Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây

Chương 12

Tiêu Hủ không thích ăn lòng trắng trứng gà. Cũng là trứng gà, mấy đầu bếp nhà anh có thể làm ra đủ loại món ăn đa dạng, như là bánh gatô yến mạch, đường đỏ trứng, sữa chua trứng gà, cho dù là nấu từ lòng trắng, lúc mang lên bàn ăn cũng đã được chế biến kĩ, bên trên còn tưới một tầng mật ong ngọt lịm. Cho nên, trứng gà "nguyên thủy" như vậy, Tiêu Hủ đã rất lâu rồi chưa ăn.

Cầm quả trứng gà trong tay ngắm nghía một hồi, anh mới đem trứng gà gõ gõ nhẹ lên bàn, nghe thấy mảnh vỏ nứt ra, lập tức lông mày liền nhăn lại. Trứng gà có mùi tanh, cho dù có đun sôi cũng không mất được mùi, mà Tiêu Hủ mũi rất nhạy, chỉ một chút mùi cũng có thể ngửi thấy được, lập tức mất hết khẩu vị. Nhưng sau khi đi rửa mặt quay ra, đột nhiên cảm giác được cái bánh mì trên bàn trà kia rất quen mắt, tập trung suy nghĩ, nguyên lai là ngày hôm qua lúc Tiêu Hủ quay trở về đã thấy đặt gần cửa.

Chắc là bữa sáng Bách Doãn mua.

Tiêu Hủ cầm lấy bánh mì, trong lòng không rõ là tư vị gì. Bách Doãn hôm qua không biết anh muốn ngủ lại, chỉ mua một cái bánh mì, mà bây giờ cái bánh mì này với trứng gà và ly sữa bò, trở thành bữa sáng của Tiêu Hủ.

Cổng trường học có không ít quán điểm tâm, Bách Doãn có mang theo tiền, không đến mức để bụng đói, nhưng Tiêu Hủ càng nghĩ càng khó chịu, ngây ngốc đứng bóc vỏ trứng gà, một bên nhỏ giọng nói: "Đây rõ ràng là mình đoạt mất điểm tâm của học sinh cấp ba mà."

Quả trứng tròn vo sau khi bóc lại trở nên lồi lõm gồ ghề, Tiêu Hủ dùng thái độ "Không ăn thì thực có lỗi với Bách Doãn" cắn một phát, lòng trắng trứng đã nguội, nhưng lòng đỏ vẫn còn hơi nóng. Anh nhai nhai vài cái, uống sữa bò, cảm thấy cũng không khó nuốt như trong tưởng tượng.

Sau họp phụ huynh, học sinh lớp 12 càng nhanh chóng chạy nước rút. Tiêu Hủ suốt ngày nghe mấy phụ huynh trong nhóm trao đổi tâm sự với nhau, cũng chầm chậm thấy khẩn trương, lo lắng mình cứ "ăn chực" thế này sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của Bách Doãn, nên cũng không tiện thường hỏi Bách Doãn có về nhà làm cơm hay không như trước đây nữa.

Một tuần không ăn "Món ăn gia đình của họ Bách", luôn cảm thấy miệng không mùi vị. Một mình anh ở bên ngoài, không có đầu bếp, có đến nhà hàng trước kia hay đến ăn mấy lần, nhưng chỗ nào cũng khiến Tiêu Hủ thất vọng. Chủ nhật mẹ Tiêu gọi về nhà, chuẩn bị toàn món anh thích ăn, Tiêu Hủ nếm thử, vẫn cứ cảm thấy không khác gì mấy thứ kia.

Sáng chủ nhật, người làm bưng tới bánh gatô còn nóng hổi với một chút tương dâu xanh, Tiêu Hủ cầm bánh gatô hỏi: "Có lòng trắng trứng gà luộc không?"

Mười phút sau, trứng gà đã bóc vỏ sạch sẽ được đưa lên, Tiêu Hủ chỉ ăn một cái, liền muốn buồn nôn.

Quá tanh, khó nuốt.

Buổi tối anh rốt cuộc nhịn không được, chạy tới cửa trường dưới lớp tự học của Bách Doãn.

Trời đã chuyển nóng, Bách Doãn mặc áo thun ngắn tay cùng quần bò đi ra, vóc dáng cao như vậy, rất gây chú ý. Tiêu Hủ cầm túi trà sữa cùng tôm sủi cảo đi qua, giơ giơ tay lên, như là chào hỏi.

"Có chuyện gì không?" Bách Doãn hỏi.

Không có chuyện gì thì không thể tới tìm cậu sao? Tiêu hủ trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói: "Hôm trước ăn bữa sáng của cậu, hôm nay bồi thường cho cậu bữa khuya."

Bách Doãn "À" một tiếng, không có biểu lộ gì.

"Trà sữa tiệm này..." Tiêu Hủ đang muốn nói "rất nổi tiếng", Bách Doãn đột nhiên vươn tay, kéo vai anh, đem người vừa vặn đặt trước ngực.

"Cẩn thận!"

Hai chiếc xe đạp "vèo" một phát lướt qua, cùng với tiếng huýt sáo và âm thanh đùa giỡn.

Tiêu Hủ đâm vào ngực Bách Doãn, sững sờ đến trợn to hai mắt, cả buổi mới phản ứng được bản thân vừa rồi thiếu chút nữa bị mấy nhóc học sinh chạy xe đạp đụng phải.

Bách Doãn buông anh ra, thuận thế đẩy anh vào phía trong lề, "Ở đây không ai quản việc chạy xe cộ, anh nên chú ý nhìn đường một chút."

Xung quanh tiếng người huyên náo, học sinh mười bảy mười tám tuổi tinh lực dồi dào trò chuyện rôm rả, người bán hàng ven đường cũng liên tục mời chào khách, rõ ràng là vô cùng ồn ào, Tiêu Hủ lại nghe thấy rõ tim mình đập.

Thình thịch thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Từ cổng trường đi bộ tới chỗ ở chỉ mất 15p, đường đi chen chúc, lại dễ xảy ra va chạm, vẫn là nên rẽ vào một hẻm nhỏ tương đối yên tĩnh. Tiêu Hủ trong lòng suy nghĩ phức tạp, vùi đầu đi đường không nói lời nào, Bách Doãn cũng không nói chuyện, nhưng từ đầu đến cuối luôn để Tiêu Hủ đi phía trong, trên đường có người đạp xe qua, Bách Doãn vẫn đưa tay kéo anh một cái.

Về đến nhà, Bách Doãn đem trà sữa với tôm củi cảo dọn ra bàn, không đợi Tiêu Hủ mở miệng đã nói: "Tôi mua cá, mai làm sạch rồi nướng, anh muốn ăn thì tới."

"A?" Tiêu Hủ đang nghĩ tới tâm sự của mình, phản ứng chậm nửa nhịp.

"Cảm ơn đồ ăn khuya của anh." Bách Doãn nếm một miếng "Không tệ."

Tiêu Hủ liền vội vàng nói: "Tôi sẽ tới! Cậu nấu nhiều cơm chút, tôi dạo này cũng chưa được ăn một bữa ngon miệng!"

"Hả?" Bách Doãn chống tay lên mép bàn, có chút không hiểu giương mắt nhìn Tiêu Hủ, "Nhà anh..."

"Tôi gần đây công việc rất bận rộn." Anh bịa chuyện nói "Ăn uống rất tùy tiện."

Bách Doãn không tiếp tục hỏi, hai người ngồi xuống chia thức ăn ra cùng nhau ăn, sau khi ăn xong hắn hỏi: "Anh ngủ ở đâu?"

Tiêu Hủ rất muốn ở lại, nhưng lại không mở miệng được, đành không thể làm gì khác hơn nói: "Cậu còn làm bài tập phải không? Vậy tôi không quấy rầy."

Trong lòng cũng đang hô to gọi nhỏ: Tôi khách khí như vậy, cậu cũng nên khách khí một chút, mời tôi ở lại chứ!

Bách Doãn hiển nhiên không nghe thấy nội tâm của cậu "Được, vậy anh về nghỉ sớm đi, trên đường nhớ chú ý an toàn."

Từ căn nhà nhỏ đi ra, Tiêu Hủ mới đần độn mà nhớ tới vừa rồi anh cùng Bách Doãn đi về, xe vẫn đậu ở cổng trường học.

Bóng đêm lại sâu hơn một chút, cùng là con hẻm nhỏ khi nãy, nhưng đi một mình và hai người đi là không giống nhau, huống hồ người kia còn đem anh bảo vệ ở phía trong, lúc có xe chạy qua, có va chạm cũng là chạm vào tay hắn.

Trở về nhà, Tiêu Hủ nằm trên chiếc giường quen thuộc, ấy thế mà lại mất ngủ. Bảo vệ Tiêu Hủ có rất nhiều người - tỉ như lúc xuống xe có người che cho anh khỏi đụng phải nóc xe, hay lúc tham gia công việc quan trọng, Tiêu Sạn còn có thể vì anh mà cho cận vệ đi theo. Tiêu Hủ lăn qua lộn lại, từ đầu giường lăn tới cuối giường, nỗ lực đè nén cảm xúc dâng trào trong l*иg ngực, nhưng lại không được.

Chỉ cần vừa nghĩ tới Bách Doãn nắm vai mình một cái, còn có lúc sau chạm tay anh một cái, tim liền đập nhanh hơn.

Bách Doãn trên người đậm hương vị mồ hôi, lúc sát lại gần, anh có ngửi thấy được, lúc này nhớ lại, chẳng những không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn sinh ra một luồng xúc động kì quái.

Tiêu Hủ vùi mặt vào gối, buồn bực gào thét vài tiếng, cảm giác toàn thân như bị lửa đốt, cần phải ra ngoài chạy vài cây số mới có thể dập tắt được.

Ban đêm không ngủ được, đôi mắt có chút hồng, anh đứng trước gương nghiêng đầu nhìn mình cả người như quả cà chua, đột nhiên ánh mắt sáng lên, vẻ mặt sáng rỡ mà thầm nói: "Ăn cá!"

Giữa trưa Bách Doãn quả nhiên làm cá, mùi vị thơm phức, thịt mềm, bên ngoài phủ một lớp tương ớt.

Tiêu Hủ ăn xong rất thỏa mãn, sau đó mấy ngày dạ dày lại không bình thường, ăn cái gì cũng không có sức.

Phiền toái nhất chính là, tình trạng tối ngủ không ngon lại càng nhiều.

Từ nhỏ đến lớn, anh hầu như không gặp phải sự tình phiền lòng nào, chuyện phiền lòng đến mức mất ngủ lại càng không có, "mất ngủ" chỉ xảy ra lúc đổi giường.

Nhưng hiện tại, Tiêu Hủ đang tại chính chiếc giường riêng của chính mình mà mất ngủ.

Muốn đến chổ Bách Doãn, muốn buổi sáng ăn trứng gà ấm áp, muốn cùng Bách Doãn cùng nhau về nhà, muốn được Bách Doãn bảo vệ ở bên trong lúc đi bộ.

Đây đều là trải nghiệm trước đây anh chưa bao giờ có, nếm qua một lần, liền nhớ thương.

Sau trận mưa to đầu hạ, trong nhà nhện lại xuất hiện, Tiêu Hủ sợ tới mức nhảy vọt lên giường, ý niệm đầu tiên là gọi điện cho Vinh Quân, nhưng lúc cầm điện thoại lên lại vô thức bấm số Bách Doãn.

"Chuyện gì?" Âm thanh của Bách Doãn vừa truyền đến, Tiêu Hủ liền hô to cầu cứu: "Tiểu Doãn, trong nhà có con nhện! To, to bằng bàn tay a!"

Hắn tựa hồ có chút khó xử: "Anh tìm tôi cũng vô ích, không bằng đi gọi quản gia đi."

"Tôi sợ!"

"Vậy nên mau đi gọi quản gia đi."

"Gọi quản gia cũng vô dụng thôi."

"Hả? Tại sao?"

"Quản gia đánh chết con nhện này, tôi làm sao biết trong nhà còn nữa không? Không phải trời vừa mưa to sao? Khả năng xung quanh còn rất nhiều nhện chui vào được! Tôi, tôi sợ!"

Bách Doãn thở dài "Vậy bây giờ anh muốn làm sao?"

"Tôi sợ..." Tiêu Hủ thực sự rất sợ, bắt đầu nổi da gà, hốc mắt cũng đỏ lên.

Đầu kia không còn âm thanh, anh không biết Bách Doãn còn đang nghe hay không, nói khẽ: "Bách Doãn?"

"Anh tới đây đi." Hắn nói.

"A? Cái gì?"

"Anh nói sợ còn gì, mau tới đây đi."

- ----

Sau cơn mưa đêm, cái hanh khô khó chịu lại bắt đầu, Tiêu Hủ ngồi trên taxi, liên tục giục tài xế chạy mau mau một chút.

Tay chân anh phát run, căn bản không cách nào tự lái xe được. Mà run này không phải là vì sợ con nhện, mà là vì cái cảm giác khó tả dạo gần đây, kích động muốn lập tức nhìn thấy Bách Doãn.

Bách Doãn thu dọn phòng, mở sẵn điều hòa. Tiêu Hủ vào cửa, tâm trạng căng thẳng rốt cuộc cũng buông lỏng xuống, cúi đầu nói: "Thật ngại quá, hôm nay đã làm phiền cậu."

"Sợ như vậy sao?" Bách Doãn hỏi.

"Hả?" Tiêu Hủ mờ mịt ngẩng đầu.

"Con nhện" Bách Doãn nói: "Mặt anh đều bị dọa trắng rồi kìa."

Anh mím mím môi, tự cảm thấy mất mặt, muốn giải thích nhưng không tìm được từ nào cho hợp. Bách Doãn chỉ cười cười: "Vào nghỉ ngơi đi, bất cứ lúc nào thấy nhện có thể gõ cửa phòng tôi."

Anh khẽ giật mình, lúc ánh mắt chạm phải Bách Doãn, mới ý thức được Bách Doãn đang đùa với mình, trong lòng lập tức ngứa ngáy, không biết là sinh khí hay là cái gì khác.

Một đêm ngủ ngon lành, lúc tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.

Trên bàn cơm vẫn như trước để một ly nước lạnh và sữa bò, nhưng không có bánh mì và trứng gà luộc, thay vào đó là một tô cơm cùng đĩa trứng rán.

Ăn xong bữa sáng, Tiêu Hủ không muốn đi.

Chỗ này cái gì cũng tốt, ngủ cũng không bị mất ngủ, tỉnh lại còn có bữa sáng Bách Doãn chuẩn bị, có khi giữa trưa còn có thể ăn đồ Bách Doãn nấu, nếu có nhện xuất hiện, Bách Doãn cũng sẽ giúp cậu xử lý.

Tiêu Hủ không rõ nguyên do mà sờ sờ lên ngực, trái tim như một đứa bé dồi dào sức sống, nhảy đến mức anh cũng không nhịn được mà vui mừng mà nhảy nhót.

Hiện tại chỉ còn cách thi đại học một tháng, Bách Doãn lại bắt đầu mỗi ngày về nhà nấu cơm.

Tiêu Hủ đối với nhện còn sợ hãi, không muốn về, đơn giản muốn ở lại đây mấy ngày. Bách Doãn không quản anh, nếu anh ở lại, chỉ là nấu thêm chút cơm, xào thêm chút đồ ăn.

"Ngày nào cũng nấu ăn như vậy, sẽ không bị lỡ bài tập chứ?" Tiêu Hủ một bên gặm xương sườn một bên giả vờ hỏi, anh ngược lại là hi vọng mỗi ngày đều ăn cơm cùng Bách Doãn, mà cứ đến ăn hoài cũng hơi quá phận, đành phải một hai hôm mới ghé qua.

Bách Doãn lạnh lùng đáp: "Sẽ không."

Trò chuyện coi như hỏng, Tiêu Hủ suy nghĩ một chút, cố nén ý muốn cùng trò chuyện: "Sao lại không? Bạn học cậu đều đang ôn luyện bài vở, cậu lại ở nhà xào rau."

"Anh suy nghĩ nhiều quá rồi." Bách Doãn nói: "Thời điểm tôi xào rau, bọn họ hơn phân nửa là đang ngồi đực ra trên thao trường."

"Các cậu là học sinh cấp ba đó!"

"Học sinh cấp ba cũng cần thả lỏng một chút. Bây giờ chủ yếu là điều chỉnh, giữ vững kiến thức, không cần liều mạng học như lúc đi học ở trường."

"Thật sao?"

"Ừ."

Tiêu Hủ bị thuyết phục, dựa theo suy nghĩ của Bách Doãn mà tìm lí do cho mình - Tiểu Doãn muốn thả lỏng một chút, mình ở đây vài ngày chắc cũng không tính là quấy rầy đi? Mình mua bữa khuya cùng hắn ăn, cùng hắn tản bộ, cũng không tính là quấy rầy đi?

Tìm được lí do, Tiêu Hủ càng yên tâm ở lại. Thẳng đến một ngày đầu tháng sáu, hội nhị đại tụ tập, kéo cậu đi, còn nói muốn giới thiệu cho cậu vài người bạn gái, anh nhớ lại Bách Doãn nói sẽ nấu cho mình nồi cá kho, tập trung tinh thần muốn về sớm một chút, qua loa nói: "Tôi có việc, hẹn lần sau."

"Hẹn lần sau a" Chương thiếu nói "Cô nàng này khẳng định cậu sẽ thích, vừa xinh đẹp vừa hiền lành, tay nghề cực kỳ tốt, món gì cũng làm được."

Tiêu Hủ ném một câu "Vậy đi", liền cúp điện thoại, trong lòng nghĩ: Bách Doãn cũng rất hiền lành a.

Lái xe được nửa đường, Tiêu Hủ đột nhiên đạp phanh lại, nhìn chằm chằm phía trước sững sờ nghĩ ----

Mình sao lại so sánh Bách Doãn với "bạn gái" Chương thiếu giới thiệu?