề cập đến "con nhện", sắc mặt Tiêu Hủ tái nhợt đi vài phần.

"Không, không chỉ một đâu." Tiêu Hủ ngực phập phồng, hai tay tạo thành nắm đấm, trán toát mồ hôi lạnh, "Rơi trên đầu có, trên đùi có, rất lớn, so với mấy con trước kia cậu xử lý còn lớn, lớn hơn nhiều a..."

Bách Doãn nhìn thấy chân Tiêu Hủ nổi mảng lớn da gà, toàn bộ người đều đang phát run.

"Được rồi, tôi biết." Hắn vỗ nhè nhẹ chân Tiêu Hủ, ý bảo không cần nói nữa, thấy anh kích động như vậy, đứng dậy, trấn an nói: "Không sao rồi."

Tiêu Hủ từ trong hồi ức đáng sợ của hơn hai mươi năm trước giãy dụa tỉnh lại, ánh mắt mờ mịt sờ sợ.

Bách Doãn chưa bao giờ thấy qua bộ dáng anh như vậy, tim thắt một cái, khó có thể nói là tư vị gì.

Thuở nhỏ không còn cha mẹ, Bách Doãn cùng Vinh Quân sống nương tựa lẫn nhau, trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, điểm "thống khổ" ấy của Tiêu Hủ trong mắt hắn vốn không đáng giá nhắc tới, chớ nói chi là cảm động lây.

Nhưng ngực vẫn là khó chịu mà đau đớn một trận, hai tay không tự chủ mở ra, muốn ôm người nhát gan này một cái, khó hiểu vị yêu kiều thiếu gia làm người ta thương tiếc này.

Tiêu Hủ cuối đầu xuống, đột nhiên cảm thấy vô cùng mất mát.

Con nhện là thứ anh sợ nhất, sự tình phát sinh lúc 3 tuổi thật không thể nào xóa đi được.

Nhớ tới lúc đi nhà trẻ cùng lúc học tiểu học, anh cùng bạn học kể qua sự việc lần đó, ngoại trừ mấy nữ hài tử thét lên, cũng chỉ có nam hài nhìn anh xem thường.

Bọn họ nói:

"Lá gan mày thật nhỏ, con nhện có cái gì mà sợ? Tới một con tao đập một con, tới một đôi tao đập một đôi a!"

"Mày thật giống nữ hài tử a, tính cách cũng giống nữ hài tử luôn a? Chỉ có nữ hài tử mới sợ nhện, mày có thật là nữ hài tử không đó?"

"Mày quả là quá mức sợ sệt a! Em gái tao còn không có nhát như mày!"

Tiêu Hủ nói xong không những không được an ủi, về sau còn có mấy nam sinh xấu tính chuyên môn bắt nhện lén bỏ vào cặp anh.

Tiêu Hủ cực kỳ sợ hãi, sau đó trở đi không còn cùng người nào đề cập tới lí do vì sao sợ nhện, vì sao sợ cây lá rậm rạp nữa. Bởi vì Tiêu Hủ biết sẽ không có ai đồng tình với anh, mọi người chỉ biết cười nhạo, còn nắm nhược điểm của anh mà tấn công.

Nói được một nửa, Tiêu Hủ liền thấy hối hận, lẽ ra không nên kể với Bách Doãn, Bách Doãn cũng sẽ lại cười mình mà thôi. Loại sự tình cũ rích này đem ra kể thì có ý nghĩa gì? Không ai đồng tình, ngược lại còn khiến mình khó chịu. Nếu nói là khi còn bé không hiểu chuyện, đem sự tình kể cho bạn cùng lứa đi, hiện tại đã 28 tuổi rồi, còn ngồi cùng người nhỏ hơn mình 8 tuổi mà kể khổ, đây quả thực, quả thực...

Quá ngu xuẩn!

Thế nhưng anh lại không dừng được, một khi đã mở miệng, liền nói không ngưng. Đã quá lâu không nói ra được nỗi sợ hãi nặng trịch này, nói đến phần sau, Tiêu Hủ cực kỳ sợ sệt, nhưng cũng có cảm giác như trút được gánh nặng.

Có lẽ sâu trong tâm, cậu vẫn như cũ hy vọng sẽ có người thấu hiểu được.

Nhưng mà Bách Doãn lại bảo anh dừng lại.

Tiêu Hủ ngừng lại, phản ứng đầu tiên là "Bách Doãn cũng nghĩ mình sợ sệt quái đản."

Đầu óc ong ong vang lên, giống như có vô số con ruồi buồn bực bò loạn trong đầu. Cả trái tim đều trầm xuống, anh nhếch môi dưới, muốn giả bộ điềm nhiên như không có chuyện gì, hốc mắt lại càng ngày càng đỏ.

Người khác không hiểu cũng không có gì, ở trước mặt hay sau lưng mắng anh cũng không sao, nhưng mà Bách Doãn không giống, vừa nghĩ tới Bách Doãn cũng giống vậy sẽ xem thường mình, Tiêu Hủ tứ chi tựa như lập tức bị rút xương.

Thế nhưng Bách Doãn lại đứng trước mặt anh nói "Không sao rồi."

Tiêu Hủ có chút ngẩn ra, không biết "không sao rồi" là có ý gì.

Hắn sát lại gần, ôm lấy đầu Tiêu Hủ, vỗ nhè nhẹ, thấp giọng nói: "Thật có lỗi, đã hỏi đến vấn đề khiến anh khổ sở."

Tim Tiêu Hủ đập như đánh trống, mặt dán trên bụng Bách Doãn, nước mắt suýt nữa tràn ra.

"Trước kia cười anh sợ nhện, thật có lỗi, khi đó tôi không biết ngọn nguồn." Bách Doãn cảm giác được Tiêu Hủ đang phát run, ngữ khí nhu hòa đi vài phần, "Đừng sợ, cũng đừng miễn cưỡng nghĩ lại, tôi biết rồi. Về sau sẽ không lấy chuyện "sợ nhện" ra cười anh nữa, cũng sẽ không cố ý để anh đi dưới cây rậm rạp."

Tiêu Hủ "A" một tiếng, ôm thật chặt eo Bách Doãn.

Tiêu Hủ hoàn toàn không nghĩ tới, hắn sẽ nói với anh những lời này. 25 năm qua, Bách Doãn cư nhiên là người duy nhất sau khi nghe anh kể chuyện mà an ủi anh.

"Mùa hè nếu thực sự muốn đi qua táng cây rậm rạp..." Bách Doãn nói: "Tôi sẽ đi cùng anh".